“Dừng tay!” Thẩm Trân Châu cầm chén trà trong tay để xuống bàn trà của nhuyễn tháp, phát ra lanh lảnh tiếng vang, Thôi Thải Bình thấy trên mặt Thẩm Trân Châu đầy vẻ nghiêm nghị, bất tri bất giác ngừng nói, cũng buông Ngọc thư ra, trong phòng nhất thời yên lặng như tờ.
“Muội muội, nếu chuyện này đã phát sinh, lại liên lụy tới tỳ nữ của ta, ta tự sẽ xử trí công bình, cho muội một câu trả lời thỏa đáng.”
Lưu Nhuận cùng Thôi Thải Bình, một biết rõ nguyên nhân lại có ý đứng ngoài xem náo nhiệt, một cố ý quấy động thị phi e sợ thiên hạ không loạn, bao nhiêu người đều nhìn vào cách trị gia của tân vương phi. Trầm ngâm trong chốc lát, nói với Thôi Thải Bình: “Muội muội cai quản thị tỳ luôn luôn xác đáng, chuyện hôm nay, vốn cũng không là đại sự, ở nơi của ta đây mà quyết định cũng tốt, được không?” Ý là không muốn làm lớn chuyện lên, chuyển qua phòng nghị sự làm cho toàn bộ phủ đều biết.
“Đó là tự nhiên, chẳng lẽ muốn để cho người khác nói Thôi Thải Bình ta vô dụng, làm thiếp thất thì thôi, mới gả tới đây mấy ngày, ngay cả thiếp thân thị nữ cũng không gánh nổi!” Thôi Thải Bình vẫn nói lải nhải, nàng ta trực tràng thẳng tính, tâm cơ không sâu, không thể hiểu được huyền cơ trong lời nói của Thẩm Trân Châu.
Thẩm Trân Châu lúc này mới quay đầu nói với Lưu Nhuận: “Tốt lắm, Lưu tổng quản ta hỏi ngươi, thị vệ ở cửa phủ đang làm nhiệm vụ buổi sáng hôm nay, vẫn là nhóm đêm qua?”
Lưu Nhuận gật đầu nói: “Chính vậy, còn nửa canh giờ mới đổi tốp!”
“Được, mau truyền Tả Vệ Suất!”
Chỉ chốc lát, Tả Vệ suất Nghiêm Minh đến, trên dưới ba mươi, tinh thần mạnh mẽ, hôm qua là phiên hắn nghỉ ngơi, mới vừa trở về vương phủ liền bị truyền tới chỗ vương phi, còn không biết nguyên do, lập tức khom người đứng ở dưới nghe lệnh.
Tả Vệ Suất là chức quan lục phẩm, phụ trách toàn bộ thị vệ cảnh giới Vương Phủ, Thẩm Trân Châu rất khách khí với hắn: “Nghiêm tướng quân cực khổ rồi, ngươi tự mình dẫn hai tên thị vệ giấu mình chờ tại cửa hông vương phủ, nếu có bất kỳ ai đi vào, ngay lập tức bắt đến chỗ này của ta.” Nghiêm Minh không dám có sai sót, vội vàng lĩnh mệnh đi.
Quả nhiên không tới một khắc, Nghiêm Minh cùng hai tên thị vệ mang vào một người, Thôi Thải Bình định thần nhìn lại, chính là Ngân Nga! Trên mặt nhất thời có chút không nhịn được, xông lên dương tay một bạt tai, mắng: “Tiện tỳ, đi chết ở nơi nào!” Đưa tay siết cánh tay Ngân Nga liền kéo ra phòng ngoài, “Trở về ta phải hảo hảo giáo huấn ngươi!”
“Chậm đã!” Thẩm Trân Châu lên tiếng quát bảo ngưng lại, nghiêm mặt nói: “Muội muội, Ngân Nga xúc phạm phủ quy, nhất định phải hỏi rõ nguyên do, xử trí theo quy tắc!”
Nghiêm Minh hướng phòng ngoài vung tay lên, mấy tên thị vệ trói hai gã mặc trang phục thị vệ bị trói thành bánh chưng đi vào rồi đẩy cho quỳ xuống, Nghiêm Minh cũng tự quỳ: “Thuộc hạ trị quân không nghiêm, cầu xin Vương phi trách phạt.”
“Đạo trị quân, phải hướng tới nghiêm, không thể quá nới lỏng. Nghiêm tướng quân, ta tới phủ chưa tới nửa tuần, chẳng qua thỉnh thoảng nhìn ngươi huấn luyện người hầu mấy lần, vốn không nên lắm mồm, trạch tâm nhân hậu vốn là chuyện tốt, nhưng đặt ở việc trị quân trị gia, vô cùng nhân hậu, là không đáng làm theo.” Bổn triều đã có phòng bị với nữ tử tham gia chính sự, cần phải giấu tài, Thẩm Trân Châu nhẹ nhàng nói mấy câu liền ý bảo Lưu Nhuận đỡ Nghiêm Minh dậy, hỏi: “Đều hỏi rõ chưa?”
Nghiêm Minh cúi đầu đáp: “Bẩm Vương phi, đã hỏi rõ, tối hôm qua thị vệ đang làm nhiệm vụ là Vương Bình, Vương Hữu huynh đệ nhận tiền của Ngân Nga, để nàng len lén ra khỏi phủ.”
“Nếu như ta nhớ không lầm, bổng lộc một tháng của thị vệ trong phủ bình thường là ba nghìn tiền?” Thẩm Trân Châu gật đầu hỏi Lưu Nhuận.
Lưu Nhuận liên tiếp đáp phải.
“Lưu tổng quản, ngươi rõ ràng hơn so với ta, lấy giá thị trường ở Trường An, ba nghìn tiền có thể mua bao nhiêu đấu gạo, bao nhiêu tấm lụa?”
“Bẩm Vương phi, mua được 15 đấu gạo, hơn 20 tấm lụa.”
“Đủ cho một gia đình bậc trung ăn mặc ở trong một tháng?”
“Bẩm Vương Phi, dư dả.”
Thẩm Trân Châu lại hỏi Ngân Nga: “Nói một chút, ngươi cho hai gã thị vệ kia bao nhiêu tiền?”
Ngân Nga sớm bị dọa tới run lẩy bẩy, hàm răng gõ vào nhau như giã tỏi, run lập cập đáp: “Bẩm, bẩm Vương Phi, phải . . . Một người hai mươi tiền. . .”
Thẩm Trân Châu vỗ mạnh một cái, chén trà “xoảng” rơi trên mặt đất, rơi nát bấy, ngay cả Thôi Thải Bình cũng bị hù dọa giật mình, thấy Thẩm Trân Châu không giận tự uy, nói: “Vương Phủ đối đãi những thị vệ này không tệ, như thế chính là tiểu lợi, lại có thể mua chuộc bọn họ đến tổn hại chức trách, nuôi họ có ích lợi gì? Nghiêm tướng quân, ngươi là Tả Vệ Suất, ngươi nói nên xử trí như thế nào?”
Nghiêm Minh hơi một trù trừ, hắng giọng đáp: “Theo phủ quy, Vương Bình, Vương Hữu phải bị đánh bốn mươi trượng, khấu trừ bổng lộc một tháng, lập tức đuổi ra khỏi phủ; về phần thuộc hạ, cùng bị đánh bốn mươi đại trượng, phạt bổng một tháng!”
“Nghiêm tướng quân cũng không cần tự tăng hình phạt, theo như luật, ngươi chỉ cần chịu hai mươi trượng.” Thẩm Trân Châu hơi nguôi giận.
Ngân Nga nghe thấy liền bảy hồn đi mất sáu phách, than thở khóc lóc lại dập đầu: “Vương phi khai ân, Vương phi khai ân, cầu xin người chớ đem nô tỳ đuổi ra khỏi phủ!” Thị vệ bị đuổi ra khỏi phủ chẳng qua là mất chức vị, nàng từ nhỏ được Thôi gia mua, đuổi khỏi phủ sẽ không còn đường sống. Thôi Thải Bình ở bên nôn nóng đến âm thầm xoa tay, bình thường nàng ta đều nói nhiều hơn người khác, hiện tại trái lại không biết nên mở miệng ra sao.
Thẩm Trân Châu lạnh lùng nhìn Ngân Nga một cái: “Về phần ngươi, ta không hỏi ngươi vì sao tự mình ra khỏi phủ, ra khỏi phủ làm chi. Nhưng phủ quy khó tha, nể mặt Thôi nhũ nhân, phạt đánh hai mươi trượng, đến Thượng Thực Phòng làm lao dịch ba tháng.” Thượng Thực Phòng mỗi ngày phải lo ăn uống cho cả nhà trên dưới gần ngàn người, cực kỳ khổ cực, Ngân Nga vẫn như được trời ban, tạ ơn không ngừng, tự đi chịu phạt.
Nhất thời mọi người giải tán, Thẩm Trân Châu thấy chỉ có Lưu Nhuận còn đứng ở đó, trên mặt cười mà không cười, nói: “Lưu tổng quản, ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi.”
Lưu Nhuận nhếch miệng cười một tiếng, mặt hắn đầy nếp nhăn, khuôn mặt nhăn nhúm, cười lên thực khó coi, vái chào tới đất, nói với Thẩm Trân Châu: “Lão nô thực sự bội phục Vương phi vô cùng.”
Thẩm Trân Châu nhàn nhạt nói: “Phen náo nhiệt này, ngươi cũng nhìn đủ rồi.”
Lưu Nhuận vẫn cười: “Lão nô chẳng qua là không hiểu, Vương phi vì sao vì không nghiêm khắc tra hỏi Ngân Nga cả đêm đi đâu?”
Thị nữ tự mình ra ngoài một đêm không về, không cùng người bỏ trốn, bất quá là hẹn hò với tình lang, có cái gì để hỏi, thôi thì lưu cho Thôi Thải Bình mấy phần mặt mũi. Thẩm Trân Châu không đáp hỏi ngược lại Lưu Nhuận: “Độc Cô cô nương đi đâu, sao từ sáng tới tối đều không thấy người?”
Lưu Nhuận ngẩn ra, ngay sau đó đáp: “Chuyện này…, Vương phi có thể phải hỏi điện hạ, Độc Cô cô nương đặc biệt được điện hạ chỉ dụ, không thuộc quyền quản lý của lão nô.” Vừa nói ho khan hai tiếng, nói tiếp: “Vi Phi nương nương quả nhiên có con mắt tinh tường, Vương phi thật đúng là có tài trị quốc.”
“Vi Phi nương nương?” Thẩm Trân Châu cả kinh trong lòng, thần sắc trên mặt lại không biến đổi, nháy mắt với Hồng Nhị đứng ở cửa, Hồng Nhị liền đi ra ngoài dùng vài lời đuổi mấy tên tỳ nữ hầu hạ ngoài cửa đi.
Lưu Nhuận trong nháy mắt lão lệ tung hoành, quỳ xuống tại chỗ: “Vi Phi nương nương hồi còn là Thái tử phi đối với lão nô có ân lớn như trời cao đất rộng, từng có lần giao phó lão nô phải tận tâm tận lực hầu hạ Vương phi. Lão nô hôm nay cả gan thử Vương phi một chút, mong Vương phi thứ tội.” Vừa nói, từ trong tay áo lấy ra một vật trình lên Thẩm Trân Châu, là một chiếc lược vàng được chế tác tinh xảo khéo léo vô cùng, bên trên có khắc một chữ triện nho nhỏ “Vi”, Thẩm Trân Châu lúc này mới tin mấy phần, đứng dậy đỡ Lưu Nhuận dậy, trong lòng bất mãn: “Ta cũng đã lâu không thấy Vi Phi nương nương, lần trước thấy người, lại gầy đi mấy phần so với trước kia.”
Lưu Nhuận nhất thời cắn răng nghiến lợi:“ Thù một nhà của Vi Phi nương nương, phàm là còn một hơi thở, lão nô chắc chắn phải báo.”
Đây là chuyện một năm trước, Lý Lâm Phủ thượng tấu hoàng thượng, tố huynh trưởng của Thái tử phi Vi thị là Vi Kiên cùng Hà Tây Tiết độ sứ Hoàng Phủ Duy Minh cấu kết, hoàng thượng lập tức phán Vi Kiên tội “Mạo phạm”, cách chức từ Hình bộ Thượng Thư Thành Thái Thú của Tấn Vân quận, Hoàng Phủ Duy Minh bị định tội “Ly gián quân thần”, cách chức Hà Tây, Lũng Hữu Tiết độ sứ, hạ xuống thành Thái thú Bá Xuyên quận, cũng kê biên và sung công nhà. Sau Lý Lâm Phủ lại tấu lên khiến Ngự sử lại cách chức của Hoàng Phủ Duy Minh, huynh đệ Vi Kiên chờ chết. Thái tử lấy nguyên do “Tình nghĩa không hòa thuận” để phế Thái tử phi, Vi Phi từ đó xuống tóc làm ni cô ở phật tự. Án của Vi Kiên dính líu rất nhiều quan lại nhân gia, chỉ có Thẩm gia xử sự khiêm tốn người ngoài không biết, may mắn không bị liên lụy. Lưu Nhuận biết rõ mà cảm kích, lại có tín vật của Vi Phi, xem ra có thể tín nhiệm. Chẳng qua Thẩm Trân Châu thấy hắn đối với chuyện này không cam lòng như thế, trong lòng cũng có bất an không nói ra được.
Chuyện này mặc dù không được cổ động tuyên dương, nhưng không quá nửa ngày từ trên xuống dưới tất cả Quảng Bình vương phủ đều biết rõ ràng, ai cũng biết Vương Phi có tài trị gia, khôn khéo thông tuệ, ai cũng lòng mang kính sợ, đề cao tinh thần, cẩn thận làm việc.