CHƯƠNG 57
Mẫu hậu giá lâm, hai anh em Lưu Hằng cùng Lưu Nghị đương nhiên là phải hầu hạ mọi bề.
Kim Yến cũng đã mở miệng chỉ đích danh muốn ở chỗ Lưu Nghị, phận làm con đương nhiên không dám chống đối, Lưu Nghị lái xe chở một đống hành lý cùng với Lưu Hằng, Kim Yến trở về chỗ ở của mình.
Hồi đầu lúc Lưu Nghị mới tới đây chỗ ở do Lưu Hằng sắp xếp, sau này tự mình tìm nơi khác, đúng như ban nãy hắn nói, chỗ ở quả thật không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, nhà bếp và toilet, không phải biệt thự cũng chẳng nằm trong khu nhà cao cấp, được cái kín đáo và yên tĩnh.
Lưu Nghị đậu xe lại, Kim Yến đi tay không, huynh đệ hai người xách theo một đống hành lý đi sau mẫu thân đại nhân vào thang máy lên lầu.
Lưu Nghị ấn mật mã đẩy cửa ra, đứng nép qua một bên để Kim Yến đi vào trước, Kim Yến nhìn nhìn vô bên trong, đi vào huyền quan, hít hít như đánh hơi, ừ một tiếng, gật gật đầu, buồn bã nói : “Mẹ vừa vào là có thể đoán được, đây đúng là chỗ ở của người đàn ông độc thân.”
Lưu Nghị nghe được mấy chữ “Người đàn ông độc thân”chẳng hiểu sao bỗng cảm thấy nhức đầu ghê gớm, “Mẹ. . .”
Lưu Hằng không lên tiếng đứng ở ngoài cửa, Kim Yến quay đầu nói với con thứ : “Haiz! Sao còn đứng đó? Về nhà mau, bà lão ta đây không cần con hầu hạ, trở về hầu hạ vợ con của mình. . .”
Lưu Hằng gật gật đầu, muốn nói gì đó lại bị Kim Yến ngăn lại, còn lắc lắc tay, Lưu Hằng đành phải gật đầu chào Lưu Nghị rồi xoay người đi.
Kim Yến cười tủm tỉm đổi dép lê vào cửa, đứng trong phòng khách nhìn trái ngó phải một vòng, coi như vừa lòng gật gật đầu. Lưu Nghị một mình dọn đống hành lý vào.
Kim Yến ngồi xuống ghế sa lông trong phòng khách, chỉ tay năm ngón lớn tiếng sai bảo Lưu Nghị đồ nào để ở đâu, có vài món tạm thời chưa cần lấy ra, Lưu Nghị nhất nhất làm theo.
Lưu Nghị hiện tại quản lý Hoa vinh, xem như không có ngày nghỉ , bất quá hắn không con cái, cho nên quản lý công ty cũng không mấy chật vật, chẳng phải lo lắng nhiều. Hôm nay hắn đi đónKim Yến, điện thoại trong túi quần thỉnh thoảng lại reo, bèn dứt khoát chỉnh thành chế độ rung, ném trên ghế sa lông.
Lưu Nghị dọn đồ xong, Kim Yến nói : “Bận việc thì cứ đi.”
Lưu Nghị đưa tay lau mồ hôi trên trán , hỏi : “Không cần con đón tiếp?”
Kim Yến cười híp cả mắt, đứng lên đi đến trước mặt Lưu Nghị, cầm khăn tay kiễng chân lau mồ hôi, vỗ vỗ vai con trai, lắc đầu nói : “Con đi đi, chuyện của mình quan trọng hơn, không cần lo cho mẹ!”
Lưu Nghị vẫn có chút không yên lòng, chuyến này Kim Yến tới đây có chút kỳ lạ, mang theo rất nhiều hành lý giống như chuyển nhà vậy, đâu có chỗ nào là ở một thời gian ngắn!? Mà càng lạ hơn chính là, Lưu Bình Niên thế mà lại không gọi điện thoại lại đây dặn dò?
Tình cảm vợ chồng của Lưu Bình Niên và Kim Yến rất mặn nồng, là điều mà mọi người ở Lưu gia đều biết, Kim Yến đi xa thế nhưng phụ thân đại nhân lại chẳng quan tâm? Chuyện này có vẻ không bình thường!
Lưu Nghị nhịn không được hỏi một câu : “Ba đâu?”
Kim Yến hừ một tiếng, giúp Lưu Nghị nhặt di động trên ghế sa lông ném qua, rồi bảo : “Muốn mẹ nói mấy lần hả? Đàn ông độc thân tự lo cho mình là được rồi! Đi mau đi mau!”
Lưu Nghị ngẫm lại vẫn thấy không đúng, vào thang máy liền gọi điện thoại cho Lưu Bình Niên , nói vài câu về công việc, Lưu Nghị hỏi : “Trong nhà gần đây có việc gì thế?”
Lưu Bình Niên hỏi lại : “Sao hỏi vậy? !”
Lưu Nghị : “Tại mẹ xách theo một đống hành lý đến đây, con với Lưu Hằng vừa đón mẹ từ sân bay về.”
Lưu Bình Niên phun trà trong miệng ra : “Con nói cái gì? Mẹ con đến chỗ mấy đứa hả! ? Hồi sáng bà ấy còn ngồi ăn điểm tâm cùng ! ! Cũng đâu có nói gì với ba!”
Lưu Nghị : “. . .”
Xong đời, phụ thân đại nhân hình như còn chưa biết mẫu thân đại nhân. . . Rời nhà đi ra ngoài.
Vì để tránh trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết, Lưu Nghị khuyên vài câu rồi vội vàng cúp điện thoại, nhưng vẫn nhắn tin cho Lưu Hằng — “Mẫu hậu bỏ nhà trốn đi, cãi nhau.”
Lưu Bình Niên tức giận gần chết, sống hơn nửa đời người hắn và Kim Yến nhiều nhất cũng chỉ cãi vả nho nhỏ, lúc còn trẻ tính tình Kim Yến bướng bỉnh, Lưu Bình Niên thường hay dỗ dành, hiện giờ lớn tuổi tính tình Kim Yến ôn hòa hơn rất nhiều, Lưu Bình Niên thì lại càng ngày càng gia trưởng, nhưng tình cảm của hai người vẫn rất tốt, buổi chiều hay tản bộ, từ rất xa đã có thể nhìn thấy Lưu Bình Niên dắt tay Kim Yến chậm rãi đi.
Vợ chồng hơn nửa đời người hoà thuận vui vẻ yêu thương nhau, hiện giờ Kim Yến lại bày ra tiết mục rời nhà trốn đi, Lưu Bình Niên sao có thể không tức giận.
Nhưng qua cơn giận vẫn nhớ tới những điều tốt của Kim Yến , bèn gọi điện thoại cho bà, Kim Yến lại nói : “Không về, về làm gì? Để nhìn sắc mặt của ông sao? Con dâu cũng không chấp nhận, đã thế còn lên mặt với tôi! Tôi muốn ở chung với con trai, con dâu và Bánh Đậu , không thèm để ý tới ông!!”
Lưu Bình Niên cố nén giận, dịu giọng khuyên nhủ, mới nói được hai câu Kim Yến lại cúp điện thoại, Lưu Bình Niên cầm di động huyên thuyên với đầu kia vài câu mới phát hiện điện thoại đã cúp, dở khóc dở cười. Lưu Bình Niên thở dài ngồi phịch xuống ghế, không biết tại sao lại nhớ tới lời Lưu Nghị nói lần trước, rằng Vương Ân Thành giống mình hồi trẻ.
Giống sao?! Lưu Bình Niên nhịn không được suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự rất giống, cho nên Kim Yến mới thích như vậy?
Ngay từ đầu Bánh Đậu rất chán ghét chuyện học hành, phi thường chán, trong trường có một số bạn học mà nó không biết, một ít thì không thích còn lại thì bình thường, mỗi ngày vào thời gian nhất định phải làm một đống các loại bài tập, không trông thấy Quả Cam lớn, thật là bực bội nha! Hơn nữa từ hồi khai giảng tới giờ nó đều ngủ một mình, gần đây Quả Cam lớn cũng không cưng chiều nó như trước, có đôi khi nhóc ngước cổ vươn tay muốn ôm một cái, Quả Cam làm như không thấy.
Bánh Đậu cảm thấy vô cùng buồn bã và uể oải, lên lớp làm bài tập cũng không có tinh thần.
Cô Cung chủ nhiệm lớp tinh tế quan sát nhiều lần, phát hiện Lưu Tục quả thật không giống với bạn bè cùng lớp, đứa nhỏ này lên lớp không tập trung chú ý nghe giảng, nhưng tất cả bài tập nhóc đều làm hết, viết chữ cũng rất đẹp, học cái gì chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là nhớ kỹ. Trẻ con cho dù hướng nội hay hướng ngoại, sẽ luôn rất thích được thầy cô điểm danh biểu dương, nhưng Lưu Tục lại khác biệt, tựa hồ đối với rất nhiều thứ cũng không đặc biệt tò mò.
Hôm nay cô Cung có tiết sinh hoạt, các bé chia thành vài nhóm thảo luận mình thích cái gì, Bánh Đậu chỉ lặng thinh nghe bạn bè nói chuyện bàn tán, cuối cùng cô Cungtự mình hỏi Bánh Đậu thích cái gì, Bánh Đậu nói rất rõ ràng : “Con thích Quả Cam lớn.”
Thích ăn Quả Cam? ! Đây là cái kiểu hứng thú yêu thích gì vậy? Cô Cung lại hỏi : “Vậy bình thường lúc ở nhà Lưu Tục thích nhất làm gì?”
Bánh Đậu : “Ôm Quả Cam đi ngủ.”
Cô Cung : “. . .” Cuối cùng cô Cung vẫn gọi điện thoại cho Vương Ân Thành, mời cậu đến trường học một chuyến.
Vương Ân Thành vừa nghe nói là chuyện của Bánh Đậu, vội vàng buông việc đang làm chạy đến trường, nhưng mà phía sau lại thêm một cái đuôi nhỏ là Lưu Kế, lão Lưu đi họp, mấy đồng sự trong phòng làm việc gần đây người đi công tác người thì xin nghỉ phép nên chẳng còn ai, Vương Ân Thành bất đắc dĩ, đành phải dẫn theo cái đuôi nhỏ Lưu Kế đến trường tiểu học Sao Kim.
Lúc này Bánh Đậu còn trên lớp, Vương Ân Thành ôm Lưu Kế đến văn phòng cô giáo Cung, nhìn thấy trên tay Vương Ân Thành ôm một bé trai cô ngẩn người, hỏi : “Con trai của anh hả?”
Vương Ân Thành lắc đầu buông Lưu Kế xuống nói : “Con của đồng nghiệp, văn phòng không có ai, tôi trông chừng giùm một chút.”
Cô Cung gật gật đầu, nhìn nhìn Lưu Kế, Lưu Kế mỉm cười ngọt ngào, dõng dạc thưa : “Con chào cô.”
Cô Cung sờ sờ đầu Lưu Kế, rồi quay qua nói cho Vương Ân Thành nghe chuyện hôm nay, Vương Ân Thành chăm chú nghe, mày hơi nhíu lại.
Cô Cung tỉ mỉ nói về một ít tình huống cụ thể của Bánh Đậu ở trong trường, Vương Ân Thành nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng cùng cô giáo trao đổi một số ý kiến, lúc nghe đến hứng thú yêu thích của Bánh Đậu, nãy giờ Lưu Kế vẫn yên lặng đứng dựa vào chân Vương Ân Thành đột nhiên nói to : “Không phải, Bánh Đậu thích làm rất nhiều chuyện đó, sao mọi người lại không biết chứ! ?”
Cô giáo Cung sửng sốt, Vương Ân Thành vội hỏi : “Bánh Đậu là nhũ danh của con trai tôi.”
Cô Cung gật đầu, nhìn bé con có mái tóc dưa hấu trước mắt hỏi : “Con biết Lưu Tục à, thế, Bánh Đậu thích làm gì?”
Lưu Kế lanh lợi gật đầu, nói : “Bánh Đậu thích vẽ, còn mê chơi bóng, vẽ không được đẹp lắm, nhưng mà chơi bóng thì cực tốt, thủ công của anh ấy cũng rất khéo, Diệp Phi có một bộ đồ chơi biến hình bị rớt văng tung tóe, chính Bánh Đậu ráp lại nha!”
Cô giáo Cung cùng Vương Ân Thành liếc nhìn nhau, đều nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương, trong lòng Vương Ân Thành càng ngạc nhiên hơn, cậu không biết Lưu Hằng hiểu Bánh Đậu được bao nhiêu, nhưng đột nhiên phát hiện mình sớm chiều ở chung cùng Bánh Đậu thời gian dài như vậy cho tới nay, thế nhưng bản thân lại không biết Bánh Đậu rốt cuộc thích cái gì và am hiểu làm gì.
Sau khi biết con mình quả thật có sở thích và năng khiếu gì rồi, Cô Cung cùng Vương Ân Thành trao đổi có trọng tâm rõ rệt, hai người trò chuyện thật lâu, đến quên cảthời gian, cuối cùng khi tiếng chuông tan học vang lên, Cô giáo Cung mới giật mình phát giác tiết học cuối đã kết thúc.
Vương Ân Thành đã ở trường học, sẵn tiện đi đón Bánh Đậu, kêu Bánh Đậu cùng Lưu Kế đứng đợi ở hành lang phía trước văn phòng Cô Cung một chút, còn mình thì đi vào nói lời tạm biệt cùng Cô Cung.
Lưu Kế cùng Bánh Đậu đứng đối mặt nhau, Bánh Đậu đeo balo sau lưng nhíu mày hỏi : “Sao em không đến trường?”
Lưu Kế chớp mắt, ánh mắt lấp lóe : “Hai ngày nữa mới khai giảng nha? Bánh Đậu gần đây anh đi ngủ một mình sao?”
Bánh Đậu nghiến nghiến quai hàm, bất mãn nói : “Liên quan gì đến em!”
Lưu Kế chu mỏ, Bánh Đậu tính tình vẫn xấu như vậy , bất quá bé cũng không để trong lòng, nói: “Chúng ta đều là con trai! Sau này trưởng thành phải bảo vệ ma ma!” Nói xong bước đến đứng cạnh Bánh Đậu, nắm tay nhóc.
Bánh Đậu vẻ mặt không kiên nhẫn né qua, có điều Lưu Kế vẫn kéo tay nhóc lại.
Lúc này là thời gian tan học, không ít học sinh túa ra hành lang dài, vui đùa nói giỡn ầm ĩ, Bánh Đậu đứng mặt không đổi sắc, đột nhiên quay đầu nói : “Em lên lớp lớn đừng tranh cãi với người ta, có ai bắt nạt thì nhanh chóng nói cho giáo viên, nghe chưa? !”
Lưu Kế ngửa cái đầu dưa hấu, ngóc cằm nhìn Bánh Đậu, cười đến híp cả mắt lại, gật đầu lia lịa , “Vâng!”
Vương Ân Thành đưa Lưu Kế về trước, rồi mới chở Bánh Đậu về nhà.
Lưu Hằng đã làm đồ ăn từ sớm đang ngồi chờ, một nhà ba người cơm nước xong xuôi, Bánh Đậu tự mình chạy vào buồng vệ sinh tắm rửa. Lúc Vương Ân Thành thu dọn chén bát xong ngẩng đầu nhìn Bánh Đậu, rồi quay qua cùng Lưu Hằng nhìn nhau, nhướng mày. . . Nhóc tự tắm?
Lưu Hằng gật gật đầu. . . Em vào theo nó đi.
Hôm nay Lưu Kế gặp Bánh Đậu, nói toàn những lời vô nghĩa, nhóc nghe câu được câu mất, nhưng riêng câu nói khi đứng ở hành lang trường học, thì lại chạm đến tâm của Bánh Đậu — Chúng ta là con trai mà! Sau này trưởng thành phải bảo vệ ma ma chứ!
Trong lòng Bánh Đậu, Quả Cam là người quan trọng nhất! Muốn bảo vệ được ma ma trước tiên phải học được cách độc lập, ngủ một mình, tự tắm rửa! Đúng vậy!
Trong thời gian Bánh Đậu tắm rửa Vương Ân Thành mau lẹ thu dọn rồi đứng trong phòng bếp rửa chén, Lưu Hằng chân co chân duỗi tựa vào tủ lạnh bên cạnh nhìn qua, đột nhiên nhớ tới Kim Yến, lên tiếng : ” Bà nội Bánh Đậu gần đây có điện thoại cho em không?”
Vương Ân Thành rửa sạch cái bát, quay đầu lại : “Không có, sao thế?”
Lưu Hằng : “Mẹ của anh hôm nay đến đây, vừa xuống máy bay, hiện tại ở chỗ Lưu Nghị.”
Vương Ân Thànhtrượt tay, làm rơi bát vào trong bồn rửa.
Lưu Hằng đi tới, đứng ở sau lưng Vương Ân Thành, hai tay nắm chặt bả vai Vương Ân Thành, nói : “Đừng lo, mẹ của anh tốt lắm, hơn nữa còn rất thích em.”
Vương Ân Thành không biết nên nói gì, nhặt cái bát lênrửa sạch sẽ bỏ qua một bên, lòng bàn tay chẳng biết tại lại tiết mồ hôi.
Lưu Hằng thấy Vương Ân Thành không nói chuyện, cánh tay duỗi ra ôm lấy cậu, cằm đặt trên vai Vương Ân Thành, vuốt ve cái gáy, nhịn không được khẽ cười nói : “Khẩn trương cái gì? Mẹ chồng thích em rất nhiều!” Thích đến nỗi trở mặt với cả chồng của mình!
Vương Ân Thành nghe được câu “Mẹ chồng”, lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy là lạ.
Mẹ chồng ? Mẹ chồng! !
Lưu Hằng cười khẽ bên tai Vương Ân Thành, ánh mắt lóe sáng, rốt cục Vương Ân Thành cũng kịp phản ứng, khuỷu tay thúc Lưu Hằng một cái, nói : “Vấn đề mẹ vợ hay mẹ chồng này, có phải chúng ta cũng nên thảo luận một chút hay không? !”
Cái thúc tay của Vương Ân Thành trúng vào người Lưu Hằng khá mạnh, nhưng Lưu Hằng lại cười rất vui vẻ, càng tăng thêm sức ghì chặt bả vai Vương Ân Thành, ghé vào tai cậu thổi khí, thì thầm : “Được thôi.” Thảo luận ở trên giường luôn.
. : .
Bánh Đậu tắm rửa xong mặc áo ngủ nghiêm trang chững chạc đi ra, tự mình vào thư phòng làm bài tập, tỏ vẻ không cần bất kỳ ai ở gần bên! Nhóc tự làm bài! Mà thái độ còn rất kiên quyết!
Vương Ân Thành cắm đèn đuổi muỗi rồi đi ra, vừa mới đưa tay đóng cửa lại, đã bị Lưu Hằng choàng vai kéo vào phòng.
Lưu Hằng khóa trái cửa phòng, đẩy Vương Ân Thành lên trên giường, hôn lên mặt cậu rồi nói : “Chẳng phải em nói muốn thảo luận vấn đề mẹ vợ hay mẹ chồng hay sao?”
Vương Ân Thành gật đầu, nghiêm túc nói : “Đây là vấn đề nguyên tắc !”
Lưu Hằng thì lại cảm thấy không hề gì, nếu mẹ của Vương Ân Thành còn sống, anh có thể vui vẻ gọi một tiếng mẹ chồng, nhưng anh thấy Vương Ân Thành dường như rất coi trọng vấn đề này.
Lưu Hằng hôn lên mặt và cổ Vương Ân Thành, kiềm hai tay cậu chặt chẽ trên giường, Vương Ân Thành hôn trả lại ngay từ đầu, hôn một hồi liền biến thành cắn xé. Vương Ân Thành khẽ cắn môi cùng đầu lưỡi của Lưu Hằng, làm Lưu Hằng không thể không buông ra. Lưu Hằng nâng mặt Vương Ân Thành lên, giữ chặt taycậu, hỏi : “Muốn đánh nhau hửm?”
Vương Ân Thành bị Lưu Hằng đè nặng, thở hổn hển mạnh miệng : “Chờ ngày anh chính thức XXOO được với em, lúc đó nhất định sẽ gọi bà nội Bánh Đậu là mẹ chồng.”
Vương Ân Thành nói đầy vẻ khiêu khích, Lưu Hằng nhướng mày, một tay ghìm Vương Ân Thành, tay còn lại vói vào trong quần áo xoa bóp bụng dưới của cậu, nheo mắt : “Muốn chết hả!”
Vương Ân Thành nhìn lại Lưu Hằng, bằng ánh mắt gần như khiêu khích, Lưu Hằng giống như mãnh thú bị chọc giận bắt đầu xé rách quần áoVương Ân Thành.
Vương Ân Thành nén giọng : “Anh nhỏ tiếng chút!” Bánh Đậu đang còn bên thư phòng!
Lưu Hằng buông Vương Ân Thành ra, ghé đầu gối vào bên giường, trên cao nhìn xuống, cởi áo sơmi của mình ra, nói : “Em không kêu là được!”
Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành hai người ở trên giường quả thực giống như trở thành người khác, bình thường đều là kiểu người mặt không đổi sắc cùng trầm mặc lạnh nhạt trong nháy mắt biến thành động vật có móng vuốt, cào xé áp chế lẫn nhau, hôn môi cùng hành vi âu yếm đều mang theo vẻ xâm chiếm mãnh liệt.
Đối với Lưu Hằng mà nói, cảm thụ như vậy quả thực trước giờ chưa từng có, giống như thích và yêu một người không chỉ hôn mà còn muốn chiếm hữu, càng nhiều hơn nữa chính là giống như muốn nuốt luôn người ấy vào trong bụng, biến mọi thứ của Vương Ân Thành đều thuộc về mình.
Tựa như lúc ban đầu Lưu Hằng đã cảm nhận, một nụ hôn như muốn dùng tất cả khí lực đổ mồ hôi nhễ nhại, giờ phút này Lưu Hằng chính là như vậy, lưng và trán đổ mồ hôi hột, như có một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng.
Dù sao khí lực của Vương Ân Thành không bằng Lưu Hằng, nhưng lực cánh tay cũng rất khỏe, mấy lần đẩy Lưu Hằng thiếu chút nữa rớt xuống giường.
Lưu Hằng cuối cùng cũng nổi giận, xoay Vương Ân Thànhđè ở phía dưới, hạ thân chỉa vào giữa mông Vương Ân Thành, thở dốc nhỏ giọng nói : “Chẳng phải em nói sẽ cố gắng ở phía dưới sao! ?”
Vương Ân Thành ghé vào trên giường, cũng thở phì phò, tự mình ngẫm lại cảm thấy buồn cười, nói : “Anh muốn em nằm bất động cho anh thượng, được thôi, em sẽ thử xem sao.”
Lưu Hằng quả thực bị đánh bại, nếu Vương Ân Thành nằm yên trên giường không động đậy, vậy thì còn gì là tình thú?
Cuối cùng Lưu Hằng ghé vào trên người Vương Ân Thành, hôn môi, tai và cổ, Vương Ân Thành cũng lẳng lặng nằm úp sấp, nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
Buổi tối sau khi Bánh Đậu làm xong bài tập rồi đi ngủ , Lưu Hằng và Vương Ân Thành tắm rửa xong thì vào phòng, Lưu Hằng ôm bả vai Vương Ân Thành, vuốt ve tấm lưng trơn láng, hai người không cấu xé nhau như vừa rồi, bình tĩnh nằm trên giường.
Vương Ân Thành ghé vào hôn ngực Lưu Hằng, cũng chưa làm điều gì khác, hai người chỉ dán sát vào và hôn nhau, hôn một hồi cả người Lưu Hằng khô nóng khó chịu.
Phía dưới của Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành đều cứng rắn, áp sát vào nhau, Lưu Hằng kéo kéo quần, nheo mắt hỏi : “Thử nhé?”
Vương Ân Thành nhìn Lưu Hằng từ trên người xuống dưới, phòng không bật đèn, trong bóng đêm hai người dán sát vào, vuốt ve thân thể lẫn nhau.
Lần này Vương Ân Thành không tranh đoạt với Lưu Hằng, nằm nghiêng trên giường, một cánh tay bị thân thể đè lên, tay kia đặt trên ngực Lưu Hằng.
Trong bóng đêm Lưu Hằng vuốt ve cổ Vương Ân Thành, đầu lưỡi liếm lên hầu kết, Vương Ân Thành thở hổn hển, không kiên nhẫn nhúc nhích, Lưu Hằng lại dùng ngón tay vuốt ve đầu ngực Vương Ân Thành, khiến hai hạt đậu đỏ trở nên cứng rắn.
Vương Ân Thành khó chịu nằm ngửa ra, Lưu Hằng cảm thấy cũng tạm được rồi, đưa tay kéo quần lót Vương Ân Thành xuống, đầu óc Vương Ân Thành mờ mịt, nhưng trong lúc đó vẫn nhớ tới chuyện quan trọng : “Anh có mua “đồ nghề” không?”
Lưu Hằng : “. . .”
Ngón tay Lưu Hằng đang nắm quần lót của Vương Ân Thành, dừng vài giây, cuối cùng buông tay sửa quần ngay ngắn lại, vùi mặt vào vai Vương Ân Thành, cười khổ.
Vương Ân Thành vỗ vỗ lưng Lưu Hằng, bản thân thì không nhịn được cười lên thành tiếng.
Lưu Hằng quát khẽ : “Không cho cười!”
Vương Ân Thành trả lời : “Anh quên mua còn không cho em cười? ?”
Lưu Hằng đè lên Vương Ân Thành, nằm úp sấp giống như một chú chó to lớn, tay chân cuốn lấy Vương Ân Thành. Tiếng máy điều hòa thổi vù vù, trong lòng Lưu Hằng thầm tự phỉ nhổ chính mình, cảm thấy mặt mày chuyến này bị mất sạch rồi. Chờ mãi mới được làm thế nhưng tới cuối cùng lại phát hiện đồ vật cần dùng quên mua.
Vương Ân Thành đột nhiên hỏi : “Loại đồ vật này nọ là do ai mua?”
Lưu Hằng : “??” Có ý gì.
Vương Ân Thành : “Ý em là, người ở phía trên mua vẫn là người nằm bên dưới?”
Lưu Hằng : “Điều này hẳn là tùy tiện thôi?”
Vương Ân Thành gật đầu, cậu vừa mới đột nhiên nghĩ đến, nếu như là đàn ôngcùng với phụ nữ, loại đồ vật này chắc đều là do đàn ông mua, mới vừa rồi cậu hỏi Lưu Hằng có mua đồ không. . . Cậu đối với vị trí của mình không khỏi cũng quá tự giác đi. . .
Nhiệt độ trong phòng rất thấp, tiểu huynh đệ của hai người chậm rãi bình thường trở lại, Lưu Hằng ôm Vương Ân Thành đang định đi ngủ, đột nhiên có người gõ cửa phòng.
Giọng Bánh Đậu nghe có vẻ rầu rĩ, cách cửa phòng nói : “Ba ba Quả Cam mở cửa!”
Trong bóng đêm Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành liếc nhìn nhau, Vương Ân Thành vội vàng bật đèn xuống giường mở cửa, liền nhìn thấy Bánh Đậu với vẻ mặt rối rắm đứng ngay trước cửa, chân đứng không yên, phòng khách không mở đèn, hình dáng nhóc con rất mơ hồ, ngay sau đó, Bánh Đậu đột nhiên ủ rũ nói : “Quả Cam làm sao bây giờ?”
Vương Ân Thành ngồi xổm xuống, “Sao vậy?”
Chân mày Bánh Đậu nhíu chặt, cúi đầu nhìn nhìn dưới thân, lí nhí : “Con. . . Con đái dầm.”
Vương Ân Thành : “. . .”
Lưu Hằng : “. . .”
Vương Ân Thành dẫn Bánh Đậu đi tắm rửa thay quần áo, Lưu Hằng dọn dẹp giường của Bánh Đậu, ném ga chăn gối vào máy giặt quần áo.
Bánh Đậu thay quần áo từ buồng vệ sinh đi ra, nét mặt vô cùng nghiêm túc, còn mang theo dáng vẻ hơi tức giận.
Lưu Hằng cúi đầu nhìn, sờ sờ đầu con trai bảo : “Đái dầm thôi mà, tức giận làm gì?”
Bánh Đậu né tránh tay của Lưu Hằng, trong lòng càng nghĩ càng giận, nhóc vừa mới quyết định phải độc lập, về sau trưởng thành bảo vệ Quả Cam, kết quả buổi tối liền đái dầm? Đã nhiều năm nay nhóc không như vậy nữa! Nhưng hiện tại nhóc đã lên tiểu học mà vẫn còn đái dầm!
Suy nghĩ của Bánh Đậu Lưu Hằng và Vương Ân Thành đương nhiên không thể hiểu được. Vương Ân Thành dỗ dành Bánh Đậu vài câu, dắt Bánh Đậu đi vào phòng ngủ của Lưu Hằng, Bánh Đậu lại không chịu, làm mình làm mẩy!
Cuối cùng Lưu Hằng cũng nhìn ra con trai muốn ngủ một mình, bèn lấy trong kho ra một cái chiếu đơn lau sạch sẽ, trãi lên giường nhỏ, lúc này Bánh Đậu mới chịu đi ngủ.
Bận bịu đến nửa đêm, Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành mới một lần nữa quay trở về giường.
Lưu Hằng nằm nghiêng, Vương Ân Thành nằm thẳng bên cạnh, Lưu Hằng đưa tay sờ sờ mặt Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành cũng nghiêng người qua, hôn lên môi Lưu Hằng, trong bóng đêm khẽ nói : “Cám ơn anh.”
Lưu Hằng cầm tay Vương Ân Thành, rốt cuộc hai người cũng không nói thêm gì nữa.
Cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp cứ êm đềm lặng lẽ trôi như vậy, thiên ngôn vạn ngữ bất quá cũng chỉ để nói về hạnh phúc gia đình mà thôi.
Lưu Hằng nắm tay Vương Ân Thành, trong lòng cũng thầm nói một câu cám ơn, đột nhiên lại nghe Vương Ân Thành nói : “Ngày mai nhớ mua đồ nghề nhé.”
Lưu Hằng : “. . .”
. : .