Vốn hôm nay là do Cù lão thái gia và Cù phu nhân canh đêm, nhưng Bạch Chỉ Hàn cứ dứt khoát đòi ở lại nói rằng mình vẫn chịu được, Long thẩm tất nhiên không về ngủ một mình, vì thế phân chia nhau trông Cù lão thái gia.
Đó là chuyện của nhà họ, Tả Thiếu Dương không quản, tâm trạng không tốt, chả buồn rửa ráy nữa, cứ thế để nguyên quần áo đi ngủ.
Tin tức không lành do tỷ phu mang tới lại khiến Tả Thiếu Dương một đêm khó ngủ, cùng Bi Vàng ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn từng giọt mưa rơi trên sàn đá, âm thanh cũng rất dễ nghe, tuy không giúp y vọt ra được tuyệt cú nào, nhưng giúp y từ từ trượt xuống giường ngủ tít.
Không may lần này cũng chẳng ngủ được lâu, gần sáng Tả Thiếu Dương bị Long thẩm gọi dậy.
Long thẩm đứng ở phòng bào chế, giọng vô cùng hoảng loạn:
– Tiểu lang trung, dậy mau, lão thái gia nhà ta không xong rồi.
Tiếp đó lại chạy tới phòng Tả Quý vừa khóc vừa gõ cửa:
– Tả lang trung, cứu mạng, cứu mạng.
Tả Thiếu Dương vỗ vỗ đầu Bi Vàng để nó ngủ tiếp, không rõ sóc ngoài tự nhiên sinh hoạt thế nào, Bi Vàng thì nhiễm giờ giấc sinh hoạt giống y, không ngủ đủ giấc nó sẽ rất khó tính. Khi nhảy xuống nhà thì tất cả bị đánh thức rồi, Miêu mẫu và Miêu Bội Lan cũng mặc y phục đi ra xem giúp được gì.
Cù lão thái gia lúc này không ngừng co giật, hô hấp nôn, thi thoảng lên xuống như thủy triều, Tả Thiếu Dương sờ trán, hơi ẩm nóng, nguy kịch lắm rồi.
Mới đầu khi tới đây thì Cù lão thái gia bệnh trúng phong phủ tạng phong bế, tương đối nhẹ, nhưng do hiểu lầm mà Cù gia không tin tưởng y, nên mang ông ta đi. Tả Thiếu Dương cũng chủ quan, lấy kiến thức của mình mà đánh giá, nghĩ người khác cũng chữa được thôi, chẳng qua là cần phương thuốc đắt hơn một chút, nên không nghĩ nhiều.
Không ngờ lần Cù gia đem Cù lão thái gia quay lại, chứng phong bế biến thành chứng thoát rồi, y phải theo tình hình người bệnh liên tục điều chỉnh thuốc, trấn can tiềm dương thanh nhiệt, dùng cường tâm ngăn thoát khí, bổ huyết sinh dương. Có điều bây giờ từ tim gan thận tam tuyệt, còn thêm hô hấp mỏng và co giật, nói lên sức khỏe người bệnh đã hư nhược cực độ, bệnh nặng lại không thể dùng thuốc mạnh, nếu không sốc thuốc mà chết, phải làm sao bây giờ?
Tả Quý đi ra, thấy nhi tử mày nhíu chặt, hỏi:
– Sao rồi.
Tả Thiếu Dương đứng dậy ý bảo cha sang một bên nói chuyện, tới cửa sổ, áp giọng xuống:
– Cha, tệ lắm, lão gia tử hư phong nội động, có thể thoát khí chết bất kỳ lúc nào.
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Tả Quý hỏi vội:
– Họ đưa tới khi bệnh tình quá nguy cấp, hơn nữa tuổi cao, chính khí hư nhược, phải ích khí, dưới tiền đề giữ dương khí thì mới có thể dùng thuốc mạnh cứu chữa.
– Vậy thì mau làm đi.
Tả Thiếu Dương cười khổ:
– Lúc này không thứ nào thay được nhân sâm, còn phải là sâm già thượng hạng, sâm thường e không đủ hiệu dược, tìm đâu ra đây?
Thời xưa chỉ có sâm tự nhiên, không có sâm trồng giá rẻ như thời hiện đại, cho nên sâm thời xưa càng quý giá, cho dù bình thường Tả Thiếu Dương có phương thuốc thay thế được nhân sâm, song tới lúc nguy cấp thế này, không có nhân sâm thì chịu chết rồi.
Tả Quý nghe vậy thì thở dài, không ngờ trong lúc cảm thán, âm thanh hơi lớn, Cù gia nghe thấy, biết hết hi vọng, khóc rống của lên. Bạch Chỉ Hàn không rơi một giọt nước mắt nào, đi tới nhìn Tả Thiếu Dương, chất vấn:
– Ngươi sở trường trị trúng phong cơ mà, sao bệnh ngoại tổ phụ ta không tốt lên?
Tả Thiếu Dương đang vắt óc suy nghĩ xem có cách nào khác ngoài nhân sâm không, nên không nghe thấy nàng hỏi:
– Hả?
Thái độ này của y lọt vào mắt Bạch Chỉ Hàn thành giả ngây giả ngốc, ngữ khí chuyển thành sắc bén như dao:
– Tả hỏi ngươi, người khác ngươi trị được, vì sao không trị được cho ngoại tổ phụ ta.
Tả Thiếu Dương phiền lòng, bực mình nói:
– Răng Thỏ tiểu thư, làm gì có lang trung nào trị được bách bệnh, lang trung không phải thần tiên, chỉ chữa được bệnh không cứu được mệnh, bệnh tình ngoại tổ phụ cô đã nguy cấp như thế, lúc tới đây xin chữa trị ta cũng nói trước rồi, nhưng cô tự cho rằng mình mọc được hai cái răng thỏ là hơn người, không chịu nghe ta nói, đưa ngoại tổ phụ của cô đi, giờ quay lại trách ta là sao?
Bạch Chỉ Hàn nghe y một câu răng thỏ, hai câu răng thỏ, thực sự tức muốn xỉu luôn, hiện giờ mạng ngoại tổ phụ như chỉ mảnh treo chuông, cả thành nghe nói chỉ có tên tiểu lang trung này là sở trường trị trúng phong, đừng nói gọi nàng là Răng Thỏ tiểu thư, dù nói khó nghe hơn, lúc này cần nhờ tới người ta đành phải nhịn.
Hít sâu mấy hơi, cố trấn định lại, nàng biết hôm đó mình nóng lòng nói chuyện không lựa lời, giờ nghe y mỉa mai, rõ ràng vẫn ghi hận trong lòng, cắn răng nói nhẹ:
– Có phải ngươi giận ta, không chịu dốc sức chữa cho ngoại tổ phụ của ta?
Tả Thiếu Dương lắc đầu:
– Ta đã tận lực rồi.
– Ngươi chưa.
Bạch Chỉ Hàn dứt khoát không tin:
– Nếu không vì sao bệnh nhân khác người nọ nối người kia chuyển biến tốt, hôm nay còn có người tới tạ ơn ngươi cứu mạng, nói ngươi y thuật như thần, chỉ ngoại tổ phụ của ta là bệnh càng lúc càng nặng.
Là cái tên dại gái chiều nay hại mình, Tả Thiếu Dương kiên nhân hết sức nói:
– Cô nương, cô không hiểu y thuật nên không biết, người ta trúng phong ở ngoài, biểu hiện trông rất tệ, nhưng bệnh nhẹ, còn ngoại tổ phụ cô là bệnh phát từ phủ tạng, ta đã nghĩ mọi cách cứu chữa rồi.
– Ngươi chưa, ta thấy ngươi không tận tâm.
Bạch Chỉ Hàn vẫn khăng khăng một lời:
Tả Thiếu Dương dở khóc dở cười, giang tay ra:
– Ta không tận tâm thế nào?
– Từ mắt ngươi có thể nhìn ra.
Cô gái này thật vô lý, Tả Thiếu Dương tức tới bật cười, nghiêng đầu nhìn nàng một lượt:
– A, cô còn biết xem tướng đấy, vậy mà ta không biết.
Bạch Chỉ Hàn còn điên hơn, ngực phập phồng, thấy giữa lúc sinh mạng ngoại tổ phụ mình nguy kịch mà y còn cợt nhả được, càng tin mình đúng:
– Làm sao ngươi mới chịu cứu ngoại tổ phụ của ta.
– Cô đúng là … Đúng là … Ta nói rồi, ta đã tận lực.
– Được, ngươi không tha thứ cho ta, vậy …
Bạch Chỉ Hàn cắn môi, ánh mắt thảm thương, vén váy quỳ xuống:
– Ta khấu đầu ta tội với ngươi.
Tả Thiếu Dương bị cô gái cố chấp này làm cuống lên, tránh đi:
– Răng Thỏ … À, không, cô nương, cô làm gì thế?
Tả Quý không phải người mau miệng giỏi ứng biến, lúc này chẳng biết nói gì, người Cù gia thì bán tín bán nghi, hơn nữa lòng vừa hoảng vừa loạn, chỉ biết nhìn Tả Thiếu Dương trông đợi.
Bạch Chỉ Hàn cứ vậy lê đầu gói quét chiếc váy trắng dài tới trước bài vị Tả gia đặt ở đại sảnh:
– Chư vị liệt tổ liệt tông Tả gia, tiểu nữ Bạch Chỉ Hàn trước đó có nói lời không hay đắc tội với tiểu lang trung của quý đường, nếu vì thế khiến ngoại tổ phụ tiểu nữ không qua được, đời này tiểu nữ sống không yên, nên chân thành thỉnh tội, mong nể mặt ngoại tổ phụ tiểu nữ một đời tận trung với nước, cứu mạng ngoại tổ phụ tiểu nữ, tiểu nữ kết cỏ ngậm vạnh, nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp Tả gia.
Rồi dập đầu ba cái thật mạnh.
Người Cù gia nghe vậy khóc sụt sùi van xin, đến Miêu Bội Lan đứng ở cửa bếp cũng nhìn Tả Thiếu Dương với ánh mắt nài nỉ, làm y chỉ biết giơ tay kêu trời:
– Ta thực sự không hề có ý làm khó, đã đã cố hết sức rồi, nhưng bệnh của lão thái gia quá nặng, lại tuổi già sức yếu.
Bạch Chỉ Hàn ngẩng đầu lên, cái trán trắng trẻo đã bầm tím, thê thảm nói:
– Vừa rồi tuy ta không nghe rõ ngươi và lệnh tôn nói gì, nhưng ta đoán được, ngươi có cách, ta đã khấu đầu tạ tội rồi, ngươi còn muốn thế nào?
– Cô, cô …
Tả Thiếu Dương chỉ tay vào mặt nàng, tức không nói lên lời:
– Ta mới muốn hỏi cô muốn thế nào đây, cô, cô vì sao ép ta như thế? Ta nói rồi, ta tận lực, không cứu được ngoại tổ phụ cô, ta biết làm sao?
– Ngươi có cách, nhưng ngươi không chịu dùng.
– Là có cách, mà không dùng được.
– Ngươi không muốn dùng.
– Cô vô lý.
– Ngươi máu lạnh, thấy chết không cứu.
– Này Răng Thỏ, không phải là ta thấy chết không cứu mà là không cứu được.
– Ngươi cứu được, nhưng ngươi hận ta, cho nên mới cố tình làm ngoại tổ phụ ta chết để báo thù.
– Cô, cô nói cái gì, ta ta … Ta không phải như thế, đừng giỏ cái trò cắn người tùy tiện.
Hai người cứ như gà chọi, không ai chịu nhường ai, một đứng một quỳ, vậy mà người quỳ còn khí thế hơn người đứng, trông thật có chút buồn cười.