Xem chừng tỷ phu cũng chẳng còn tin tức gì đáng giá nữa rồi, Tả Thiếu Dương bỏ đó, đi thử nồi cao áp, đem dụng cụ phẫu thuật và vải băng bó cho cả vào, lấy vòng bằng da trâu quấn quanh nắp nồi, sau đó đốt lửa, bảo mọi người trong bếp toàn bộ ra ngoài, sợ van điều áp thời này làm không tốt, khiến áp lực trong nồi quá lớn khiến nó nổ thì nguy.
Tả Quý và Lương thị không hỏi nguyên nhân, nghĩ hẳn đây là thứ bí truyền gì đó của lão thần tiên truyền cho con mình, người khác càng biết đây là điều kỵ húy nên không hỏi gì, Tả Thiếu Dương đỡ tốn công giải thích, nấp ở ngoài bếp, để he hé một khe cửa nhìn vào.
Đợi mãi mà không thấy có động tĩnh, Tả Thiếu Dương bắt đầu căng thẳng, lúc này đến nhìn y cũng không dám nữa, đóng chặt cửa nấp bên ngoài lắng nghe, mọi người nhìn y với ánh mắt nửa tò mò nửa sợ hãi.
Bạch Chỉ Hàn hỏi nhỏ Hồi Hương, không rõ Hồi Hương nói gì làm ánh mắt nàng trở nên rất phúc tạp.
Rốt cuộc có tiếng xì xì phát ra, Tả Thiếu Dương mừng rỡ reo hò:
– Thoát hơi rồi, thoát hơi rồi, thành công rồi.
Mọi người chẳng hiểu ra sao, y lại chạy vào phòng như cơn gió, nhìn hơi nước bốc nghi ngút trên nóc nồi như cái tàu hơi nước, lòng nhẹ nhõm hẳn, thực tình y chỉ miêu tả đại khái công băng của cái nồi thôi, chẳng biết thiết kế nó ra sao, không hi vọng nhiều, được thì được, không được thì thôi, không ngờ kỹ thuật thợ rèn thời này cũng tốt như vậy.
Đợi chừng một bữa cơm đủ thời gian khử trùng, Tả Thiếu Dương kiểm tra thứ trong nồi, rất tốt, có cái này về sau chữa bệnh sẽ thuận tiện lắm, không lo nhiễm trùng, nhất là xử lý vết thương hở.
Y đang bận rộn trong bếp thì ngoài có người tới cửa hô:
– Tả lang trung, Tả lang trung, cứu mạng.
Mọi người nhìn ra cửa, thấy một tráng hán vạm vỡ cõng lão phụ chạy vào.
Tả Quý đi ra hỏi:
– Có chuyện gì?
– Mẹ, mẹ cháu đột nhiên ngã ra đất, Tả lang trung, ngài cứu mạng.
Tráng hàn này không phải người lạ, là Thẩm Quân, bằng hữu cùng tuổi với Tả Thiếu Dương sống cách đây hơn một dãy phố.
Tả Quý hơi lúng túng, vì cái giường đã bị Cù lão thái gia chiếm rồi, không có chỗ bố trí. Miêu Bội Lan nhanh trí ôm một cái chiếu chạy ra, trải ở góc nhà:
– Đại ca, đặt xuống đây này.
Hầu Phổ thấy có bệnh nhân khẩn cấp không ở lại nữa, dẫn thê tử nhi nữ cáo từ trở về.
Tả Quý ngồi xuống quan sát lão phụ, thấy mắt bà ta mở to đờ đẫn, người thì co giật, hỏi:
– Người bệnh ra sao?
Thẩm Quân to như con trâu nhưng mếu máo như trẻ nít:
– Đêm qua nghe tiếng ồn ào huyên náo, mẹ cháu dậy mở cửa sổ nhìn, thế rồi đột nhiên nói chóng mặt hoa mắt. Đến sáng nay dậy thì tay chân tê dại, nhìn không còn rõ nữa, sau đó là co giật, Tả lang trung, cứu mẹ cháu.
Tả Quý ra hiệu cho hắn bình tĩnh, ghé xuống gần lão phu hỏi:
– Thẩm gia tẩu tử, có nghe thấy ta nói không?
Thẩm mẫu giọng không rõ ràng:
– Nghe … Nghe ..
Tả Thiếu Dương cũng đã chạy ngoài, gật đầu với Thẩm Quân sau đó đứng sau lưng cha quan sát, Tả Quý thấy nhi tử ra rồi, vững lòng bắt mạch miêu tả triệu chứng:
– Mạch huyền, dài …
Tả Thiếu Dương vừa nghe vừa thầm gật đầu, lão phụ này nhìn bề ngoài nguy cấp, thực ra chỉ là trúng kinh lạc, tức là trúng phong ở cấp độ nhẹ, trấn an Thẩm Quân:
– Thẩm huynh đưa bá mẫu tới kịp thời, không hề gì, cha ta sẽ chữa khỏi thôi.
– May quá, xin nhờ Tả lang trung, nhờ Tả lão đệ.
Trúng phong chia làm hai loại, trúng kinh lạc và trúng tạng phủ, trong đó trúng kinh lạc bệnh tới tương đối hòa hoãn, đa phần là âm thầm phát sinh, không gây chướng ngại ý thức, chỉ khiến cho thân thể mất linh hoạt, hoặc tê liệt, méo mồm. Còn trúng tạng phủ thì bệnh tới rất hung mãnh, thường đột nhiên ngất xỉu, sốt cao. Cù lão thái gia trúng tạng phủ, hơn nữa còn tới mức độ rất nghiêm trọng rồi.
Vì hai nhà quen nhau, Tả Thiếu Dương và Thẩm Quân là bạn chơi với nhau từ nhỏ, sáng đi lấy nước còn gặp thê tử Thẩm Quân thường xuyên, nên không cần kỵ húy nhiều, Tả Thiếu Dương tiếp đó ngồi xuống xem mạch, sau đó “theo lệnh cha” đi bốc thuốc sắc thuốc. Bạch Chỉ Hàn ngồi bên thầm quan sát, nàng hiểu, bề ngoài thì là Tả Quý chữa trị, thực chất quyết định đều ở Tả Thiếu Dương.
Uống thuốc xong, Thẩm mẫu yên tĩnh ngủ say, Tả Thiếu Dương bảo Thẩm Quân chuẩn bị tấm ván, khiêng mẹ hắn về, thuốc y đã sắc sẵn thành mấy đợt dặn hắn cho Thẩm mẫu uống hết lại tới khám, nếu tình hình mà có gì không hay cứ tới gọi, y sẽ tới nhà xem. Thẩm Quân nhanh chóng kiếm được tấm ván, gọi thêm thê tử ở nhà trông con tới, cùng khiêng Thẩm mẫu về.
Liên tiếp tin xấu trong thành, cho nên hôm đó người bệnh khá nhiều, tới bảy tám bệnh nhân, đa phần chỉ là bệnh thông thường, hoặc do quá lo âu mà tưởng là bệnh mà ra, cha y đều ứng phó được, nếu có gì không chắc đều gọi y ra thương lượng mới xác định phương án trị liệu. Tả Thiếu Dương cũng cách chừng một canh giờ lại kiểm tra cho Cù lão thái gia, song không có dấu hiệu chuyển biến nào.
Miêu Bội Lan cũng có ngày bận rộn chạy ra chạy vào đón người bệnh, giúp đỡ chuyện lặt vặt, cô nương luôn mang nụ cười trên môi đó vốn ít nói nhưng gặp người bệnh lại luôn nói được những câu ấm lòng người, giúp ích rất nhiều.
Tới lúc trời chập tối thì có một nhóm bốn người, hai người khiêng cáng trúc, có lão phụ ngồi trên đó, đi đầu là một thanh niên ăn mặc rất chải chuốt có phần long trọng quá mức cần thiết, hôm nay chẳng phải là ngày gì đặc biệt.
Tả Thiếu Dương bào chế thuốc xong, định ra hỏi xem người bệnh làm sao thì thanh niên kia đã tươi cười chắp tay:
– Tiểu lang trung, mẹ ta uống thuốc của cậu, bệnh tình đã tốt rồi, chỉ còn mỗi nói chưa lưu loát lắm, dứt khoát muốn ta đưa tới để tạ ơn cứu mạng.
Thì ra là lão phụ hôm đó tới cùng với Cù lão thái gia, hôm đó có ba người, một người nữa là phụ nhân trung niên được trượng phu đưa tới, Tả Thiếu Dương nhớ ra hoàn toàn nhờ thanh niên này cứ nhìn trộm Bạch Chỉ Hàn, chẳng trách lại ăn mặc trang trọng như vậy, Răng Thỏ tiểu thư đúng là rất có sức hút, nếu thuê nàng tới hiệu, chẳng cần làm gì, ngồi yên một chỗ khách xem bệnh cũng xếp hàng dài, có điều chỉ nghĩ thôi, không thực hiện được.
Tả Thiếu Dương tránh đường sang cho cáng đi vào:
– Huynh đài nói quá rồi, mời vào trong.
Hai chàng trai khiêng lão phụ vào đại sảnh, Tả Quý vui vẻ đi tới, ngồi xuống hỏi:
– Lão nhân gia, cảm giác thế nào?
Lão phụ mỉm cười, song miệng vẫn méo đâm ra trông hơi đáng sợ:
– Tốt… Tốt rồi … nói chuyện được, chân tay có sức … Đứng dậy khó khăn … đa tạ … Tả lang trung … Cứu mạng ta.
– Không cần khách khí, ta mởi y quán hành y là để trị bệnh cứu người, đây là bổn phận.
Tả Quý vuốt chòm râu, bắt mạch cho lão phụ:
– Lão nhân gia đừng gấp, bệnh này tới nhanh, nhưng đi thì lâu, mạch lão nhân gia ổn định rồi, yên tâm tĩnh dược là sẽ ổn.
– Vâng … Vâng … Lão thân, vốn chuẩn … chuẩn bị chết rồi … không ngờ, giờ được .. thế này, nên nhất định phải tới cảm tạ …
Lão phụ nói chuyện rất vất vả, song nhìn ánh mắt linh động đủ thấy sức khỏe khá hơn nhiều:
Thanh niên kia cười càng tươi:
– Hôm đó không tin y thuật của tiểu lang trung cậu, thật là không phải, ta tới đây cũng là muốn nói một câu xin lỗi, tiểu lang trung tuổi trẻ tài cao, nhất định sau này làm Quý Chi Đường phát dương quang đại, thay Nghê đại phu thành danh y số một của Hợp Châu chúng ta.
– Công tử quá khen, nó còn trẻ, sợ nhất là kiêu ngạo, không nên khen nó vội.
Tả Quý nói vậy chứ hài lòng lắm:
– Không quá, không quá.
Thanh niên đó lúc này vờ như nhận ra người Cù gia ở đó, liền có cơ hội đường đường chính chính quay sang ngắm nhìn Bạch Chỉ Hàn, qua một đêm thức trông người bệnh, nàng tiều tụy hơn nhiều, khuôn mặt so thường ngày bớt đi chút lạnh nhạt thêm vào vài phần mềm yếu, phối hợp với chiếc váy lụa trắng, thanh cao tao nhã như đóa hoa sen trồi lên giữa mặt nước. Thanh niên đó thoáng sững sờ, ho nhẹ che dấu, ân cần hỏi han:
– Không phải cô nương hôm đó cũng mang lệnh tổ phụ tới chữa trúng phong sao, với y thuật cao minh của phụ tử Tả lang trung, hẳn lệnh tổ phụ phải khỏe lại rồi.
Cù lão thái thái và Cù phu nhân ảm đạm lắc đầu, thanh niên đó mới chú ý Cù lão thái gia nằm đó không có phản ứng, mới biết lỡ lời, cười gượng nói vài câu chữa thẹn, sau đó lại cùng Tả Quý nói vài câu rồi cáo từ đưa mẫu thân về, lòng không khỏi luyến tiếc, cô nương đẹp như tiên nữ đó không nhìn hắn lấy một cái.