Nhà bếp quán trà Thanh Hương, nồi nước đã sôi sùng sục, khói bốc nghi ngút, vung nảy tành tạch như có đàn cua đang biểu tình đòi ra ngoài mà chả ai quan tâm. Tang mẫu đi đi lại lại, thình lình vơ lấy cái hũ sứ, giơ lên nhưng tiếc của không ném xuống, bộ bực phốp pháp nhô lên hụp xuống vì giận.
Tang phụ thở dài nói:
– Vừa rồi Chúc lão hán bảo ta đừng làm khó Tam nha đầu nữa, bây giờ ở ngoài kia ai ai cũng đang khen nhà ta trượng nghĩa khinh tài, cứu khổ phò nguy, thôi thì cũng được cái thanh danh.
– Thanh danh thì ăn được à, dời ơi là dời, con với chả cái, bằng đó tiền bao nhiêu khách bù lại cho được?
Tang mẫu nhắc tới chuyện này là ba máu sáu cơn nổi lên:
– Muốn lão nương bỏ qua cho nha đầu chết tiệt đó à? không có cửa đâu! Còn chưa nguôi giận đây này, nó đem tiền trong nhà đi cho nam nhân, lừa được người khác chứ có lừa được bản thân không?
– Bé bé cái mồm chứ.
Tang phụ nghiến răng rít khẽ, giật áo bà ta:
– Tiền mất đã mất rồi, giờ toang toác cái mồm lên để thanh danh cũng mất thì quán trà này còn mở nữa à?
Buổi chiều hôm qua có trà khách tới uống trà, tán thưởng hai phu thê họ cứu khổ phò nguy, Tang mẫu còn tưởng họ đùa, nhưng ai cũng nói như thế, khách tới uống trà đông thêm một phần, cảm thấy không ổn, nghe ngóng ra mới biết nguồn cơn. Tang mẫu thực sự tức phát điên rồi, tra hỏi Tiểu Muội mãi mới biết bà bà (mẹ chồng) mình lén để lại cho Tiểu Muội nhiều trang sức như thế, nếu biết trước bà ta đã chiếm đoạt từ lâu. Điên hơn nữa là nữ nhi lại không biết liêm sỉ đem của hồi môn cầm đồ lén lút cho nam nhân trả nợ. Nổi điên mất cả lý trí, đuổi đánh Tiểu Muội khắp nhà, nhưng bà ta vừa béo vừa lùn, lại có tuổi, không đuổi được Tiểu Muội, chỉ biết nổi giận chửi mắng váng nhà.
Tang mẫu chửi mắng từ chiều tới tối, toàn lời ô uế tàn tệ, khi quán trà đóng cửa mà chưa nguôi giận, Tiểu Muội cũng giận dỗi không ăn cơm, trốn trong phòng khóc. Tang mẫu liền khóa trái phòng, không cho nàng ra ngoài.
Vốn bà ta còn muốn đến Quý Chi Đường đòi tiền lại cơ, nhưng bị Tang phụ giữ lại, Tang phụ nói, chuyện nhỏ không nhịn ắt làm hỏng việc lớn, bây giờ ván đã đóng thuyền rồi, tiền đã bị chủ nợ phân chia hết sạch, Tả gia cũng chẳng còn tiền mà trả cho bọn họ, nếu như bây giờ tới làm ầm lên, chẳng những không lấy được tiền, thanh danh bị mất luôn. Càng đáng sợ hơn nữa là nếu như để người ta biết nữ nhi không được phép của cha mẹ, tự ý lấy của hồi môn cho tiểu lang trung trả nợ, còn chẳng phải thành trò cười cho toàn thành sao? Sau này còn ai dám cưới nữ nhân “cọc đi tìm trâu” nữa? Mộng tưởng gả nữ nhi để kiếm lấy một món sính lễ lớn cũng tan thành bong bóng. Cho nên phải đợi, đoán chừng Tả gia sẽ tới nói chuyện khoản nợ, nếu họ không tới mới tới nhà nói chuyện.
Tang mẫu tuy biết trượng phu nói có lý, nhưng mà cục tức trong lòng không nguôi được. Hôm sau thức dậy vẫn ngồi ở cửa cầu thang chửi mắng Tiểu Muội, không mở khóa cho nàng ra, Hoàng Cầm định lén lút đưa đồ ăn cho Tiểu Muội, nhưng Tang mẫu đề phòng rất kỹ, cho nên không thành công.
Rồi Chúc Dược Quỹ theo thông lệ tới uống trà, tìm Tang phụ nói chuyện, bảo ông ta không nên làm khó Tiểu Muội, Tang phụ vỗ ngực bồm bộp đảm bảo, nói chuyện này vốn là chuyện của phu thê bọn họ, làm sao có thể làm khó nữ nhi. Chúc Dược Quỹ hỏi Tiểu Muội đâu, Tang phụ nói không khỏe nằm trên phòng, tuy ông ta tuy nghi ngờ, nhưng thanh quan khó quản việc nhà, chỉ biết thở dài, ra hậu viện hóng gió uống trà.
Cha con Tả Quý tới rất sớm, khi họ tới quán trà mới mở cửa, chưa có mấy khách, ai nấy thấy bọn họ đều ngưng nói chuyện quay sang nhìn, họ biết lại tiếp tục có chuyện hay để xem rồi, đứng lên chào hỏi rôm rả. Thời xưa không có phương tiện thông tin hiện đại, song chớ coi thường tốc độ lời truyền miệng, gần như chỉ qua một đêm không dám nói cả huyện Thạch Kính biết chuyện, ít nhất dân mấy dãy phố giữa hai nhà đều biết cả.
Tang phụ và Tang mẫu đang nói chuyện trong bếp, nghe Tang Oa Tử ở ngoài chào khách mới quay ra nhìn, thấy Tả Quý, Tang phụ lập tức thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng cảnh cáo thê tử một câu rồi cười vui vẻ ra đón:
– Ái chà Tả lang trung, ông tới rồi, lâu lắm mới thấy đó, có phải thời gian qua bận rộn lắm không?
Tả Quý vuốt chòm râu hoa râm cười:
– Đúng thế, hôm nay Tả mỗ tới chuyên môn cảm tạ, nếu không phải Tang chưởng quầy phái lệnh ái đưa bạc cấp cứu thì không biết thu thập thế nào. Tang chưởng quầy nghĩa cả cứu Quý Chi Đường ta, Tả mỗ ghi nhớ đại ân đại đức này cả đời không quên! Đặc biệt tới cảm tạ.
Nói rồi vái một cái thật sâu.
Tang phụ cho dù hám tiền, rốt cuộc còn chút liêm sỉ, nên ngượng ngùng không nói nhiều:
– Đâu có đâu có, Tả lang trung nặng lời rồi, chút chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc tới … Mau mau mời vào.
Tả Quý đi tới bên cái bàn trúc ngồi xuống:
– Tang chưởng quầy yên tâm, nhiều thì ba bốn tháng, ít thì một tháng, Tả mỗ nhất định sẽ mau chóng trả lại. Lấy cái mặt này của Tả mỗ đảm bảo tuyệt đối không kéo dài.
Tang phụ cười khà khà:
– Chuyện này … Thật ra cũng không cần gấp, lời Tả lang trung đương nhiên đáng tin.
Tả Thiếu Dương kín đáo nhìn quanh xong không phát hiện thấy Tang Tiểu Muội đâu cả, Hoàng Cầm cũng không thấy, lòng cảm thấy không yên.
– Không không, Tả mỗ nói rồi, sẽ mau chóng trả lại, xin Tang chưởng quầy yên tâm. Lát nữa làm phiền Tang chưởng quầy viết cho tờ giấy nợ.
Nói tới đó Tả Quý ra hiệu Tả Thiếu Dương đưa cho cái bọc, mở ra nói:
– Tang chưởng quầy, chỗ này có nửa xếp tơ lụa và ít bông tơ, tặng cho lệnh ái làm bộ váy mới, coi như chút tâm ý của chúng tôi.
Bên cạnh có lão trà khách xen vào:
– Á à, hôm qua Tam nha đầu đưa tiền, hôm nay Tả lang trung đưa sính lễ tới đáp lại. Ha ha ha, khi nào uống rượu mừng, đừng quên mỗ nhé.
Tang phụ cuống lên xua tay:
– Ngài hiểu lầm rồi, hôm qua Oa Tử có việc bận, cho nên ta mới phải bảo Tam nha đầu đi thay thôi.
Tả Quý thì nghiêm mặt nhìn lão trà khách kia:
– Đúng thế, loại chuyện này không thể lấy làm trò đùa, đây chỉ là lễ đáp tạ, không phải sính lễ … Sính lễ làm sao có thể đơn giản như thế.
Lão trà khách này là một lão gia trong nhóm Chúc Dược Quỹ, là khách lâu năm, cũng là chỗ quen biết với Tang gia nên nói đùa chút không cần cố kỵ nhiều:
– Cũng phải, nghe nói Tang lão hán treo cưới cho Tam nha đầu cao lắm, làm sao đối phó qua loa thế được.
Tang phụ cười khan vài tiếng, không tiếp lời này, chuyển chủ đề:
– Tả lang trung, hôm qua đại lang mua cho ông Mông đính vạn xuân ngân diệp trà, thế nào? Không tệ hả?
– Nói thật là còn chưa kịp uống, sáng sớm là tới đây đáp tạ rồi.
– Không sao, hay bây giờ uống thử luôn nhé.
– Được.
– Hai vị đợi chút, ta đi pha trà.
Tang phụ kẹp bọc vải vóc dưới nách quay về quầy, nhìn thấy lão bà mắt trợn tròn đứng cửa bếp, như hận không thể xông tới xé xác cha con Tả Quý, sợ hỏng chuyện, kéo bà ta vào trong:
– Muốn gì?
– Tìm họ đòi tiền, chẳng lẽ cứ thế là xong?
– Ngu, ngu, ngu lắm, ai bảo thế là xong?
Tang phụ cẩn thận nhìn ra cửa, nói nhỏ:
– Ta không phải nói rồi sao, bây giờ làm thế cũng vô ích, bà nương này làm sao lại không nghe lọt hả? Bây giờ ra đó nổi điên lên, tiền không đòi được, thanh danh cũng mất, mà lúc đó Tam nha đầu cũng mang tiếng lấy tiền cho nam nhân, không hiểu sao?
– Hiểu.
Thực ra cả đêm được trượng phu phân tích thiệt hơn, Tang mẫu cũng nghĩ thông rồi, nhưng lúc này cứ nhìn cha con Tả Quý là lại nhớ tới số bạc trắng phau phau tuột khỏi tay, đau tới thắt lòng, không áp chế được lửa giận:
– Có điều lão nương không nuốt trôi cục tức này.
– Không nuốt cũng phải nuốt! Bọn họ vừa nói, nhiều thì ba tháng, ít thì một tháng sẽ trả tiền cho chúng ta. Lấy thể diện đảm bảo …