Mộ Ly Thanh vừa thấy
được quẻ sâm thì vẻ mặt vui sướng lập tức tan biến. Họa Nhi đứng bên
cạnh nhìn thấy hắn như thế vội vàng an ủi: “Quẻ này không tính, tiểu thư và công tử cầu lại một quẻ khác đi!”
Lãnh Mặc Cẩn nhìn những kí
văn trên quẻ sâm thì thầm: “Kinh sơn bảo ngọc thụy khí chung, hân ngộ sở văn điêu trác mệnh, lưỡng hiến thùy tri bất nhất đồng, đương thì hầu
tước thủy năng phong.”
Tạm dịch:
Bảo ngọc Kinh Sơn tựa điềm lành
Gặp được Sở Văn tựa may mắn
Hai lần hiến ngọc sau khác trước
Khi đó hầu tước cũng sẽ phong
Nàng cau mày suy nghĩ rồi nắm lấy tay Mộ Ly Thanh nói: “Thanh nhi đừng quá
lo lắng, bốc trúng thăm cũng không hẳn là không tốt, chúng ta đến chỗ
đại sư nghe thử xem sao.”
Mộ Ly Thanh miễn cưỡng cười cười, gật
đầu nói: “Vâng, đi nghe xem đại sư giải đoán quẻ sâm này thế nào, cầu
thêm một lần thì mục đích của Mộc Thủy thần không còn nữa rồi.”
Dứt lời, ba người rời khỏi nhân duyên đường, theo sau Họa Nhi đến trước mặt đại sư giải đoán sâm.
Thoạt nhìn tuổi tác vị đại sư này khá cao, ông ấy ngồi ở đó tạo cho người ta
cảm giác thanh tĩnh, thoải mái. Lãnh Mặc Cẩn nắm tay Mộ Ly Thanh, hai
người cùng nhau ngồi trước mặt đại sư. Lãnh Mặc Cẩn hai tay dâng quẻ sâm lên, nói: “Tại hạ và phu quân đến quý tự cầu phúc, may mắn cầu được một quẻ sâm, mong đại sư có thể giúp tại hạ chỉ điểm bến mê.”
Vị đại sư giải sâm nghe xong lời Lãnh Mặc Cẩn, ông đưa hai tay nhận lấy quẻ
sâm, hành Phật lễ nói: “Hai vị thí chủ có thể đến được ngọn núi này ắt
có cơ duyên, cầu được quẻ sâm này âu cũng có ý đồ riêng của nó.”
Lãnh Mặc Cẩn và Mộ Ly Thanh cũng vội vàng trả về một Phật lễ, cung kính ngồi chờ.
Đại sư lật xem quẻ sâm nhìn thật lâu mới lên tiếng: “Không biết hai vị thí
chủ có từng nghe chuyện Hòa thị hiến ngọc cho Sở Vương năm đó?”
Lãnh Mặc Cẩn và Mộ Ly Thanh vội vàng gật đầu, đại sư lại nói tiếp: “Năm đó,
Hòa thị phát hiện ra một khối ngọc thượng đẳng trên núi Kinh đã lập tức
dâng lên cho Sở Vương. Sở Vương mang ngọc đến chỗ thợ thủ công xem xét
lại bị nói thành một viên đá bình thường. Sở Vương giận dữ đã sai người
chém đi hai chân của Hòa thị. Từ đó, Hòa thị khóc thảm suốt ngày. Sau đó có người thấy Hòa thị đau khổ thì nghĩ trong đó nhất định có ẩn tình
nên đã hiến khối ngọc cho Sở Vương một lần nữa. Sở Vương lại sai người
mài dũa khối ngọc, không ngờ đó lại là khối mỹ ngọc có một không hai nên lập tức đặt tên cho khối ngọc là Hòa Thị Bích tức ngọc của Hòa thị.”
Đại sư nói xong thấy hai người vẫn không hiểu mấy nên ông lại tiếp tục:
“Quẻ sâm này muốn nói đoạn nhân duyên của hai vị chính là mối lương
duyên trời ban đẹp như mỹ ngọc, nếu sau này hai người có thể thấu hiểu
lẫn nhau, cùng yêu thương nhau thì mối lương duyên này sẽ kéo dài thật
lâu, trăm năm hảo hợp, cầu con có con, phú quý kéo dài. Nhưng nếu một
trong hai người không ngừng cứ nghi ngờ vô căn cứ như Sở Vương thì mối
lương duyên sẽ không còn nữa. Cũng giống như hai câu trên quẻ sâm, hai
lần hiến ngọc sau khác trước, khi đó hầu tước cũng sẽ phong.”
Lãnh Mặc Cẩn nắm thật chặt tay Mộ Ly Thanh không nói lời nào, mà vẻ mặt Mộ
Ly Thanh đã sớm thay đổi, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Sau
đó Lãnh Mặc Cẩn nắm tay Mộ Ly Thanh đứng lên, cung kính hành lễ với đại
sư, nói: “Cảm ơn đại sự, hôm nay được nói chuyện với người làm tại hạ
như hiểu ra rất nhiều thứ, tâm tình cũng được khai sáng rộng mở hơn
nhiều.”
Đại sư gật đầu thở dài: “Mong rằng hai vị có thể trân trọng nhau, quý trọng mối lương duyên không dễ đến này.”
Hai người gật đầu nói phải.
Sau khi rời khỏi chùa Tẩy Trần, Lãnh Mặc Cẩn thấy vẻ mặt Mộ Ly Thanh không
bình thường nên ôm lấy hắn hỏi: “Sao Thanh nhi nghe giải sâm xong mà vẫn mang bộ dạng không vui này vậy? Theo ta thấy quẻ sâm này chẳng xấu tí
nào, rõ ràng là sâm đại cát mà.”
Mộ Ly Thanh hít hít mũi, buồn bã nói: “Đại sư cũng đã nói đây là sâm xấu, người lại nói bậy.”
Lãnh Mặc Cẩn dắt Mộ Ly Thanh vào một đình nhỏ bên ngoài chùa Tẩy Trần, toàn bộ hạ nhân đều chờ bên ngoài.
Lãnh Mặc Cẩn ôm lấy cơ thể tiểu nhân nhi nhà nàng, nói: “Không phải đại sư
đã nói nhân duyên của chúng ta là do trời ban, hơn nữa còn có thể kéo
dài thật lâu, trăm năm hảo hợp sao? Chẳng lẽ chàng không tin ta, không
muốn thấu hiểu ta, không muốn yêu thương ta hay sao?”
Mộ Ly Thanh vội vàng nói: “Sao có thể như vậy chứ… Ta… Ta… Tất nhiên là ta muốn như vậy…”
Lãnh Mặc Cẩn cười nói: “Vậy chẳng phải là xong rồi sao? Chàng biết tình ta
thế nào, ta biết lòng chàng ra sao, nếu sau này có xảy ra chuyện gì ta
và chàng không thể đoán trước, Thanh nhi, ta muốn chàng hứa nhất định
chàng phải tin tưởng ta, được không?”
Mộ Ly Thanh kinh ngạc nhìn
nữ tử nghiêm túc trước mắt, không tự chủ được gật đầu. Lãnh Mặc Cẩn thấy vậy liền cười áp tay vào bụng hắn, nói: “Đại sư còn nói chúng ta cầu
con có con, nói không chừng trong bụng Thanh nhi đã có bảo bảo của ta,
chàng nói xem có đúng không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Ly Thanh đỏ bừng đẩy nàng ra quay lưng đi: “Người… Người chỉ biết nói bậy…”
Lãnh Mặc Cẩn cười nhưng không nói, nàng chỉ ôm lấy hắn từ phía sau, càng ôm
càng chặt. Một làn gió thổi qua làm tóc mai của hắn bay tán loạn. Trong
Phật giáo có một câu, đó không phải gió động mà là tâm động.
Mặc cho xa nương đánh xe vất vả bao nhiêu, rốt cuộc bọn họ vẫn lỡ mất giờ ăn tối.
Xe ngựa vừa dừng lại Lãnh Mặc Cẩn đã nghe thấy giọng của quản gia Vương thị: “Đại tiểu thư, hạ nô có việc cần bẩm báo.”
Lãnh Mặc Cẩn nghe thấy nhưng cũng không vội để ý tới ông ta, nàng cúi đầu
khẽ gọi: “Thanh nhi, Thanh nhi tỉnh tỉnh, chúng ta đến rồi.”
Đôi
mắt xinh đẹp của Mộ Ly Thanh hé mở, hắn phát hiện mình đã nằm sấp trên
chân nàng ngủ thiếp đi từ lúc nào, mặt hắn đỏ bừng, ngượng ngùng ngồi
dậy.
Lãnh Mặc Cẩn sờ sờ hai má phấn nộn của hắn, nói: “Ta còn vài việc phải xử lý, chàng về dùng bữa trước, đừng để bị đói nhé.”
Mộ Ly Thanh ngoan ngoãn gật đầu sau đó nương theo Họa Nhi leo xuống xe
ngựa. Hắn tùy ý đảo mắt bắt gặp người đứng bên ngoài không ai khác chính là quản gia Vương thị nên nhất thời có chút xấu hổ. Nhưng Vương thị vẫn nghiêm chỉnh hành lễ với hắn: “Hạ nô gặp qua Mộ công tử.”
Mộ Ly Thanh hơi mất tự nhiên xoay người, Lãnh Mặc Cẩn đứng bên cạnh nói: “Thanh nhi vào trước đi, ta sẽ vào ngay.”
Họa Nhi cũng có chút cảm thán, khi đó vị quản gia kia dẫn người đến phòng
công tử uy phong biết bao nhiêu, đến hôm nay gặp lại công tử cũng phải
cúi đầu khúm núm.
Lãnh Mặc Cẩn thấy Mộ Ly Thanh đã vào trong mới quay lại hỏi: “Có chuyện gì?”
Quản gia Vương thị vội vàng nói: “Trưa nay trong phủ lão chủ quân phái người đến tìm đại tiểu thư, nói người đã lâu người không ở trong phủ, lão chủ quân rất nhớ người nên muốn gọi người về nhà một chuyến.”
Lãnh Mặc Cẩn hỏi: “Phụ thân cho người nào tới?”
“Người hầu hạ bên cạnh lão chủ quân, Tử Hề.”
Lãnh Mặc Cẩn nhướng mày, không ngờ phụ thân lại phái Tử Hề đến đây, chỉ sợ báo tin là giả, tìm hiểu thật giả mới là thật.
Vương thị thấy vẻ mặt bất ngờ của Lãnh Mặc Cẩn, ông ta vội vàng nói: “Tử Hề
chỉ mới liếc mắt qua hậu viện một lần, mặc dù hạ nô ngu dốt nhưng vẫn
hiểu, tốt nhất là không để hắn biết chuyện Mộ công tử, hạ nô chỉ nói đại tiểu thư thích núi Bạch Bình này nên mới muốn ở đây thêm vài ngày.”
Lãnh Mặc Cẩn gật đầu nói: “Coi như ngươi có mắt nhìn.”
Vương thị mừng rỡ, vội nói: “Cảm ơn đại tiểu thư đã khen ngợi.”
Lãnh Mặc Cẩn suy nghĩ một lát, nói: “Cho người trở về bẩm báo với cha ta một tiếng, sáng sớm mai ta sẽ về.”
“Dạ.”
Mộ Ly Thanh ngơ ngác ngồi trong phòng nhìn Họa Nhi bận rộn đi tới đi lui, đột nhiên hắn mở miệng: “Họa Nhi…”
Họa Nhi thấy sắc mặt công tử nhà hắn không tốt, nghĩ chuyện xin sâm hồi
chiều làm ảnh hưởng đến chủ tử nên vội vàng an ủi: “Công tử đừng lo
lắng, tuy quẻ sâm kia không mấy tốt nhưng đại sư cũng đã nói nhân duyên
của người và đại tiểu thư rất tốt, người đừng lo lắng.”
Mộ Ly
Thanh vò khăn tay, bất an nói: “Họa Nhi em nói xem ta có nên nói cho
nàng biết thân phận thật của mình, nói cho nàng biết ta không phải ca
ca, không phải người mà nàng muốn thành hôn…”
Họa Nhi ngạc nhiên hỏi: “Sao đột nhiên công tử lại nói đến chuyện này?”
Mộ Ly Thanh cười khổ: “Hôm nay đến cả đại sư cũng đã nói, nếu ta muốn ở
bên nàng thật lâu thì quan trọng nhất chính là thấu hiểu lẫn nhau, cùng
yêu thương nhau. Nhưng bây giờ đến cả chuyện ta là ai mà ta cũng gạt
nàng vậy thì còn gì là thấu hiểu lẫn nhau, tâm linh tương thông? Hôm nay cầu ra quẻ sâm này là Mộc Thủy thần đang báo cho ta biết ta phải thành
thật với nàng, sao ta có thể tiếp tục giấu nàng được chứ?”
Họa
Nhi cũng đang sửng sốt, lời công tử nói cũng rất có lý nên hắn cũng bắt
đầu lo lắng: “Nhưng nếu sau khi đại tiểu thư biết được sự thật, người
nổi giận thì làm sao bây giờ? Hay là… Sau khi biết được sự thật người
lại muốn kết hôn với đại công tử thì phải làm sao?”
Cả người Mộ Ly Thanh chấn động, hắn ôm lấy ngực không nói nên lời.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Lãnh Mặc Cẩn cười nhạt đi đến: “Thanh nhi, sao chàng còn chưa dùng bữa?”
Lòng Mộ Ly Thanh chợt căng thẳng, nàng có nghe được những lời hắn vừa nói với Họa Nhi hay không?”
Mặt Lãnh Mặc Cẩn không có vẻ gì kì lạ, chỉ hơi oán trách nói: “Sao Thanh
nhi vẫn chưa truyền lệnh xuống? Chàng đừng làm mình đói như vậy chứ.”
Mộ Ly Thanh đứng dậy đi tới vùi vào lòng nàng, lưu luyến đoạn tình cảm mà
hắn không thể dùng lời nào diễn tả được. Đáy mắt Lãnh Mặc Cẩn hiện lên
tia sáng ấm áp, cười nói: “Thanh nhi, chàng sao vậy?”
Mộ Ly Thanh cố nén nước mắt, lắc đầu không nói lời nào. Lãnh Mặc Cẩn dỗ lưng hắn,
nói: “Thanh nhi, vi thê có chuyện muốn nói với chàng.”
Tim Mộ Ly
Thanh giật thót, treo đến tận cổ họng. Sau đó hắn nghe nàng nói: “Hôm
nay phụ thân cho người đến tìm ta, nói là gọi ta về nhà một chuyến. Ta
thấy sắc trời hôm nay không còn sớm nên chờ sáng sớm mai mới đi. Chuyện
này ta muốn nói trước với chàng một tiếng, đỡ cho chàng đến lúc đó không thấy ra lại sốt ruột.”
Mộ Ly Thanh nghe vậy mới ngẩng đầu lên,
Lãnh Mặc Cẩn nhìn thấy hốc mắt hắn hồng hồng, lòng nàng mềm nhũn, cúi
đâu hôn lên môi hắn, lưu luyến nói: “Làm sao bây giờ… Vi thê không nỡ
rời khỏi Thanh nhi…”
Mộ Ly Thanh ưm một tiếng tựa trên vai nàng nói: “Người… Chỉ cần người đừng quên trở về là được rồi…”
Lãnh Mặc Cẩn thở dài: “Có chàng ở đây, làm sao ta nỡ không về chứ?”