Một tay Mộ Ly Thanh
chống má lẳng lặng ngồi trong phòng, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến nàng,
nàng nói tối nay về sẽ cho hắn một bất ngờ, không biết sẽ là cái gì. Có
điều, chỉ cần là nàng đưa thì sao hắn có thể không thích?
Mới ngồi một lát mà ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân trầm ổn, là nàng đến!
Mộ Ly Thanh vội vàng đứng lên, hắn thấy trong tay nàng có một vật gì đó bị phủ vải đen.
“Thanh nhi mau đến đây xem đi!” Lãnh Mặc Cẩn cười đặt món đồ trong tay lên bàn tròn, mặc dù Mộ Ly Thanh vẫn cười nhưng nội tâm bỗng dâng lên một dự
cảm xấu.
Quả nhiên, khi miếng vải đen được mở ra, tim hắn không nhịn được run lên.
Lãnh Mặc Cẩn thấy hắn không nói lời nào, nàng vui vẻ nói: “Đây là cỗ cầm
chiều nay ta bảo Lãnh Cụ mua về từ một cửa hàng cầm nổi danh trong
thành, nghe nói âm sắc vô cùng tốt. Chàng cứ ở trong phòng cả ngày chán
hỏng thì làm sao bây giờ, có cỗ cầm này rồi chàng có thể tiêu khiển một
chút. Trước kia ta nghe nói tài đánh đàn của Thanh nhi là độc nhất vô
nhị trong kinh thành, hôm nay ta thật có nhĩ phúc nha.”
Vẻ mặt nhỏ nhắn của Mộ Ly Thanh đã sớm trắng bệch, hắn miễn cưỡng cười cười nhưng một chữ cũng không thốt lên được.
Tuy Lãnh Mặc Cẩn đang cười nhưng ý cười kia chẳng chạm đến đáy mắt: “Thanh nhi, chàng thử âm sắc của nó đi.”
Mộ Ly Thanh cứng đơ tại chỗ không nhúc nhích, thân mình gầy yếu giờ phút
này không nhịn được run rẩy, mất nửa ngày hắn mới giơ một tay chậm rãi
đặt lên huyền cầm.
Lãnh Mặc Cẩn nhìn vẻ mặt đau khổ của tiểu nhân nhi, đáy mắt hiện lên một tia sáng phức tạp, nàng bắt lấy tay hắn đưa
lên môi ấn xuống một nụ hôn: “Ta quên mất Thanh nhi đã lâu rồi không
đánh đàn, chắc chắn sẽ có chút lạ lẫm.”
Mộ Ly Thanh ngẩng đầu
lên, đôi mắt ngập nước kinh ngạc nhìn nàng. Lãnh Mặc Cẩn thở dài trong
lòng, nàng ôm lấy cơ thể hắn, dán môi lên má hắn.
Lòng Mộ Ly
Thanh đau đớn vạn lần, hắn biết hắn không nên lừa gạt nàng, nhưng, hắn
sợ… Vòng ôm của nàng ấm áp như vậy, nếu nàng không cần hắn nữa thì hắn
phải làm gì bây giờ? Hắn có thể làm cái gì bây giờ?
Lãnh Mặc Cẩn
chống đầu ngồi ở thư phòng, không ai nhìn ra được vẻ mặt nàng lúc này,
Lãnh Cụ đứng một bên cũng lo lắng không yên, bình thường giờ này tiểu
thư đã về phòng cùng Mộ công tử, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng lúc đó, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Họa Nhi đứng vặn tay ở cửa sợ hãi gọi: “Đại tiểu thư…”
Lãnh Mặc Cẩn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Họa Nhi, hắn vừa thấy sắc mặt nàng tim lập tức đập nhanh hai nhịp, nhưng nghĩ tới bộ dạng thất hồn lạc
phách của công tử nhà hắn thì lá gan trở nên to hơn nhiều: “Họa Nhi
không biết… Không biết khi nào đại tiểu thư mới xử lý xong công chuyện
quan trọng… Công tử nhà nô tì… Người… Người…”
Lãnh Mặc Cẩn hỏi: “Là công tử nhà ngươi bảo ngươi đến tìm ta sao?”
Họa Nhi sửng sốt, nhưng hắn vẫn nói sự thật: “Không phải, là Họa Nhi thấy
công tử không được ổn nên đã tự làm chủ… Đến xin Lãnh tiểu thư… Qua đó
xem thử…”
Đáy mắt Lãnh Mặc Cẩn hiện lên một tia sốt ruột, vội vàng đứng lên nói: “Đi thôi.”
Lãnh Cụ mừng rỡ theo sau Lãnh Mặc Cẩn về phòng ngủ.
Lãnh Mặc Cẩn đứng ngoài cừa phòng do dự một lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước
vào. Vừa nâng mắt lên đã thấy thiên hạ nho nhỏ nằm trên giường không
nhúc nhích. Nàng bước tới ngồi bên giường ôm lấy đứa nhỏ ngốc kia.
Nàng đưa tay lau nước mắt trên mặt hắn: “Đứa ngốc này, chàng khóc cái gì vậy? Chàng muốn làm cho ta đau lòng sao?”
Mắt Mộ Ly Thanh tràn ngập tơ máu đỏ hồng, đôi mắt to tròn vô thần nhìn phía trước.
Lãnh Mặc Cẩn ôm hắn vào lòng an ủi thật lâu, thiên hạ của nàng đột nhiên mở miệng nói: “Thê chủ…”
“Hửm?”
“Ta… Ta không phải… Không phải… Ưm…” Mộ Ly Thanh còn chưa nói xong đã bị Lãnh Mặc Cẩn dùng môi chặn lại.
Mãi đến khi thiên hạ nhỏ bị hôn đến mất hồn nàng mới buông hắn ra, cúi
người nhìn tiểu nhân nhi nằm dưới thân, vẻ mặt tái nhợt ban đầu đã hiện
lên một mảng hồng nhạt, càng thêm mềm mại.
“Chàng không phải cái gì? Không phải là một bé ngoan đúng không?” Lãnh Mặc Cẩn sờ má hắn, ánh mắt phức tạp dần tản đi.
Mộ Ly Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, vừa định nói gì đó lại bị Lãnh Mặc Cẩn chặn miệng.
“Ưm… Người…” Suy nghĩ của Mộ Ly Thanh đã bị nụ hôn của nàng biến thành một
màu trắng xóa, hắn chỉ nhớ mỗi lúc hắn mở miệng ra đền bị nàng hôn không cho nói, sau vài lần thì hắn không lên tiếng nữa, chỉ biết mặc cho nàng rút đi quần áo trên người…
Sáng sớm hôm sau khi trời vẫn chưa
sáng hẳn Lãnh Mặc Cẩn đã lôi kéo tiểu nhân nhi còn đang buồn ngủ của
nàng rời giường, tự mình mặc xiêm y cho hắn, dùng bữa sáng xong lập tức
lôi kéo hắn đi thẳng ra tiền viện.
Mộ Ly Thanh vừa thấy chiếc xe
ngựa và cả đám hạ nhân đang chờ bên ngoài thì kỳ quái nhìn sang Lãnh Mặc Cẩn, nàng cười nói: “Hôm nay ta rảnh rỗi, ta mang chàng lên núi du
ngoạn, chắc lâu rồi chàng không ra ngoài, hôm nay ra ngoài hít thở không khí.”
Mộ Ly Thanh trợn đôi mắt to tròn, còn chưa hiểu chuyện gì
đã bị Lãnh Mặc Cẩn ôm lên xe ngựa, có rất nhiều tiểu tư đi theo nhưng
chỉ có mình Họa Nhi cùng ngồi trên xe với bọn họ.
Họa Nhi hơi chần chờ hỏi: “Sao em lại không thấy Lãnh Cụ?”
Mắt phượng Lãnh Mặc Cẩn xẹt qua ý cười: “Hôm nay ta bảo Lãnh Cụ xuống núi bàn công chuyện rồi.”
Họa Nhi hơi buồn nhưng lập tức giải thích: “Vậy cũng tốt, không cần phải nhìn thấy nàng!”
Lãnh Mặc Cẩn cười nói: “Ồ? Thật vậy không?”
Họa Nhi nhất thời nghẹn lời sững sờ một chỗ.
Lãnh Mặc Cẩn đã sớm bật cười thất thanh, nàng ôm cả người Mộ Ly Thanh vào
lòng, nói: “Ta thấy con người Lãnh Cụ rất hợp với Họa Nhi, không bằng
chúng ta tìm một ngày lo liệu chuyện hai người họ đi!”
Họa Nhi
lại càng xấu hổ, Mộ Ly Thanh nghe vậy cũng tiện miệng nói: “Chuyện tình
cảm phải xem duyên phận, nếu em thật sự không có ý với Lãnh Cụ thì
chuyện này cứ bỏ đi.”
Họa Nhi há miệng thở dốc, hắn muốn nói gì đó nhưng chẳng thốt được một lời, cuối cùng đành phải xấu hổ cắn môi quay lưng đi.
Lãnh Mặc Cẩn cười cười đến gần tai Mộ Ly Thanh nói: “Nói vậy thì chàng và ta chính là thiên duyên trời định sao?”
Mộ Ly Thanh hơi mất tự nhiên xoay người đi, than thở: “Ta đâu có nói vậy…”
Xe ngựa đang chạy bỗng dừng lại, xa nương bên ngoài nói vọng vào: “Đại
tiểu thư, phía trước là đường núi, xe ngựa không thể đi tiếp!”
Lãnh Mặc Cẩn đáp một tiếng, nói với Mộ Ly Thanh: “Phía trước là đường núi,
nhưng cũng may nó không khó đi, chúng ta xuống xe đi một đoạn đi, thuận
tiện ngắm phong cảnh ven đường.”
Mộ Ly Thanh gật gật đầu: “Vâng.”
Mặc dù đường núi bằng phẳng nhưng Lãnh Mặc Cẩn vẫn lo lắng cho Mộ Ly Thanh, nàng sai vài hộ vệ đi trước mở đường còn nàng che chở Mộ Ly Thanh đi ở
giữa.
Chắc vì đã lâu không ra ngoài nên vẻ mặt Mộ Ly Thanh rất
hưng phấn, Lãnh Mặc Cẩn thấy hắn như vậy cũng hào hứng theo, thầm nghĩ
hôm nay ra ngoài không uổng công.
Họa Nhi lại càng vui vẻ, hắn
nghẹn trong nhà lâu vậy rồi, vất vả lắm mới ra ngoài được một chuyến nên đã sớm chạy lên phía trước.
Mới đi có một lát mà Lãnh Mặc Cẩn đã sợ tiểu nhân nhi nhà nàng mệt nhọc bèn bảo mọi người dừng chân nghỉ ngơi một lát.
Mặc dù Mộ Ly Thanh chẳng mệt bao nhiêu nhưng hắn cũng vuốt ngực liên tục
thở gấp, Lãnh Mặc Cẩn vòng qua eo hắn ân cẩn hỏi han: “Chàng mệt rồi
sao? Có muốn uống nước không?”
Mộ Ly Thanh lắc đầu, ngẩng đầu lên thấy trán nàng có một tầng mồ hôi mỏng bèn lấy khăn tay ra lau cho
nàng. Lãnh Mặc Cẩn búng mũi hắn, nói: “Xem ra hôm nay đi ra ngoài rất
đáng, chàng xem, sắc mặt chàng hồng lên không ít.”
Mộ Ly Thanh
nhìn phong cảnh xung quanh, hít sâu một hơi nói: “Nơi này thật đẹp! Một
ngày trời se lạnh sắc thu, núi non trùng điệp phía xa gần. Thảnh thơi
lên núi xem sông nước, chợt nhìn thấy núi dưới sông xanh*. Mặc dù hôm
nay vẫn chưa vào thu nhưng ngước mắt nhìn lại có một cảm giác khác
biệt.”
*Đây là một bài thơ, mình chỉ tạm dịch thôi nhé. Đây là nguyên văn:
Nhất thiên thu sắc lãnh tình loan, vô sổ phong loan viễn cận gian.
Nhàn thượng sơn lai khán dã thủy, hốt vu thủy để kiến thanh sơn.
Lãnh Mặc Cẩn cười nói: “Đứa ngốc này, chỉ xem có mỗi đỉnh núi trơ trọi mà
chàng đã thỏa mãn đến vậy sao? Chờ sang năm đầu xuân chúng ta lại đến.”
Mộ Ly Thanh nói: “Người cũng biết nói là đỉnh núi trơ trọi vậy mà người còn ầm ĩ lôi ta đến xem?”
Lãnh Mặc Cẩn che chở Mộ Ly Thanh trong lòng còn mình đứng ở đầu ngọn gió,
lên tiếng: “Trên núi Bạch Bình này có một ngôi chùa Tẩy Trần, nghe nói
cầu nguyện và xin sâm ở đó rất linh nên mới mang chàng đi xem.”
Mộ Ly Thanh cuống quýt: “Vậy chúng ta đi nhanh đi! Đi nhanh đi!”
Lãnh Mặc Cẩn buồn cười chọt chọt trán hắn: “Nhìn chàng gấp kìa!”
Chùa Tẩy Trần không lớn, hơn nữa lại nằm ở lưng chừng núi nên hiển nhiên
khách hành hương không nhiều, việc đầu tiên đoàn người Lãnh Mặc Cẩn làm
khi bước vào là thêm chút tiền nhan đèn, sau đó thì tự tản đi xung
quanh.
Mộ Ly Thanh cảm thấy rất kích động, hắn lôi kéo Lãnh Mặc
Cẩn đến quỳ trước mặt thần Mộc Thủy, nhắm mắt, chắp hai tay thành tâm
cầu nguyện.
Lãnh Mặc Cẩn mỉm cười nhìn hắn, chính mình cũng nhắm mắt bắt đầu cầu nguyện.
“Thanh nhi cầu gì vậy?” Vừa mới ra khỏi đại điện Lãnh Mặc Cẩn đã hỏi.
Mặt Mộ Ly Thanh ửng đỏ: “Không nói cho người, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa.”
Lãnh Mặc Cẩn cười nói: “Thần Mộc Thủy cũng chính là thần Tống Tử (ban con),
có phải Thanh Nhi cầu thần Mộc Thủy sớm cho chàng hoài thai bảo bảo của
ta không?”
Mặt Mộ Ly Thanh lập tức đỏ lên đánh nàng một cái: “Không có… Người… Người nói bậy… Ta không có đâu…”
Lãnh Mặc Cẩn cười không nói, ánh mắt nóng rực nhìn Mộ Ly Thanh luống cuống
chân tay. Vừa vặn Họa Nhi cười vui vẻ đi tới nói: “Đại tiểu thư, công
tử, phía trước là nhân duyên đường, là chỗ xin sâm, nghe nói rất linh
nghiệm, tiểu thư và công tử đi xem thử đi!”
Mộ Ly Thanh như được đại xá, vội vàng nói: “Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta đi xem thử đi!”
Lãnh Mặc Cẩn cười nói: “Vậy thì đi thôi.”
Nhân duyên đường nằm ở một phòng phía đông đại điện, bên trong không có tiểu sư chào đón, Họa Nhi đứng bên cạnh giải thích: “Cách xin sâm của nhân
duyên đường này rất kì lạ, vợ chồng hai người phải cùng nhau đưa tay vào trong thùng sâm, sâm mà hai người cùng chạm vào chính là sâm hữu
duyên.”
Lãnh Mặc Cẩn gật đầu nói: “Cách xin sâm đúng là khác lạ.”
Dứt lời liền dắt bàn tay nhỏ bé của Mộ Ly Thanh bước vào trong.
Hai người sờ soạng một lúc liền chạm vào nhau, cùng nhau lấy ra một quẻ sâm.
Lãnh Mặc Cẩn cầm lấy quẻ sâm mở ra, sâm ba mươi bốn, hung.