Đại Địa Chủ

Chương 273: Chương 273: Trở về




Tử Vi Quốc là một quốc gia âm hiểm xảo trá, điểm này rất nhiều quốc gia đều biết, những tiểu quốc bị tiêu diệt lại càng tràn đầy thể hội, bởi vì khi giao thủ với Tử Vi Quốc, thứ cần phòng bị nhất chính là mũi tên bắn lén đến từ chính quốc gia của mình.

“Tướng quân, ta nhớ năm trước có người xông vào tiểu nông trường của Vương phi muốn đánh cắp phương pháp khử trắng ngưu cốt, những người đó có phải chính là Tử Vi Quốc phái tới?” Việt Thất nhớ tới chuyện này, nhưng hình như lúc đó không giải quyết được gì bởi vì đối phương rất cẩn thận, thất bại liền biến mất không thấy tăm hơi, không còn xuất hiện lại.

Phó Vô Thiên lấy ra bản đồ quân sự, “Không phải có thể hay không, những người đó chính là đến từ Tử Vi Quốc.”

“Vương gia vì sao như vậy khẳng định?” Việt Thất lúc ấy cũng tham dự, nhưng người của hắn chỉ theo đối phương tiến vào địa giới Cao Trạch liền không thể tiếp tục, cho nên không thể phán đoán đối phương rốt cuộc có phải từ Tử Vi Quốc.

Lúc này, Cung Vân mở miệng, “Cao Trạch yếu nhất trong ngũ đại quốc, quân chủ của họ tuổi già sắc suy, đã sớm vô lực quản lý quốc gia to như vậy. Hơn nữa quốc nội hiện tại rất loạn, họ tự cứu còn không kịp, nào còn có năng lực lấy ra mấy vạn lượng đi mua mạt chược cùng bài giấy.”

“Vậy thì cũng có khả năng là Vạn Thanh Quốc.”

Điểm này, Cung Vân không phản bác được. Hai người đồng thời nhìn về phía Phó Vô Thiên.

Phó Vô Thiên một lát sau mới ngẩng đầu, thấy hai người đều đang nhìn hắn, liền nói: “Các ngươi nói đều đúng.”

Cung Vân, Việt Thất: “……” Kết luận cũng như không, cũng may họ đã không phải lần đầu tiên nghe được, vẫn có năng lực thừa nhận.

“Vương gia, nếu Vạn Thanh Quốc cũng có khả năng, vì sao lại khẳng định là Tử Vi Quốc?” Việt Thất vẫn nhịn không được hỏi, hắn cảm thấy phải có căn cứ.

“Vạn Thanh Quốc xác thật có khả năng, nhưng các ngươi không thấy Tử Vi Quốc thực kiêu ngạo sao?” Phó Vô Thiên chống hai tay lên bàn, ánh mắt dừng trên bản đồ Tử Vi Quốc. Trải qua nhiều năm khuếch trương, quốc thổ Tử Vi Quốc đã vượt qua bất kỳ quốc gia nào trong ngũ đại quốc.

Hai người rốt cuộc hiểu ý Vương gia.

Đại Á nói thế nào cũng là quốc gia không yếu, dù chỉ là mậu dịch lui tới, quá mức cao điệu cũng sẽ bị nhớ thương. Những người đó không chỉ xuất hiện ở Quân Tử Thành, thậm chí cao điệu hiện thân ở sòng bạc, ban đêm còn xông vào tiểu nông trường, xác thật rất kiêu ngạo. Như vậy, Tử Vi Quốc có tỷ lệ cao nhất.

“Nếu thật là Tử Vi Quốc, họ rất có thể đã biết đến bông.” Việt Thất sắc mặt ngưng trọng nói, nói không chừng họ đã trộm đi một ít hạt giống.

“Không sao cả, dù thật sự trộm được hạt giống, đến ngày cây kết trái cũng mất thời gian, huống chi miên giáp cũng không phải khôi giáp bình thường.” Phó Vô Thiên chẳng hề để ý, thời gian đã đủ cho hắn làm chuyện muốn làm.

Cung Vân chú ý tới tầm mắt của Vương gia, theo tầm mắt nhìn về phía địa hình trên bản đồ. Đó là địa hình bên ngoài thành, vẫn luôn là phòng tuyến thiên nhiên Đại Á khó phá nhất.

“Nơi này…” Phó Vô Thiên chỉ tay lên, “… sẽ nhanh chóng sụp xuống.”

Lời này không phải tiên đoán, chỉ như trình bày một sự thật. Nếu là trước đây, Cung Vân cùng Việt Thất sẽ cảm thấy thực khó khăn, nhưng hiện tại là thời điểm đến phiên Đại Á tiến công. Những chuỗi ngày bị động chỉ có thể thủ thành đã hết, thời đại mới sắp bắt đầu.

Cùng lúc đó, An Tử Nhiên thu được thư từ Quân Tử Thành. Nội dung không quá tốt đẹp, Phó Vương phủ tựa hồ đã xảy ra chuyện.

“Sao lại thế này?” Quản Túc cùng Thiệu Phi vừa nghe là thư từ Phó Vương phủ, lập tức chạy tới. Vừa vào cửa đã thấy Vương phi cau mày.

An Tử Nhiên thiêu hủy thư, “Không nói rõ, chỉ nói một chút sự tình, hình như liên quan đến thẩm thẩm.”

Thẩm thẩm còn không phải là Trịnh Quân Kỳ?

Nghe nói nàng đã mang thai, tính tính thì hiện tại hẳn đã bảy tháng. Thai nhi bảy tháng đã thành hình, lúc này mà xảy ra chuyện thì không phải chuyện nhỏ. Sự tình liên quan đến con nối dõi của Phó Vương phủ, tuyệt đối là đại sự số một.

“Ta chuẩn bị về Quân Tử Thành một chuyến, các ngươi ở lại, có chuyện gì thì truyền tin cho ta.” An Tử Nhiên nhanh chóng làm ra quyết định. Có Quản Túc cùng Khúc Mộc, hắn rời đi một thời gian hẳn sẽ không có vấn đề.

Quản Túc tiến lên một bước, kiến nghị: “Vương phi, không bằng để Thiệu Phi đi cùng, có người hỗ trợ sẽ tiện hơn.”

“Đúng vậy, Vương phi cho ta trở về cùng đi.” Thiệu Phi cũng mở miệng. Tuy họ hiện tại là tình nhân, nhưng công tư vẫn phân rõ ràng.

An Tử Nhiên do dự một chút liền đồng ý, “Đi chuẩn bị đi, buổi chiều xuất phát. Chúng ta trực tiếp cưỡi ngựa trở về, như vậy sẽ nhanh hơn.”

Thiệu Phi vừa định mở miệng, Vương phi đã đi ra ngoài, liền quay đầu nói với Quản Túc: “Vương phi không phải thiếu gia được nuông chiều từ bé sao? Có thể chịu đựng được xóc nảy khi cưỡi ngựa sao?”

Họ hành quân đánh giặc nên đã quen cưỡi ngựa, nhưng Vương phi sống ở một cái huyện nhỏ, nào có cơ hội cưỡi ngựa, tới Quân Tử Thành cũng không có nhiều cơ hội luyện tập, hắn có chút lo lắng Vương phi sẽ ăn không tiêu.

Sự thật chứng minh, hắn lo bò trắng răng.

Đi theo không chỉ có Thiệu Phi, còn có hơn mười lính hắc giáp. An Tử Nhiên quá quan trọng, Quản Túc không dám để hai người họ đơn độc xuất phát về Quân Tử Thành.

Hơn mười đại mã đã ở bên ngoài chờ. An Tử Nhiên đưa tay nải cho một người lính rồi lưu loát bước lên ngựa, động tác tựa hồ còn sảng khoái dứt khoát hơn những người khác.

Thiệu Phi: “……” Băn khoăn của hắn thật là dư thừa, có cảm giác hắn còn chẳng bằng Vương phi.

Quản Túc hiểu rõ vỗ vỗ vai hắn, “Đi thôi.”

Hơn mười con ngựa hất lên một trận gió bụi dần dần chạy xa. Những người khác cũng biết chuyện này. Có người khá thất vọng, chính là La Trường Phong, vì sao rời đi không phải gia hỏa Quản Túc có thù tất báo, những người có thể khi dễ đều đi hết.

Khúc Mộc có chút thất vọng khi An Tử Nhiên rời đi, hắn còn muốn có vấn đề gì thì đi hỏi, lần này đi không biết khi nào họ mới trở về.

Phó Vô Thiên không biết tin tức này. An Tử Nhiên bảo Quản Túc tạm thời không báo chuyện này cho hắn, không phải cố ý dấu diếm, mà là cảm thấy không cần thiết, hắn tin tưởng mình có thể xử lý tốt.

Cưỡi ngựa quả nhiên nhanh hơn ngồi xe ngựa rất nhiều. Mọi người ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi, lộ trình ba bốn ngày được rút còn hai ngày.

Sau ba tháng, một lần nữa trở lại Quân Tử Thành, phồn vinh cùng náo nhiệt nơi đây chưa từng thay đổi. Trước cửa thành vẫn có một đội người xe xếp hàng thật dài. Bá tánh châu đầu ghé tai, hoàn toàn không bị chiến loạn ở biên quan ảnh hưởng, không biết nên nói họ lạc quan hay là tin tưởng đại quân biên quan.

Phó Vương phủ không có biến hóa gì. Bảo vệ nhìn thấy An Tử Nhiên thì xoa xoa đôi mắt, còn tưởng rằng mình nhìn lầm, Vương phi sao lại đột nhiên trở lại. An Tử Nhiên tới gần, hắn mới hoàn hồn.

“Vương phi đã trở lại.”

Bảo vệ có chút kích động. Từ khi sự việc mấy ngày hôm trước xảy ra, người trong Vương phủ đều hoảng sợ. Nhưng Vương gia và Vương phi đều không có mặt, Nhị gia vì chiếu cố phu nhân cũng bỏ xuống rất nhiều chuyện, lão Vương gia tuổi lớn, cơ bản mặc kệ. Hiện tại trong phủ không có ai có thể làm chủ, cơ hồ sắp loạn đến hỏng bét.

Nhị gia chính là Phó Dịch. Sau khi An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đi Tĩnh Sơn Châu, lão Vương gia đã làm một việc, đó chính là chính danh cho Phó Dịch, đưa tên của hắn vào từ đường, danh chính ngôn thuận con cháu hoàng thất. Tất cả bấy giờ mới biết thì ra Phó quản gia là thân sinh nhi tử của lão Vương gia.

Chuyện này đã từng là đề tài nóng sốt hạng nhất ở Quân Tử Thành, cơ hồ tất cả trà lâu tửu lầu đều bàn tán. Nghĩa tử và thân sinh nhi tử là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, nghĩa tử dù có thân thiết thế nào thì cũng không có cùng huyết thống, thân sinh nhi tử liền bất đồng.

Rất nhiều người rốt cuộc tỉnh ngộ, khó trách lão Vương gia coi trọng Phó Dịch như vậy, hoá ra Phó Dịch mang trong mình huyết mạch hoàng gia cao quý.

Lúc này, rất nhiều người đều hối hận, sớm biết Phó Dịch sẽ có ngày cá chép hóa rồng, lúc trước sẽ cực lực giới thiệu nữ nhi cho hắn. Giờ thì hay rồi, con cá chép khoác da rồng đã bị gái lỡ thì Trịnh Quân Kỳ bắt mất, còn không phải là để cho họ hối hận.

Vương phi là nam nên không thể sinh hài tử, hiện giờ Phó Dịch được chính danh, con của hắn chính là danh chính ngôn thuận người thừa kế tương lai của Phó Vương phủ. Lúc này không ít người kêu rên, quyền quý ở Quân Tử Thành hối đến xanh ruột.

Chuyện này An Tử Nhiên cũng đã biết, lúc ấy cũng không cảm thấy bất ngờ, tiểu thúc chính danh chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng chính danh cũng có chỗ hỏng. Phó Dịch được chứng tỏ thân phận, đại môn của Phó Vương phủ gần như giẫm nát. Rất nhiều quyền quý vì ích lợi mà nhờ người đến Phó Vương phủ, thuyết phục Phó Dịch cưới thêm, nói không ngại nữ nhi làm thiếp.

Loại chuyện này xảy ra một hai lần, Phó Dịch lệnh cho bảo vệ cửa về sau không cho họ tiến vào, mặc những người đó đổ ngoài cửa. Có người không từ bỏ ý định bồi hồi hơn mười ngày, cuối cùng không thể không rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.