Đại Địa Chủ

Chương 308: Chương 308: Trúng độc




Đi kiểm tra Điểm Trang Các xong, hai người đi dạo dọc theo đường phố.

Ngẫu nhiên có người đi đường cọ qua bả vai, tiếng nói tiếng cười ríu rít lưu lại một mảnh không khí náo nhiệt, trên thế giới đầy mâu thuẫn này, hình ảnh tường hòa này cũng coi như hiếm có.

Bất tri bất giác, hai người đã đi tới một sạp hàng bán đậu hủ hoa, trong ấn tượng, lần trước họ tới hình như là thật lâu trước kia. Khi đó là vào hội hoa đăng, lúc ấy người bán hàn là một đôi phu thê già, hiện tại thiếu một người, chỉ còn lại một lão nhân, nhân thủ không đủ mà khách ăn đậu hủ hoa vẫn rất nhiều.

Phó Vô Thiên đi qua mua hai chén đậu hủ hoa. Miếng đậu hủ trắng bóng tản ra hương khí thanh thuần, rót thêm một lớp nước đường, mùi vị mềm mại, vẫn ngon như trước.

An Tử Nhiên mấy miếng ăn xong một chén nho nhỏ. Thứ này không thể lấp đầy bụng, những khi nhạt miệng ăn một chén đỡ thèm là được.

“Không lâu nữa, sạp hàng này chỉ sợ sẽ thay đổi người, không biết người sau tay nghề có thể tốt như lão nhân làm.” An Tử Nhiên rũ mắt, nhân sinh như bóng cây qua khe cửa, không nắm chắc sẽ thực dễ dàng trôi đi.

“Vương phi muốn ăn, không bằng bảo Vương đầu bếp đi học?” Phó Vô Thiên nghe ra lời cảm thán của hắn, nắm lấy bàn tay.

An Tử Nhiên lắc đầu, chỉ là không chờ hắn mở miệng, một nam nhân bình phàm đột nhiên vội vã chạy thoáng qua, sắc mặt khẩn trương đi đến trước mặt lão nhân bày quán, giọng nói đầy bất đắc dĩ truyền tới tai họ.

“Cha, sao lại tới bày quán rồi. Sức khỏe cha không tốt, về sau đừng đi nữa, nghe con, ở nhà dưỡng lão là được.”

Lão nhân vui tươi hớn hở nói: “Không ra bày quán, những người thích ăn đậu hủ hoa sẽ không được ăn, hơn nữa ta và mẹ của ngươi đã làm công việc này vài thập niên, ta luyến tiếc.”

“Vậy được rồi, nhưng về sau để con đi cùng.” Nam nhân cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

“Xem ra về sau còn có ăn.” Phó Vô Thiên thu hồi tầm mắt nhìn phía Vương phi của hắn, đồng tử đen chỉ có thân ảnh của Vương phi, trong mắt hiện lên ý cười.

An Tử Nhiên khẽ cười một tiếng, “Đúng vậy!”

Sinh mệnh ngắn ngủi, cũng giống như hắn kiếp trước, may mà ông trời nguyện ý cho hắn một cơ hội, làm hắn có thể cùng ái nhân sống cả một đời.

Dưới ánh trăng sáng, hai người nhìn nhau cười.



Điểm Trang Các, An Vu Chi cùng Xảo Nhi ra khỏi cửa hàng sau khi mua đồ xong. Hai người sắc mặt hồng nhuận, các nàng đều không ngờ An Tử Nhiên sẽ hào phóng lấy ra ngân phiếu năm trăm lượng.

Năm trăm lượng nhìn như rất nhiều, nhưng kỳ thực cũng không mua được nhiều đồ ở Điểm Trang Các. Một hộp son phấn thượng đẳng đã có giá ba trăm lượng, rất đắt, nhưng lại rất được các phu nhân tiểu thư hoan nghêng vì cảm giác mát lạnh sảng khoái, nghe nói còn không thấm nước, là sản phẩm tốt nhất mùa hè.

“Tiểu thư.” Xảo Nhi nhìn về phía An Vu Chi.

An Vu Chi hơi hơi mỉm cười, “Lại thêm chút lực đi.”



An Vu Chi từ sau lần đó đã thu liễm rất nhiều, có lẽ là nghĩ thông, nàng không còn đột nhiên lắc lư trước mặt An Tử Nhiên, nhưng điểm tâm vẫn thường thường đưa, chỉ là vẫn như cũ không có một miếng vào miệng An Tử Nhiên.

Có lẽ là vì cám ơn An Tử Nhiên tối hôm qua cho năm trăm lượng, tuy rằng nàng biết Tử Nhiên ca ca làm vậy có thể là vì không muốn người khác cho rằng hắn keo kiệt với muội muội, nhưng nàng vẫn rất cảm tạ, vì thế sáng hôm sau đã dậy sớm làm một hộp điểm tâm lớn.

Có lẽ là vì cám ơn An Tử Nhiên tối hôm qua cho năm trăm lượng, tuy rằng nàng biết Tử Nhiên ca ca làm vậy có thể là vì không muốn người khác cho rằng hắn keo kiệt với muội muội, nhưng nàng vẫn rất cảm tạ, vì thế sáng hôm sau đã dậy sớm làm một hộp điểm tâm lớn.

Điểm tâm không chỉ có mỗi vị ngọt, có món hương vị tương đối đạm, còn có vị mặn, đại khái là nàng không chắc khẩu vị của An Tử Nhiên thế nào. Vì không gặp được An Tử Nhiên, An Vu Chi nhờ bảo vệ cửa đưa hộ. Bảo vệ ngoài miệng đồng ý, nhưng người vừa đi, hắn đã mở hộp điểm tâm ra ăn.

Không phải hắn tham ăn, chủ yếu là Vương phi cho phép. Không biết vì sao, Vương phi trước nay đều không ăn điểm tâm mà muội muội của hắn làm.

Tuy đã có một hai lần, nhưng họ cũng không dám thật không hỏi một câu mà đã ăn, cho nên trước khi ăn vẫn dò hỏi rất nhiều lần.

Vương phi nói một câu không muốn ăn thì bỏ đi, họ liền không hỏi lại, mỗi người một miếng chia nhau ăn hết.

“Muội muội của Vương phi tay nghề tựa hồ ngày càng tốt.” Nha hoàn vừa ăn vừa khen ngợi, ngọt mà không ngấy, đã tốt hơn rất nhiều, giống như mỗi ngày đều tiến bộ.

“Xác thật, điểm tâm mặn cũng rất ngon.” Bảo vệ cửa gật đầu phụ họa. Hắn là người ăn nhiều điểm tâm của An Vu Chi nhất nên rất rõ sự tiến bộ của nàng.

“Không biết… Vương phi vì sao không ăn điểm tâm của An tiểu thư, kỳ thật nó khá ngon, ta cảm thấy nàng có vẻ rất chân thành, Vương phi vì sao vẫn không chịu……” Nha hoàn do do dự dự khó hiểu nói.

“Nói cái gì vậy!” Bảo vệ cửa nổi giận quát một tiếng đánh gãy lời nàng, “Chuyện của Vương phi, chúng ta là hạ nhân sao có thể nghị luận. Ăn chút đồ nàng làm đã bắt đầu nói chuyện giúp người ta? Lời này nếu bị Vương phi nghe được thì ngươi liền xong rồi.”

Nha hoàn bị dọa đến sắc mặt trắng nhợt, cũng ý thức được mình nói lỡ lời, vội vàng năn nỉ bảo vệ đừng nói ra. Bảo vệ cửa thấy hốc mắt nàng đều đỏ, hắn vốn chỉ dọa chứ cũng không tính đi mách ai.

Chuyện này không có người thứ ba biết, chỉ là về sau An Vu Chi đưa điểm tâm, nha hoàn kia đều không ăn.

Hiểu tâm tư của nàng, bảo vệ cửa cũng không nói gì thêm.



Hai ngày sau, hạ nhân của An phủ báo cho An Tử Nhiên rằng An Vu Chi sinh bệnh, tựa hồ là ăn nhầm phải thứ gì, thượng thổ hạ tả, cả khuôn mặt trắng bệch. An Tử Nhiên bảo hắn đi thỉnh đại phu. Đại phu tới khá nhanh, chẩn bệnh rằng An Vu Chi có thể là trúng độc, vì phát hiện sớm, cũng không hấp thu quá nhiều độc tố cho nên tạm thời không có nguy ngại.

An Vu Chi ngày thường rất ít khi rời An phủ, người của hắn cũng nói nàng chưa từng có xung đột với bất cứ ai, cho nên có thể bài trừ khả năng nàng đắc tội ai ở Quân Tử Thành. Như vậy, là nàng đắc tội với ai đó khi ở bên ngoài ba năm, sau đó người ta đuổi tới nơi này?

An Tử Nhiên cho rằng cần thiết nói chuyện với An Vu Chi. Nghe nói nàng đã tỉnh, hắn đi qua tìm nàng.

“Tiểu thư nhà ngươi bệnh tình thế nào?” An Tử Nhiên vừa đi qua vừa hỏi Xảo Nhi đi đằng sau.

Xảo Nhi trả lời: “Đại phu nói đã không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, ăn nhiều đồ bổ là có thể khỏi hẳn. Nhưng tiểu thư hôm nay không chịu ăn, đến bây giờ cũng chưa có gì vào bụng, Vương phi đã tới thì khuyên tiểu thư một câu, bảo nàng ăn một chút lót dạ là được.

An Tử Nhiên không đáp lại nàng.

Hai người mau chóng đi tới phòng An Vu Chi. Xảo Nhi đẩy cửa ra, An Tử Nhiên đi vào liền thấy An Vu Chi suy yếu dựa vào mép giường, sắc mặt có chút tái nhợt, trên cái bàn bên cạnh có một chén cháo tựa hồ đã bưng lên được một lúc.

“Ca.” An Vu Chi nhìn thấy hắn, cố sức xả ra một nụ cười nhàn nhạt.

An Tử Nhiên nhìn nàng một cái, định nói chuyện thì một mùi hương nhàn nhạt đột nhiên thổi qua, hắn quay đầu nhìn, nhướng mày hỏi: “Ngươi đang đốt cái gì?”

Xảo Nhi trả lời: “Hồi Vương phi, đây là một loại an thần hương, tiểu thư từ khi trúng độc vẫn luôn cảm thấy choáng váng đầu óc, chỉ có ngửi an thần hương mới có thể giảm bớt một ít.”

An Tử Nhiên nhớ tới mùi hương ngửi được khi vừa mới tiến vào, nhíu mày nhưng không nói gì, quay đầu nhìn về phía An Vu Chi, “Đại phu nói ngươi trúng độc, có biết ai có thù oán với ngươi?”

An Vu Chi sửng sốt một chút, chợt dùng sức lắc đầu, “Ta không biết……”

An Tử Nhiên nhìn chằm chằm nàng, mặt vô cảm nói: “Ngươi tốt nhất nói thật, ta không hy vọng phiền toái của ngươi sẽ mang lại nguy hại cho Phó Vương phủ.” Quan hệ của An Vu Chi và hắn rất nhiều người đều biết, khó đảm bảo đối phương sẽ không động đến hắn, tiến tới gây nguy hại cho Phó Vương phủ.

Đây mới là mục đích chính yếu hắn tới đây, còn thân tình, yêu cầu của An Vu Chi chỉ sợ là vật chất.

An Vu Chi biến sắc, nàng cho rằng ca ca thật sự quan tâm nàng, không ngờ lại là vì Phó Vương phủ. Trong lòng hắn, nàng thật sự không đáng nhắc tới như vậy sao?

“Thực xin lỗi, ca, ta không cố ý, ta cho rằng người kia sẽ không đuổi theo, không ngờ nàng vẫn tìm được, hạ độc ta…”

An Vu Chi khi bôn ba bên ngoài từng gặp một nam nhân, nam nhân nhìn trúng tướng mạo của nàng nên muốn cưới nàng làm tiểu thiếp. Hắn có một thê tử thực không tầm thường có biệt danh là là Độc Hạt Tử, nghe nói là một nữ nhân tàn nhẫn độc ác, sinh một nhi tử cho nam nhân kia.

An Vu Chi cảm thấy mình thực xui xẻo. Hài tử của hai người bởi vì nam nhân sơ sẩy nên đã chết, còn nàng sợ hãi nên bỏ chạy. Nghe nói Độc Hạt Tử đã giết nam nhân kia, hơn nữa đang đi tìm nàng, tuyên bố muốn giết nàng con hồ ly tinh để báo thù cho nhi tử. Nàng không thể không cùng Xảo Nhi trốn đông trốn tây vài tháng, may mắn mới trốn tới Quân Tử Thành, cho rằng mình đã được an toàn.

“Ca, ta thật sự không biết, ngươi đừng giận ta được không?”

An Vu Chi đột nhiên bắt lấy quần áo hắn.Nàng vừa tới gần, một mùi hương kỳ quái đột nhiên ập vào mặt. An Tử Nhiên biến sắc, tầm mắt tối sầm lại, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là An Vu Chi cười đến thập phần quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.