Đại Đường Hậu Phi Truyện Chi Trân Châu Truyền Kỳ

Chương 7: Chương 7: Kiếm bội thanh tùy ngọc trì bộ (thượng)




Tiếng vó ngựa liên hồi. Một đội người ngựa đi trên đường lớn tiến vào Đông đô Lạc Dương, hai người đi đầu chính là Quảng Bình vương Lý Thục cùng một nữ tử kiều diễm mặc quần áo người Hồ… chính là muội muội cùng mẹ của y - Đức Ninh quận chúa. Đức Ninh quận chúa lo lắng không nói thành lời, thỉnh thoảng giơ roi thúc ngựa, thần sắc Lý Thục thì tự nhiên, chỉ ở trong lúc lơ đãng, hai mắt lộ ra ánh sáng sắc bén, lóe lên lấp lánh trong bóng đêm.

Vào Hoàng Thành, qua Ứng Thiên Môn, tiến vào thành, vó ngựa bước nhanh, theo sau là một đám tùy tùng chạy theo thở hồng hộc, cùng đến trước tẩm điện của Đông cung Thái tử, mới tự dừng bước lại, hai thị nữ tiến lên phía trước muốn giúp Đức Ninh Quận chúa cởi tấm áo choàng đỏ thẫm, Đức Ninh Quận chúa không nhịn được một chưởng đẩy ra, mang đôi giày da nhỏ được chế tác tinh xảo, thùng thùng bước vào điện, Lý Thục tự mình cởi áo choàng, ném cho người hầu sau lưng, cũng đi theo vào.

Thái tử Dư đang cùng Thái tử phi Trương thị đánh cờ dưới đèn, vóc người y gầy yếu, mặt mũi tiều tụy, kể từ khi leo lên vị trí Thái tử tới nay, người cản trở bắt đầu xuất hiện, minh tranh ám đấu ở khắp mọi nơi, cơ hồ mệt mỏi không thể tả. Trương Phi vóc người trung bình, vốn là lương đễ của Thái tử, sau khi Vi Phi bị phế mới được lập thành Thái tử phi, một đôi mắt phượng to sắc sảo tương xứng với sóng mũi thật cao, vẻ đoan trang vẫn lộ ra nét phong lưu, chăm chú nhìn càng thấy thâm thúy.

Thanh âm thông báo ngoài cửa còn chưa dứt, Đức Ninh quận chúa đã hấp tấp vọt vào, trực tiếp lật ngược bàn cờ, quân cờ trắng đen làm từ bạch ngọc rơi đinh đang đầy đất, vài tên tiểu thái giám thắp đèn hoảng phải nằm trên mặt đất tìm từng quân một không nghỉ.

“Xúc nhi, không được làm càn!” Thái tử không khỏi nổi giận đối với hành động lần này của tiểu nữ nhi được sủng ái nhất. Xúc, là tiểu tự của Đức Ninh quận chúa. Vừa quan sát qua trên dưới nàng, càng thêm tức giận, “Con nhìn con một chút xem, mặc cái xiêm y gì, quần áo người Hồ này nữ tử dân gian mặc thì cũng thôi, con đường đường là Quận chúa, lại dám mặc vào cung, không sợ Thánh thượng biết?”

“Tại sao! Tại sao muốn gả con cho Trịnh Tốn?!” Đức Ninh quận chúa căn bản không để ý, nói thẳng vào mặt Thái tử.

Thái tử mặc dù đã ngờ tới câu hỏi này, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt cũng ảm đạm xuống, Trương Phi vội vàng tiến lên dìu y ngồi xuống, liên tiếp nháy mắt cho Đức Ninh quận chúa ý bảo đi xuống. Đức Ninh Quận chúa lại ném roi ngựa trong tay xuống đất, ô ô sắp khóc nói: “Phụ vương người cũng quá nhẫn tâm, Trịnh Tốn kia vừa xấu xí vừa đần, con không lấy chồng, con chết cũng không gả!”

“Con không còn nhỏ, lại nói cũng đã mười sáu rồi, nên hiểu một ít chuyện đi...” Thái tử lại nói thì khẩu khí đã hòa hoãn hơn nhiều.

“Không phải là cha con nhẫn tâm, thật sự là, “ Trương Phi nói tiếp: “Là Lý Lâm Phủ đã vì chuyện này cầu xin phụ vương con nhiều lần, Trịnh Tốn là biểu đệ của Lý Lâm Phủ, phụ vương con cũng không có cách nào.”

“Lý Lâm Phủ thì thế nào, dù hắn là Hữu tướng, nhưng phụ vương là Thái tử đương triều, con cũng đường đường là Quận chúa, ánh mắt phải nhìn người cẩn thận đến thế sao? Phải chịu ủy khuất như vậy sao?” Đức Ninh quận chúa thương tâm nói.

Thái tử nhất thời thật đúng là không còn lời nào để nói, tự nói với mình nữ nhi được nuông chiều thành quen, chính mình vẫn bị Lý Lâm Phủ uy hiếp khắp nơi, tự thân khó bảo toàn? Có trách chỉ trách bản thân mềm yếu, chỉ trách nữ nhi này cả ngày đông du tây dạo gây chuyện, lại bị Trịnh Tốn nhìn trúng. Ngẩng đầu nhìn thấy Quảng Bình vương Lý Thục cũng theo vào, hỏi: “Thục nhi, con tới làm gì? Cũng tới cầu xin cho muội muội con sao?”

Lý Thục cúi người, nhàn nhạt đáp: “Con cũng cảm thấy Trịnh Tốn kia thật không xứng với Xúc nhi.”

Thái tử nhìn lên đỉnh trần đại điện, từng hàng ngói đồng thau vàng óng lộng lẫy đêm ngày, làm Thái tử tám năm, đã mệt mỏi lắm rồi. Thở một hơi dài nhẹ nhõm nói: “Thánh chỉ đã hạ, sáng mai sẽ ban bố, ta vô lực không thể thay đổi.”

“Không!” Đức Ninh Quận chúa kêu dài một tiếng, khóc nói: “Phụ vương người có thể dùng lí lẽ biện luận, giống lúc Vương huynh cưới Thẩm Phi, người không phải là trước mặt ở Thánh thượng cự tuyệt việc nạp nữ nhị của Hàn Quốc phu nhân làm chính phi sao?”

Thái tử đột nhiên biến sắc, trầm giọng hỏi: “Người nào nói cho con biết? Ai nói là ta chống lại trước mặt Thánh thượng?”

“Có đến một nửa thành Trường An…!” Đức Ninh quận chúa chưa kịp phun ra ba chữ “đều biết”, đã nghe Thái tử quát lên: “Chớ có nói bậy, Thánh thượng anh minh hiểu rõ, lúc nào ta có thể đưa ra chủ ý! Không được phép nói những lời này! Trương Phi, dẫn Xúc nhi đến trắc điện của nàng nghỉ ngơi đi!”

Đức Ninh Quận chúa oán hận giậm chân một cái, bi thương la lên “Phụ vương, con hận người muốn chết”, liền quay đầu chạy ra ngoài điện, Trương Phi vội vàng sai người: “Lý Phụ Quốc, mau dẫn mấy người cùng giữ Quận chúa lại, ngàn vạn lần đừng để nàng xông ra đường làm loạn!” Lý Thục cũng muốn đi theo, lại nghe Thái tử kêu: “Thục nhi, con lưu lại!” Rồi hướng Trương Phi nói: “Nàng đi nghỉ ngơi đi, phụ tử chúng ta còn có chút việc phải nói.”

Hạ nhân hai bên lui xuống, trong đại điện chỉ còn lại phụ tử hai người.

Thái tử đưa mắt chăm chú nhìn Lý Thục nói: “Con là trên đường về Trường An lại lộn trở lại?”

Lý Thục đáp “Vâng”, đứng lặng hồi lâu, không nói thêm câu nào.

Thái tử thở dài, nhìn nhi tử trước mặt, càng lúc càng có cung cách xử sự tao nhã bình tĩnh của bậc đế vương, vậy mà mấy năm này lại càng lúc càng xa cách với mình, nói: “Ta biết con vẫn còn trách ta, trách ta vì ban đầu đã nhẫn tâm gạt bỏ Vi mẫu phi của con.” Vi phi mặc dù không phải là mẹ đẻ Lý Thục, nhưng một tay dưỡng dục hắn lớn lên, hơn hẳn ruột thịt.

“Hài nhi không dám, hài nhi biết, phụ vương cũng là vạn bất đắc dĩ.”

“Vạn bất đắc dĩ”, Thái tử lập lại những lời này, có chút cay đắng, còn nói: “Vương phi của con bệnh cũng không nhẹ, biết không?”

Lông mày Lý Thục dao động, nhưng Thái tử không nhìn thấy, nghe tiếng con trai đáp: “Vâng, hài nhi đang chuẩn bị về phủ.”

“Vậy thì sớm lên đường đi, ta không giữ con thêm nữa.”

Trong Thanh Di Các hương hoa lan tràn ngập, Lý Thục có chút kinh ngạc, lẽ ra Thẩm Trân Châu đã bị bệnh chừng mười ngày, nên phải nồng mùi thuốc mới đúng. Tố Từ, Hồng Nhị chờ thấy Vương gia trở lại, cũng rối rít quỳ xuống làm lễ.

Lúc này mới phát hiện ra hương hoa lan xuất phát từ cái nồi xanh nhỏ đặt trên án, ở dưới có một cái lò lửa nhỏ, tiếng nước trong nồi xào xạc như gió thổi qua cây tùng, Lý Thục hỏi: “Sao bị bệnh không sắc thuốc, mà lại pha trà?”

Tố Từ đáp: “Hồi điện hạ, từ nửa tháng Vương phi trước thỉnh thoảng cảm thấy như bị phong hàn, mời vô số đại phu đến xem, ngược lại bệnh tình ngày càng nặng; Vương phi mới lệnh cho chúng nô tỳ ngừng sắc thuốc, chuyển pha trà uống, hai ngày nay so với trước đó đã khá hơn chút.” Nói xong ngưng thần nghe tiếng nước chảy trong nồi, lại trả lời: “Điện hạ thứ tội, nước đã sôi, nô tỳ phải pha trà!” Lý Thục gật đầu nói: “Tất cả các ngươi đứng lên!”

Tố Từ đứng dậy lấy ra cái hộp nhỏ sơn màu trúc từ tủ bát, mở ra lấy nửa thìa trà vụn thả vào giữa nồi nước sôi, lấy đũa trúc chậm rãi khuấy, chỉ thấy nước kia như suối róc rách chảy còn trà vụn trong nước như những đám mây xanh biếc, lại như búi tóc mềm mại xõa tung của cô gái sông Tương, thơm mát vô cùng, những buồn bực trong lòng đều biến mất, Lý Thục không khỏi khẽ mỉm cười, mở miệng khen: “Thật là trà ngon!” Tố Từ cười đáp: “Điện hạ, đây là tự nhiên, nhưng nếu không có phương pháp pha trà của Vương phi, cũng sẽ làm lãng phí loại thạch hoa trà cực phẩm của đỉnh Kiếm Nam Mông này.”

“Thì ra là phương pháp pha trà này, là Vương phi dạy các ngươi?” Lý Thục hỏi, cách một bức rèm dày đường đan, vẫn như cũ mơ hồ có thể thấy được màn che đỏ thẫm trong nội thất, người ở bên trong phảng phất yếu ớt ho khan, thoáng qua lại không một tiếng động.

“Nô tỳ chẳng qua là học được một chút sơ sơ mà thôi, không bằng một phần mười của Vương phi.” Tố Từ vừa nói vừa lấy ra hai chén trà sứ màu tựa ngọc mà lại như hiện màu xanh nhạt, đây là chén trà nổi tiếng “Như Ngọc”, mang đến từ Ngô Hưng, chỉ có bốn chiếc, lúc xảy ra chuyện Ngân Nga mất tích Thẩm Trân Châu đã làm vỡ mất một chiếc, Tố Từ vẫn còn tiếc mãi. Nhấc nồi trên bếp xuống, rót nước vào chén cùng lá trà, lá trà xanh nhạt ở dưới, lại để nước trà trong xanh ở trên, trình lên một chén cho Lý Thục: “Mời điện hạ nếm thử.” Lý Thục nhưng chỉ hơi gật nhẹ đầu: “Đặt đó trước đi.” Vừa nói, vừa đi vào nội thất.

Thẩm Trân Châu còn đang ngủ mê man. Sau chuyện Ngân Nga một ngày, huynh trưởng Thẩm Giới Phúc thăm nàng, thuận tiện mang đến chút trà mới do Công Tôn Nhị Nương sai người sao sau cơn mưa, huynh muội hai người không khỏi đêm khuya cầm đuốc tâm sự, lúc ly biệt lại đưa tới cửa phủ, như vậy liền bị nhiễm lạnh. Xưa nay nàng thân thể tráng kiện, không để ở trong lòng, càng không mời đại phu hỏi trhuốc, nghĩ qua mấy ngày nữa tự nhiên sẽ khỏe. Vậy mà bệnh này càng lúc càng nặng, đến bốn năm ngày sau, đã không thể xuống đất đi lại, Lưu Nhuận đã mời hết các đại phu trong cung, thành Trường An một lần, nên dùng thuốc cũng dùng, cũng không khởi sắc.

Thẩm Trân Châu nằm ở trên giường mảnh mai như thế, mái tóc trơn bóng tựa gấm xõa ra, tán loạn trên gối và trên vai, che cổ tuyết trắng của nàng, trên mặt nhẵn nhụi mà xinh đẹp cũng chỉ có cảm giác tái nhợt, mày nhỏ cau lại, muốn khỏi mà không thắng được bệnh. Lý Thục không khỏi nổi lên vài tia áy náy cùng thương tiếc, không nhịn được cầm lấy bàn tay nhỏ dài của nàng lộ ra ngoài, lại đột nhiên cả kinh, bàn tay này khí lạnh thấm tận xương, không có nửa phần nhiệt độ, y hạ thấp giọng hướng ra ngoài hô: “Lưu Nhuận…”

Lưu Nhuận cúi người đi vào, Lý Thục phân phó: “Nhanh đến Kiến Ninh Vương Phủ mời Kiến Ninh vương cùng Vương phi tới!” Lấy từ trong ngực danh thiếp đỏ thẫm đưa cho Lưu Nhuận: “Nói bổn vương mời Kiến Ninh Vương phi hạ mình chữa bệnh cho phi tử.”

“Vâng, lão nô lập tức đi!” Lưu Nhuận mừng không sao tả xiết. Kiến Ninh vương cùng Quảng Bình vương cùng nhau lớn lên ở Bách Tôn Viện, quan hệ thân thiết, Kiến Ninh Vương phi có y thuật cao minh không dưới thái y trong cung, nhưng nếu không có Quảng Bình vương mở miệng, người bình thường sao có thể mời được.

Lưu Nhuận chân trước mới ra cửa, một bóng người như hoa hồ điệp xông vào nội thất, kêu to “Vương huynh”, liền đến bên giường nhìn Thẩm Trân Châu, chính là Đức Ninh Quận chúa. Lý Thục kinh ngạc: “Muội sao lại tới Trường An, phụ vương cùng mẫu phi tìm muội khắp nơi!”

Đức Ninh Quận chúa cười đùa nói: “Tẩu tẩu thật là đẹp quá đi, Vương huynh thật là diễm phúc không cạn!” Sờ sờ khuôn mặt trơn mịn của Thẩm Trân Châu, lại lấy tay quệt quệt mặt mình, khoa trương kêu lên: “Lão thiên nha, ông thật là bất công, sao không để cho ta cũng có khuôn mặt này chứ!”

“Ta thấy muội chắc là điên rồi, mấy ngày trước ở chỗ phụ vương còn muốn chết muốn sống, hôm nay lại sang chỗ ra làm loạn, không nhìn thấy tẩu tẩu muội bị bệnh sao?” Lý Thục tức giận nói.

“Muội đương nhiên là muốn điên rồi, “ Đức Ninh Quận chúa nói, “Muội muốn mừng đến điên!” Nàng vẫn mặc quần áo người Hồ như cũ, eo nhỏ bó chặt, cho nên hành động hết sức dễ dàng, đang khi nói chuyện bỗng nhảy vọt lên, hai tay leo lên vai Lý Thục, vui sướng hài lòng nói với huynh trưởng nàng: “Huynh biết không, muội không cần gả, không cần gả! Trịnh Tốn hắn đã chết! Ha, ha, ha!”

Lý Thục nói: “Hả, sao nói chết là chết được? Mấy ngày trước không phải vẫn hoàn hảo sao?”

Đức Ninh Quận chúa hả giận cười dài: “Cho nên hôm nay ta muốn trịnh trọng giới thiệu một người với vương huynh, là y giúp ta.” Vừa nói vừa kéo vừa đẩy Lý Thục ra ngoại thất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.