Chợt nhớ chuyện tối hôm qua, Tả Thiếu Dương hỏi:
– À phải, tối qua hỏa hoạn, mọi người có biết là chuyện gì không?
– Nghe đâu là nhà Khúc chưởng quầy bị người ta đốt rồi.
Có đề tài là mấy cô nương nhao nhao đua nhau nói.
– Khúc chưởng quầy lừa tiền của bao nhiêu người, có nhà treo cổ tự sát, người nhà họ không chịu được, cho nên mới phóng hỏa đốt cửa hiệu nhà ông ta, thực ra có gì đâu mà đốt, người bị nha môn bắt đi, lương thực cũng bị quan binh lấy hết.
– Không phải là không phải đâu, có quan binh canh phòng như thế, làm sao người thường đốt được.
Một cô nương mắt mở to, giọng kịch tính:
– Muội nghe nói không phải là chủ nợ đốt, mà là gian tế của phản quân đốt đấy, vì hai cửa hiệu lớn không phải của Khúc gia cũng bị cháy luôn.
Tất cả im thít, giờ mọi người sợ nhất là những tin tức liên quan tới phản quân, một thoáng lại ầm ĩ lên.
– Làm sao giờ, có lẽ ta phải về nhà bảo cha mẹ chạy thôi, đến nơi có quan binh trông coi còn bị đốt thì chúng ta làm sao an toàn được nữa?
– Muội cũng nghĩ thế, nhưng nếu chạy ra ngoài lỡ phản quân bắt được …
Tả Thiếu Dương vội lên tiếng át đi:
– Mọi người, mọi người, các vị tỷ muội nghe ta nói này, hiện giờ hai quân đối đầu, chuyện kỵ húy nhất là đồn đại chuyện làm rối loạn lòng người, cho nên mọi người đừng nên tin, càng đừng truyền đi, nếu không chẳng may người nha môn nghe thấy, coi là gian tế truyền tin đồn sẽ bắt lại đấy.
– Tả đại ca nói đúng đấy, mọi người đừng đem chuyện này truyền đi.
Tang Tiểu Muội lên tiếng nói giúp, mấy cô nương kia cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng đều gật đầu hưởng ứng.
Đợi đám Tang Tiểu Muội lấy nước xong đi rồi, Miêu Bội Lan mới lấy nước gành về.
Về tới hiệu thuốc Miêu mẫu và đám Nhị Thảo, Tam Thảo đã lau dọn xong, đến song cửa sổ cũng lau tới bóng loáng, Tả Thiếu Dương thường ngày tự cho mình là người khá cầu kỳ kỹ tính, nhưng phải thừa nhận, một vài chuyện nam nhân chẳng thể so với nữ nhân được.
Lương thị vốn thấy Miêu mẫu chân tập tễnh mà bận rộn trong ngoài thì không đành lòng, muốn làm giúp nhưng Miêu mẫu không chịu. Tả Thiếu Dương hiểu Miêu mẫu ở nhờ nhà mình, ăn của nhà mình, hai bên lại chẳng phải họ hàng thân thích hay quen biết gì, nên lòng không yên, vừa áy náy vừa sợ bị đuổi đi nên chịu khó làm thế, y không cản, bảo mẹ để Miêu mẫu làm việc.
Miêu Bội Lan đi lấy nước hai lần đổ đầy chum lớn thùng nhỏ, sau đó hỏi Tả Thiếu Dương:
– Bây giờ phải làm gì nữa.
– Giờ muội giúp ta bào chế thuốc, đây là việc rất quan trọng, dứt khoát không thể có sai sót.
Tả Thiếu Dương cố ý nói thế để mẹ con Miêu Bội Lan thấy việc mình làm có giả trị thôi, thực ra chỉ bảo họ làm việc đơn giản như rửa sạch, thái miếng, nói một lượt là họ biết rồi.
Toàn bộ sáu người Miêu gia tập trung phòng bào chế thuốc làm Tả Thiếu Dương chỗ không có để đứng.
Lúc này bên ngoài Hồi Hương, Hầu Phổ dẫn Đại Đậu và Đậu Hoa tới, vừa mới đi qua nhà đã hỏi vội:
– Cha, mẹ mọi người không sao chứ?
Tả Quý vẫn ngồi sau bàn đủng đỉnh uống trà, hừm một tiếng:
– Rồng rắn sang đây làm gì, có chuyện gì được chứ?
Hồi Hương kệ cha, vào phòng bào chế thuốc chào hỏi Miêu gia, lại đi hỏi thăm bệnh tình Cù lão thái gia, còn nắm tay Bạch Chỉ Hàn nói vài câu, trông có vẻ thân thiết.
Đại Đậu và Đậu Hoa còn nhỏ, chưa biết cái gì gọi là ưu lo, vào nhà thấy bốn đứa bé Miêu gia, Đại Tử gần mười tuổi, nhưng Nhị Tử, Nhị Thảo, Tam Thảo chạc tuổi chúng, có bạn chơi, thế là thoáng cái đã quen nhau, đám Nhị Tử quên cả chuyện bào chế thuốc, kéo nhau ra cửa nô đùa.
Từ hôm qua tới giờ bao chuyện làm ai nấy đều ủ ê, giờ có tiếng trẻ con cười nói, cũng không ai cản chúng.
Hầu Phổ thì lo lắng trùng trùng, lấy cái ghế tròn ngồi xuống bên cạnh Tả Quý, gọi cả Tả Thiếu Dương tới, mắt đảo quanh, cẩn thận như bàn việc mưu phản, nói nhỏ:
– Con nói mọi người chuyện này, nhất định không được truyền ra ngoài đâu nhé.
Tả Thiếu Dương phát ngán câu này của tỷ phu rồi, trong khi đó Tả Quý như được thưởng thức món ăn yêu thích, nghiêm túc gật đầu, nói nhỏ:
– Đương nhiên là không, rốt cuộc là chuyện gì?
– Hiện giờ tình hình rất không hay.
Hầu Phổ không chịu đi vào đề tài mà còn thở ngắn than dài câu kéo:
– Hả, làm sao?
– Hôm qua kho lương của nha môn bị đốt rồi.
Không ngờ lần này tỷ phu lại tung ra được tin bom tấn, Tả Thiếu Dương cũng khiếp hãi:
– Không phải là mễ hành Khúc gia với mấy cửa hiệu bị cướp à?
– Xuỵt.
Hầu Phổ đưa tay lên miệng ra hiệu, cảnh giác nhìn quanh một vòng mới nói tiếp:
– Không phải, đó là do nha môn sợ người dân biết sinh hoảng loạn cho nên mới cố ý nói thế. Thực ra là kho lương nha môn bị cháy, toàn bộ lương thực đã thiêu hủy hết sạch rồi.
Tả Quý làm động tác như muốn đấm bàn:
– Quan binh đã bị phục kích đốt lương, làm sao nha môn có thể lơ là canh phòng như vậy?
– Nhạc trượng, phòng giặc ngoài sao phòng được giặc nhà.
Hầu Phổ cay đắng nói:
– Là quan binh trông coi đốt đấy.
– Vì sao?
Cha con Tả Quý đồng loạt hỏi:
– Không rõ, kẻ phóng hỏa là đội trưởng phụ trách trông coi kho cùng bốn tên đồng phạm, chúng phóng hỏa khắp nơi rồi chạy mất. Hiện giờ quan quân toàn thành đang lập chốt lùng sục, có lẽ bọn chúng là mật thám nằm vùng hoặc là bị gian tế phản quân mua chuộc uy hiếp.
Tả Thiếu Dương nhớ tới khi đi lấy nước bị quan binh tuần tra giữ lại, thì ra là vì chuyện này.
– Vậy bây giờ làm sao?
Tả Quý đứng ngồi không yên, chưa khai chiến mà tin xấu liên tiếp thế này:
– Hết cả rồi, vốn mấy vạn quan binh tới huyện thành là trông cậy vào kho lương này để kiên thủ tới khi lương thảo được vận chuyển tới, bây giờ đến kho lương bị đốt, đúng là đã nghèo còn mắc cái eo.
– Tổn thất lớn không?
– Tương đối ạ, quan binh cũng đã mang một phần lương thực vào doanh trại tạm thời rồi, chỗ này vốn là của nha môn, giữ lại để chia cho người nha môn … Ài.
Hầu Phổ lắc đầu liên tục:
– Nhạc trượng, nhà mình thì sao, còn đủ lương thực ăn không?
Tả Quý hàm hồ cho qua chuyện này, ông cũng hiểu đứa nữ tế này mọi mặt đều được, chỉ có cái mồm không có nắp:
– Còn may trước đó vài ngày Trung Nhi có tiền bào chế thuốc dùng mua lương thực rồi, nên không đáng lo, nhà hai đứa thế nào?
– Cũng đủ ăn vài ngày ạ, có điều vấn đề không lớn, dù sao nha môn đang cần người, không thể để bọn con chết đói được, nếu không sao duy trì ổn định cả cái thành nháo nhào thế này … Hắc hắc ..
Hầu Phổ cười rất miễn cưỡng, tựa hồ có điều gì đó không tiện nói, giọng càng nhỏ hơn:
– Nên nghĩ cách tích trữ nhiều lương thực vào, bây giờ ngoài kia đã không thể mua nổi nữa rồi.
Tả Quý gật đầu:
– Phải rồi, hôm qua tới nhiều quan binh như vậy, ngoài hiệu thuốc cũng có, sao hôm nay không còn ai nữa?
– Một số tập trung ở nha môn huyện và châu, một số thì lập trại ở thành lâu, đại bộ phận …
Hầu Phổ gõ bàn khe khẽ:
– Còn đại bộ phần hôm nay trời chưa sáng đã rời thành, chừng hơn vạn quân tinh nhuệ, đi phá vây rồi.
Tả Thiếu Dương không hiểu quân sự, song không đánh giá cao hành động này của quan binh, phản quân đã áp dụng chiến thuật du kích đánh tiêu hao, tất nhiên không đối đầu với quan binh mà né tránh, đợi quan binh đói không còn sức chiến đấu nữa mới xuống núi thu hoạch thành quả, cho nên lần này quan binh xuất kích chỉ uống công, có điều chẳng còn cách nào, không thể ngồi yên chờ chết.
Đang nói chuyện thì có người tiệm rèn tới đưa hàng, là dụng cụ phẫu thuật và nồi cao áp mà Tả Thiếu Dương đặt.