-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
-Beta: Yue Yue-
Hai ngày sau Lãnh Mặc Cẩn lại lên xe ngựa xuống núi. Nàng biết tiểu nhân
nhi không nỡ xa mình, cũng biết mình để hắn ở mãi trong nhà là làm khó
hắn. Bên cạnh Mộ Ly Thanh không có người thân cũng không có bạn bè, chỉ
có một mình Họa Nhi, nếu cả nàng cũng không ở cạnh thì hắn sẽ cô đơn
biết bao nhiêu.
Nhưng bây giờ nàng còn vài việc muốn tự tay làm.
Nàng tới Lâm Phong Lâu sớm hơn giờ hẹn hai khắc (30 phút), đại chưởng quỹ dẫn nàng vào gian phòng tốt nhất rồi mới lui ra ngoài.
Lâm Phong Lâu này là tửu lâu rất nổi tiếng ở kinh thành, điểm hay của tửu
lâu này nằm ở chỗ nó được xây bên cạnh một cái hồ có phong cảnh tuyệt
đẹp, đặc biệt là buổi tối khi mặt hồ được đốt lên những ngọn đuốc, nhìn
từ xa trông như dải ngân hà sặc sỡ lóa mắt khiến người ta nảy sinh ra
những suy nghĩ viển vông.
Vậy nên trong thành thường lưu truyền
những câu chuyện tình buồn của những tiểu thư học rộng tài cao và những
công tử xinh đẹp xuất thân danh giá. Mà Lâm Phong Lâu này cũng trở thành nơi gặp gỡ của rất nhiều tiểu thư của gia đình giàu có.
Ngồi đợi không bao lâu thì một bóng dáng thướt tha dịu dàng từ xa đang được tiểu nhị dẫn đến, nàng vội vàng đứng lên chào.
Người vừa tới vội vàng cúi người đáp lễ, tiểu nhị là một người rất có mắt nhìn, sau khi dẫn người lên lập tức lui ra ngoài.
Lãnh Mặc Cẩn mỉm cười: “Mộ công tử, cảm ơn vì công tử đã đến.”
Mộ thiển thanh ngượng ngùng cười sau mạng che: “Ly Thanh đang muốn cảm ơn
Lãnh tiểu thư chuyện lần trước, sao ta có thể không đến được chứ?”
Lãnh Mặc Cẩn mời hắn vào chỗ ngồi sau lưng nàng: “Mời Mộ công tử ngồi.”
Chờ Mộ Thiển Thanh ngồi xuống, Cầm Nhi bên cạnh lập tức bước tới tháo mạng
che trên mặt hắn. Bỏ đi lớp lụa trắng kia, tất cả vẻ đẹp của Mộ Thiển
Thanh liền xuất hiện trước mặt Lãnh Mặc Cẩn. Có thể thấy, hôm nay hắn đã trang điểm rất tỉ mỉ nên trông quyến rũ và rực rỡ hơn khi ở chùa Linh
Vân.
Mộ Thiển Thanh khẽ nhấp một ly trà rồi mở miệng nói: “Không biết hôm nay Lãnh tiểu thư hẹn Ly Thanh ra vì chuyện gì?”
Lãnh Mặc Cẩn lấy túi hương trong tay áo ra đưa tới trước mặt Mộ Thiển Thanh: “Hôm đó sau khi đưa công tử hồi phủ thì tại hạ đột nhiên phát hiện một
cái túi hương trên xe nên nghĩ chắc là Mộ công tử đã đánh rơi, phải
không?”
Mộ Thiển Thanh ngây ra, mặt đỏ bừng nhận lấy túi hương
rồi cúi đầu cảm ơn: “Đúng là túi hương Ly Thanh đánh rơi hôm đó, cảm ơn
Lãnh tiểu thư.”
Lãnh Mặc Cẩn cười nhẹ nói: “Tại hạ thấy Mộ công tử luôn mang túi hương này bên người, chắc đây là vật công tử rất thích nhỉ?”
Mộ Thiển Thanh cầm túi hương cười nói: “Uhm, túi hương này do ta tự tay
thêu, là vật ta mang trên người mỗi ngày. Hôm đó ta không tìm thấy nên
tưởng mình đã đánh rơi ở chùa Linh Vân, cũng may là Lãnh tiểu thư nhặt
được, nếu là người khác nhặt được thì không hay cho lắm.”
Lãnh Mặc Cẩn lấy tay chống đầu, tò mò hỏi: “Đây là túi hương của công tử mà, sao trên đó lại thêu khuê danh của lệnh huynh vậy?”
Ở một góc của túi hương màu hồng cánh sen thêu hai chữ “Thiển Thanh” cực kì nhỏ.
Mộ Thiển Thanh trở nên lúng túng, hắn vội vàng bật khóc: “Khi ca ca vẫn
chưa xuất giá Tình cảm của ta với ca ca rất tốt, huynh đệ bọn ta thường
dính lấy nhau không rời. Lúc ca ca được gả đi xa, chỉ cần Ly Thanh nghĩ
đến chuyện hai người bọn ta có thể không gặp lại nhau thì tim ta đau như bị dao cắt, vì vậy nên Ly Thanh mới thêu tên ca ca trên túi hương, cầu
cho ca ca ngày ngày khỏe mạnh.”
Đáy mắt Lãnh Mặc Cẩn xẹt qua ý
cười nhạo báng nhưng nó biến mất rất nhanh. Nàng cất lời: “Làm công tử
nhớ đến những chuyện buồn, là lỗi của tại hạ, mong công tử đừng đau lòng quá.”
Mộ Thiển Thanh lập tức lau nước mắt, hắn nhoẻn miệng cười: “Làm Lãnh tiểu thư phải chê cười rồi.”
Lãnh Mặc Cẩn mỉm cười không nói, sau đó không khí trở nên yên ắng cực kì.
Lãnh Mặc Cẩn ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nàng hói: “Không biết Mộ
công tử có thể nể mặt cùng tại hạ ra ngoài đi dạo không?”
Mộ Thiển Thanh vui mừng gật đầu: “Được.”
Hai người một trước một sau đi dạo thật chậm bên hồ Yên Ba.
Không biết do Lãnh Mặc Cẩn cố tình thả chậm bước chân hay do Mộ Thiển Thanh
cố gắng đuổi theo mà vừa đi đến gốc gây thứ nhất hai người đã sánh vai
cùng nhau.
Lãnh Mặc Cẩn nhìn những gợn nước lăn tăn trên mặt nước xúc động nói: “Nhiều năm trước kia, một thế hệ danh kỹ đã chìm xuống ở
nơi này.”
Mộ Thiển Thanh nghe cũng thương tiếc nói: “Đúng vậy, một nam tử tốt như thế lại lựa chọn một kết cục như vậy.”
Mấy năm trước ở hồ Yên Ba đã xảy ra một chuyện rất lớn, lúc đó có một kỹ
nam thanh lâu nổi tiếng đã dứt khoác trầm mình xuống hồ trong màn đêm.
Đã qua bao nhiêu năm mà linh hồn đó vẫn chìm sâu dưới đáy hồ tĩnh lặng
này. Nghe đồn khi đó nam kỹ ấy đã đem lòng si mê một nữ tử miệng thì nói yêu thích hắn nhưng trong lòng lại chưa từng nghĩ đến chuyện thú hắn,
hắn nản lòng thoái chí nên đã nhảy xuống hồ Yên Ba này. Mà thời điểm đó
nơi hắn và người hắn yêu thương thích đến nhất cũng chính là nơi này.
Mộ Thiển Thanh vò khăn tay thương xót nói: “Người ta thường nói tim của nữ nhân rất lạnh, chỉ tiếc cho tình cảm say đắm của nam tử kia.”
Lãnh Mặc Cẩn cười nói: “Nếu tìm được người mình yêu thương, ta nhất định sẽ
nâng niu bảo vệ hắn trong tay, vui vẻ làm một người yêu hoa, một hoa si
chân chính.”
Mộ Thiển Thanh im lặng một lát rồi đột nhiên nói:
“Không biết là công tử nhà ai có phúc được làm người Lãnh tiểu thư yêu
thương vậy?”
Lãnh Mặc Cẩn tránh né vấn đề này, nàng hỏi ngược lại: “Vậy không biết bên cạnh Mộ công tử có người nào như thế không?”
Nhất thời Mộ Thiển Thanh cảm thấy tim mình đập mạnh như sấm, trong đầu chỉ quanh quẩn mỗi cậu nói hài hước của nàng.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, Mộ Thiển Thanh chẳng kịp bận tâm đến rụt rè gì nữa: “Ly Thanh biết bản thân mình quá nhàm chán vô vị nên người yêu hoa đó
vẫn chưa xuất hiện.”
Hắn lấy hết dũng khĩ ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Cẩn, ai ngờ nàng cũng đang dùng ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn
hắn, nhất thời cả hai người đều ngây ra tại chỗ.
Trước hoàng hôn, Lãnh Mặc Cẩn đưa Mộ Thiển Thanh về trước của Mộ phủ. Lần này nàng xuống xe tiễn người nhưng không ngờ lại gặp được chủ mẫu Mộ gia, Mộ Diệu Âm.
“Thanh nhi? Vị này là ai?” Mộ Diệu Âm vừa ra tới cửa liền nhìn thấy một màn
trước mắt, bà kinh ngạc nhìn Lãnh Mặc Cẩn từ trên xuống dưới, đây là
người hẹn Thanh nhi ra ngoài hôm nay sao?
Mặt Mộ Thiển Thanh ửng hồng. Lãnh Mặc Cẩn vừa nghe hai chữ “Thanh nhi” này, đáy mắt nàng hiện lên một tia sáng phức tạp.
Mộ Thiển Thanh chỉ vào Lãnh Mặc Cẩn nói với Mộ Diệu Âm: “Mẫu thân, vị này
là Lãnh đại tiểu thư, còn đây là mẫu thân của Ly Thanh.”
Mộ Diệu
Âm lập tức hiểu ra nữ tử anh tuấn trước mắt bà chính là Lãnh Mặc Cẩn, bà bước tới thân thiện nói: “Thì ra là Lãnh tiểu thư, Mộ mỗ không nghênh
đón từ xa, thật thất lễ thất lễ.”
Lãnh Mặc Cẩn mỉm cười: “Mộ phu nhân khách sáo rồi.”
Ánh mắt Mộ Diệu Âm không giấu được vui mừng, nhưng bà vẫn phải biết điều
nên không dám lôi kéo Lãnh Mặc Cẩn nói chuyện, chỉ đứng một bên quan sát nàng và Thanh nhi nhà bà nói chuyện.
Lãnh Mặc Cẩn nói với Mộ Thiển Thanh: “Mộ công tử đã về nhà an toàn, tại hạ còn chút việc nên xin phép đi trước một bước.”
Mộ Thiển Thanh gật đầu: “Vâng, Lãnh tiểu thư đi thong thả.”
Lãnh Mặc Cẩn khẽ gật đầu, nàng vừa định xoay người đi nhưng đột nhiên quay
lại nói: “Xin Mộ công tử đừng quên hẹn ước ba ngày sau của chúng ta.”
Mộ Thiển Thanh thấy nàng nói chuyện hẹn ước của hai người trước mặt nhiều người như vậy, mặt hắn đỏ bừng xấu hổ đáp: “Vâng.”
Sau khi Lãnh Mặc Cẩn lên xe Mộ Diệu Âm mới vội vàng kéo Mộ Thiển Thanh vào trong phủ.
“Thanh nhi, tại sao Lãnh tiểu thư lại đi cùng với con?” Mộ Diệu Âm trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Mộ Thiển Thanh dùng ánh mắt ra hiệu cho nhóm tiểu tư trong phòng lui ra
rồi mới kể cho Mộ Diệu Âm nghe chuyện ở chùa Linh Vân mấy hôm trước và
chuyện nàng chủ động hèn hắn ra ngoài hôm nay, trong lúc kể cũng lược đi không ít chi tiết.
Mộ Diệu Âm vội hỏi: “Vậy nàng vẫn chưa biết thân phận thật của con à?”
Mộ Thiển Thanh đáp: “Đương nhiên là không rồi!”
Mộ Diệu Âm mừng rỡ: “Vẫn là Thanh nhi của ta có bản lĩnh! Nếu lần này có
thể kết thân với Lãnh gia thì việc làm ăn của nhà chúng ta sẽ có khởi
sắc rồi!”