CHƯƠNG 56
Gần đây ở nhà lớn Lưu gia, chỉ cần bước vào mọi người đều cảm thấy bầu không khí trong nhà không bình thường, nhuốm mùi thuốc súng, thoang thoảng mùi chua.
Lúc Lưu Vũ trở về hỏi Hồ Hữu Hữu : “Thím, con có cảm giác gần đây không khí trong nhà có mùi kỳ kỳ sao á ?!”
Hồ Hữu Hữu vừa cắn hạt dưa vừa nói : “Có mùi chua cộng thêm mùi cháy khét phải không?”
Hồ Hữu Hữu vừa nói như thế, Lưu Vũ đã kịp phản ứng, đúng là vậy!
Hiện tại ở nhà lớn Lưu gia mọi người đều biết, hai người Lưu Bình Niên cùng Kim Yến tình cảm luôn êm đẹp nhất lần này lại xuất hiện nguy cơ xưa nay chưa từng có, cả hai không ai chịu nhường nhịn. Đúng ra phải nói là, ngay từ đầu chả ai thèm để ý đến người kia, sau cùng Lưu Bình Niên chịu không nổi chủ động gương cờ đầu hàng, nhưng Kim Yến lại vẫn giữ vẻ mặt xa cách.
Sáng nay trên bàn cơm, bình thường Lưu Bình Niên thích ăn cháo hạt ngô vị thơm ngọt dễ tiêu, đang ăn vô cùng thích ý, đột nhiên ngửi được mùi chua loét. Lưu Bình Niên nhíu mày ngước mắt, liền nhìn thấy Kim Yến bê một chén lớn tỏi ngâm dấm và một dĩa bánh chẻo, hương vị xộc thẳng vào mũi Lưu Bình Niên.
Lưu Bình Niêncòn tâm trí đâumà ăn sáng, cả giận nói : “Mới sáng sớm mà ăn tỏi ngâm với bánh chẻo cái gì! ?”
Kim Yến ngước lên, lãnh đạm nói : “Ông cấm tôi được sao?!”
Lưu Bình Niên thường hay xử lý công vụ trong thư phòng, đột nhiên từ cửa sổ truyền đến mùi khét, Lưu Bình Niên vén màn cửa ra thì thấy, Kim Yến bày vài cái lò than dẫn theo một đám con nít trong nhà ăn đồ nướng, Lưu Bình Niên tức giận đến nỗi gạt hết giấy tờ xuống, hét lớn : “Phía sau rộng như vậy, bà không thể đi chỗ khác được sao?”
Kim Yến đầu cũng không thèm ngẩng lên, đáp lời: “Ông quản được tôi chắc! ?”
Tóm lại cho dù Lưu Bình Niên nói gì với Kim Yến, bà đều giữ sắc mặt lạnh nhạt đáp một câu “Ông thây kệ tôi!” Hoặc là “Có ăn không?”
Lưu Bình Niên hết cách với Kim Yến, tức giận muốn chết, còn tâm trí đâu mà quan tâm đến việc của Lưu Hằng, thư ký gọi điện thoại lại hỏi có điều tra việc của cậu Ba nữa hay không, vừa lúc Lưu Bình Niên được dịp trút giận, bị oanh tạc đến sứt đầu mẻ trán, “Tra tra tra! ! Tra cái gì mà tra! ! Đi làm việc cho tôi! ! ? Chỉ biết lãnh tiền lương bỏ bê công việc tôi nuôi không các người làm gì hả! ! ?”
Kim Yến lão luyện gây khó dễ khắp nơi không lui nửa bước, qua vài ngày Lưu Bình Niên cũng từ từ nguôi giận, trước nay Kim Yến đều một lòng vì người nhà, không biết sao lần này lại phá lệ thiên vị người đàn ông của Lưu Hằng, Lưu Bình Niên tỉnh táo lại cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc đó là dạng đàn ông nào? Mà có thể khiến cho vợ già đã có cháu nội của mình nhiệt liệt quan tâm như vậy?
Đúng lúc Lưu Nghị gọi điện thoại xin chỉ thị công việc, cuối cùng Lưu Bình Niên nhịn không được hỏi một câu, Lưu Nghị nói : “Thật ra cũng không có gì đặc biệt, ngoài ngoại hình đẹp, con cảm thấy tính cách cậu ấy có chút giống ba hồi trẻ, thản nhiên kiên định, ừm, có thể là nguyên nhân này, cho nên mẹ mới thích Vương Ân Thành như vậy.”
Lưu Nghị nói rất tự nhiên, xong rồi liền cúp điện thoại, Lưu Bình Niên thì cầm di động sửng sốt hồi lâu, giống mình. . . Hồi trẻ ?! Là vì nguyên nhân này sao?
Con trai nói lời nịnh nọt rất tự nhiên, Lưu Bình Niên nằm trên ghế, không biết suy nghĩ gì đột nhiên khẽ cười.
Bà già này thiệt là! !
Mà Lưu Hằng ở bên này, đương lúc sẵn sàng chào đón cuộc sống êm đềm đầm ấm, cũng đồng dạng xuất hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Vấn đề này thật khiến cho Lưu Hằng muốn tự bóp chết chính mình.
Ngày đó Lưu Hằng trở về nhà vào buổi sáng, Vương Ân Thành đưa Bánh Đậu đến trường rồi mới phát hiện mình quên một văn kiện, vì thế quay đầu lái xe trở về, vừa vặn nhìn thấy Lưu Hằng trở lại, vẻ mặt mỏi mệt ngồi trên ghế sa lông.
Buổi sáng hôm đó quả thực Lưu Hằng rất mỏi mệt, qua lại bôn ba giằng co suốt buổi tối, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Vương Ân Thành, cảm xúc trong lòng anh tràn dâng mạnh mẽ.
Lưu Hằng nâng cằm Vương Ân Thành rồi hôn cậu, tham lam như muốn hút hết không khí trong khoang miệng Vương Ân Thành, nụ hôn này mang theo dục vọng cùng xâm chiếm.
Lưu Hằng đứng lên, khom người đặt Vương Ân Thành trên ghế sô pha hung hăng hôn xuống, khó có dịp Vương Ân Thành không tranh đoạt quyền chủ động, vô cùng ôn nhu đáp lại Lưu Hằng, vùi mình trên sô pha trông giống một chú mèo ngoan ngoãn.
Lúc này Lưu Hằng bất chấp tất cả, Bánh Đậu không ở nhà chỉ có hai người bọn họ, đi làm? Làm con mẹ gì chứ! Đến trễ vài phút tòa soạn báo cũng sẽ không đóng cửa!
Lưu Hằng hôn Vương Ân Thành, chậm rãi kéo vạt áo, thò tay vào vuốt ve eo lưng cùng bụng của Vương Ân Thành.
Giây phút tay Lưu Hằng sờ soạng thân mình Vương Ân Thành khẽ run rẩysau đó túm chặt ngực áo Lưu Hằng , thở một hơi dài, mắt mở to , ánh mắt lấp lánh : “Đừng ở chỗ này , vào. . . phòng.”
Đây đâu phải là ám chỉ, chính xác là chỉ định nơi OOXX, hơi thở Lưu Hằng trở nên hổn hển, đứng thẳng dậy, kéo Vương Ân Thành từ trên ghế sa lông lên, hai người gần như là kéo đẩy nhau vào phòng ngủ của Lưu Hằng.
Vào đến phòng ngủ Lưu Hằng liền đẩyVương Ân Thành lên giường, đưa tay khóa cửa đồng thời cởi bỏ quần áo của mình.
“Màn cửa!” Vương Ân Thành nhắc nhở một câu, âm thanh hơi khàn.
Lưu Hằng kéo màn, trong phòng lập tức tối đi, Lưu Hằng có chút vội vàng mở dây nịt quần của mình, chưa kịp rớt ra đã bị Vương Ân Thành nắm cổ tay, kéo mạnh lên giường.
Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành đều nằm nghiêng, vài tia sáng từ khe hở của bức màn rọi vào, nhờ đó Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành đều nhìn thấy tình cảm nồng nàn lẫn ham muốn trong mắt nhau. Lưu Hằng hôn Vương Ân Thành, nụ hôn chuyên chú mà thâm tình, anh cởiquần áo cậu ra đưa tay tìm được hạ thân của Vương Ân Thành, dục vọng khi nằm trong lòng bàn tay Lưu Hằng hơi nảy lên, Lưu Hằng bật ra tiếng rên rỉ.
Không cần Lưu Hằng động thủ, Vương Ân Thành nâng người lên tự cởi mớ quần áo vướng víu, Lưu Hằng giữ chặt lưng quần của Vương Ân Thành, hôn lên mắt cằm và cổ, khóe miệng cong lên, trêu chọc : “Em rất nóng vội?”
“Phải, anh không cần lo!” Vương Ân Thành ném quần áo trong tay xuống, nhưng không nằm xuống, mà đè Lưu Hằng rồi hung hăng hôn, đồng thời vươn tay kéo quần Lưu Hằng.
Ngay lúc Vương Ân Thành kéo khóa kéo ra, đột nhiên Lưu Hằng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, tiết tấu không đúng!
Lưu Hằng mở to mắt, đè tay Vương Ân Thành lại, nhìn cậu chăm chú.
Vương Ân Thành mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy dục vọng, cậu nghiêng nửa người lên trên Lưu Hằng, tay còn đặt ở phía dưới Lưu Hằng , cả hai cùng nhíu mày, đột nhiên chân mày Vương Ân Thành nhướn cao.
Vương Ân Thành : “. . .”
Lưu Hằng : “. . .”
Vương Ân Thành rút tay về, ngồi thẳng lên nhìn Lưu Hằng, “Chẳng lẽ anh là. . . hửm?!”
Đều là dân đồng tính luyến ái, Lưu Hằng hiểu được ngay ý của Vương Ân Thành, anh đập tay lên nệm giường, “Tôi có chỗ nào giống! ?”
Vương Ân Thành nhướng mày : “Anh cùng người kia aish. . .” Chu Dịch An ở trên, chẳng lẽ Lưu Hằng ở dưới sao?
Lưu Hằng lập tức hiểu được, lại đập tay xuống giường, nâng đầu lên cả giận nói : “Tôi mới không như vậy! !”
Vương Ân Thành : “. . .”
Vương Ân Thành ngồi xuống, cúi đầu nhìn nhìn Lưu Hằng, hai người thở gấp, trong không khí vẫn còn dư vị nồng nàn mới rồi.
Vương Ân Thành lắc lắc đầu, rốt cục nói : “Em không làm người bị động đâu.”
Lưu Hằng nằm thẳng, rốt cục ý thức được vấn đề nghiêm trọng, anh ngồi lên, kéo màn cửa ra một chút, nhìn Vương Ân Thành hỏi : “Em trước đây thì sao?” Ở phía dưới?
Vương Ân Thành gật gật đầu, Lưu Hằng lại càng không hiểu được, Vương Ân Thành đành giải thích : “Nếu bị kiềm chế, sẽ cảm thấy khó chịu.”
Lưu Hằng sửng sốt, rốt cuộc hiểu ra, tuy rằng Vương Ân Thành không phải phụ nữ, nhưng nhiều năm nay cậu luôn mãnh liệt khống chế ***, bởi vì những việc đã trải qua quá mức chịu đựng, cho nên bị kiềm chế sẽ chỉ làm cậu cảm thấy áp lực cùng hít thở không thông.
Lưu Hằng trong lòng thở dài, đưa tay sờ sờ cổ Vương Ân Thành, bắt đầu cố gắng suy nghĩ đặt mình ở phía dưới, nhịn không được nhíu mày.
Vương Ân Thành nghiêng đầu nhìn Lưu Hằng, đột nhiên nắm lấy cổ tay Lưu Hằng, cười nhạt nói : “Chậm rãi thử xem sao, em sẽ cố hết sức.”
Lưu Hằng sửng sốt, ghé sát vào Vương Ân Thành, ôm thắt lưng cậu hỏi : “Thật chứ?”
Vương Ân Thành nghiêm túc gật đầu, hiện tại hai người thật giống như đang thảo luận vấn đề học thuật gì đó, nói: “Có thể lần đầu không được hoàn hảo, em thử xem sao, nếu cảm giác tốt, có lẽ từ từ sẽ quen thôi.”
Lưu Hằng choáng váng, anh có loại cảm giác muốn đưa nắm tay lên trời hô cố lên. . .” Nếu cảm giác tốt”, cái chết tiệt này làm sao mà xác định đây! !
Sau đó Vương Ân Thành tiếp tục đi làm, Lưu Hằng ngủ một lát, buổi chiều đến trường đón Bánh Đậu.
Bánh Đậu đứng trước cổng trường nhìn khi nhìn thấy Lưu Hằng há hốc mồm.
Buổi tối một nhà ba người ngồi ăn cơm, sau đó Bánh Đậu làm bài tập xong xem TV một chút rồi tắm rửa đi ngủ. Trước khi đi còn bám lấy Vương Ân Thành ôm ấp hôn hít nhõng nhẽo đã đời rồi mới lên giường đi ngủ.
Sau khi tắm rửa xong Vương Ân Thành vào thư phòng viết chuyên mục, Lưu Hằng ngồi ở sô pha xem TV, không có âm thanh màn hình chớp chớp liên tục cũng không biết xem cái gì, cuối cùng tắt TV ném điều khiển từ xa đi vào thư phòng.
Vương Ân Thành quay đầu nhìn Lưu Hằng, tay còn đặt trên bàn phím hỏi : “Sao vậy?”
Lưu Hằng mặt không đổi sắc : “Tôi buồn ngủ.”
Vương Ân Thành quay đầu trở lại nhìn màn hình tay đánh chữ, nói : “Được rồi, em sửa lỗi chính tả.”
Lưu Hằng tiến lên nắm chặt tay Vương Ân Thành, kéo lại gần rồi hôn cậu, sự việc ban sáng đả kích thật sự quá lớn, ban đầu Lưu Hằng còn có thể trông mơ giải khát, hiện tại cảm thấy nếu mình làm không tốt về sau chỉ có thể mỏi mắt chờ mong.
Vừa hôn xong, Lưu Hằng mi nhăn mày nhíu, quả thực tựa như chú chó to lớn vẫy đuôi cầu xin vuốt ve ôm ấp, đầu cúi xuống. Vương Ân Thành bất đắc dĩ cười cười, đành phải buông việc trong tay đi theo Lưu Hằng trở về phòng ngủ.
Buổi tối Lưu Hằng ôm Vương Ân Thành nằm ở trên giường, hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, không biết như thế nào lại nói tới đề tài giường chiếu, Lưu Hằng không mở miệng rũ mắt xuống, Vương Ân Thành cũng không ngờ sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy, chính cậu cũng rất buồn bực, tuy rằng Lưu Hằng không giống vậy, nhưng ngay từ lúc bắt đầu quen biết, Vương Ân Thành thật sự nghĩ rằng Lưu Hằng là người phía dưới.
Vương Ân Thành đành phải an ủi Lưu Hằng, đồng thời nói anh cho mình chút thời gian ổn định tâm lý.
Nhưng mà ngày hôm sau, Kim Yến xuống phi cơ kéo hành lý đến chỗ Lưu Nghị tìm nơi nương tựa .
Hai anh em Lưu Nghị cùng Lưu Hằng đi đón, Kim Yến vừa ra tới làm hai người sợ hãi.
“Mẹ? Thế này là sao?” Lưu Nghị phụ giúp kéo một đống hành lý đi ở phía sau.
Lưu Hằng mặt không đổi sắc ôm hai cái thùng lớn.
Kim Yến mặc váy đội mũ đeo kính râm, cười đến thập phần hòa ái, nhìn nhìn Lưu Hằng mới trả lời : “A, mẹ đến tìm nơi nương tựa, bộ không được hả? !”
Lưu Hằng không biểu tình : “Mẹ, phòng chỗ con không đủ.”
Kim Yến cười : “Không sao! Mẹ ở chỗ Lưu Nghị, ai u con cười một cái thì có sao, yên tâm đi, mẹ biết con mới theo đuổi được, vợ chồng son khó tránh khỏi keo sơn gắn bó, mẹ sẽ không quấy rầy các con! Nhất là buổi tối!”
Lưu Nghị : “Mẹ, nhà của con cũng nhỏ!”
Kim Yến ngạc nhiên nói : “Nhà con nhỏ thì sao ? ! Một bà già như mẹ thì ở được bao nhiêu! ? Biến, đàn ông độc thân không có tư cách nói điều kiện với mẹ!”
Lưu Nghị : “. . .”
Cùng lúc đó, ở nhà lớn Lưu gia Lưu Bình Niên quả thực nổi trận lôi đình! !
Rời nhà trốn đi! Rời nhà trốn đi! Kim Yến này đã một đống tuổi rồi thế nhưng không cho hắn mặt mũi, dám bỏ nhà trốn đi! !
. : .