Đại Gả Khí Phu

Chương 22: Chương 22: Mộng Đẹp, Hứa Hẹn




Một mình Mộ Ly Thanh chán muốn chết dựa vào bàn, hắn cảm thấy lòng nhìn như nghẹn lại, đã là ngày thứ năm mà nàng vẫn chưa về… Lần trước lúc đi rõ ràng nàng còn nói nàng sẽ về ngay, nàng gạt người…

Tuy mỗi ngày đều có tiểu tư lên nủi hỏi han, đôi khi còn mang lên cho hắn vài món nho nhỏ. Ví dụ như hôm qua có tiều tư mang cho hắn một xâu kẹo hồ lô, nói là hôm đó lúc nàng đi thu thuế ở phố Đông thì thấy người bán kẹo hồ lô, nàng nghĩ hắn sẽ thích ăn nên cho người đưa lên cho hắn. Hắn không phải đứa nhỏ, hắn không thèm thích món đó đâu! Nhưng không biết tại sao, miệng oán giận thì oán giận nhưng hắn vẫn cầm lấy xâu kẹo đỏ rực kia ăn.

Lại thêm hôm trước, nàng cho người đưa cho hắn một bài thơ, nói là nhìn thấy torng một tập thơ, cảm thấy rất hay nên dặn riêng người mang tới, nói bọn họ cùng nhau tận hưởng.

Còn hôm qua nữa, nàng cho người tặng hắn một câu đố, nói là đoán đúng sẽ có thưởng…

Tiểu tư tặng quà đều tới vào giờ Thìn mỗi buổi sáng, miệng thì cứ nói chẳng hiếm lạ nhưng chẳng phải sáng nào hắn cũng đứng canh ở tiền viện, chờ những món quà nàng vắt óc ra đưa tới hay sao.

Nhưng không nay không biết tại sao lại không thấy đưa tới, ngoài uất ức ra hắn còn cảm thấy đau lòng. Hôm nay nàng quên hắn rồi sao? Đến một câu hỏi thăm tiểu tư cũng không thấy ai đến nói.

Cái gọi là hỏi thăm chính là ngày nào cũng có một tiểu tư trong phủ phái tới hỏi hắn hôm nay thế nào, ăn uống ra sao, cơ thể có thoải mái không, có lời gì muốn nói không, có muốn thứ gì không…

Nhưng hôm nay, chẳng có gì.

Càng nghĩ càng giận, hôm nay hắn dậy rất sớm, sợ sẽ bỏ lỡ tiểu tư đến hỏi thăm, ai ngờ hắn đứng chờ đến trưa, đến một bóng người cũng không thấy, giờ phút này, hắn gục xuống bàn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Không ngờ hắn vừa mới say giấc đã bắt đầu nằm mơ.

Trong mơ, hắn đang nằm trên một chiếc giường đơn giản, còn nàng đang ôm một đứa nhỏ mũm mĩm không ngừng đùa giỡn với nó trên giường. Đứa nhỏ kia trông rất bé, ngũ quan lại cực kì giống nàng.

Nàng cúi đầu dịu dàng nhìn đứa nhỏ, vươn tay cẩn thận chọt mặt nó một cái, không ngờ đứa bé lại nở nụ cười, nàng rất vui, vội vàng ôm đứa nhỏ đến cho hắn.

“Ly nhi chàng mau nhìn xem, bảo bảo cười với ta này!”

Không ngờ nàng lại gọi hắn là Ly nhi, Ly nhi…… Đây là cái tên phụ thân từng gọi… Đến mẫu thân cũng chưa từng gọi bao giờ… Vậy mà trong mơ hắn lại được nghe nàng gọi hắn như thế……

Hắn vươn một tay ra khỏi chăn bông sờ sờ cánh tay lộ ra bên ngoài của bảo bảo, cái tay bé nhỏ mềm mại như thế, chính là con của hắn và nàng đấy!

Chắc là đứa nhỏ đói bụng, một lát sau lại khóc lớn lên, vừa nghe bé con khóc lòng hắn lập tức cảm thấy đau đớn. Mộ Ly Thanh vội vàng ôm lấy đứa bé, thuận tay cởi vạt áo ra cho con uống sữa.

Nhưng nàng cũng ngồi một bên nhìn chằm chằm, ánh mắt nóng rực.

Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vươn tay đẩy nàng một cái: “Người ra ngoài đi.”

Nàng không chịu nghe theo, sống chết chơi xấu ngồi lại bên cạnh hắn, đứa nhỏ trong lòng vẫn đang khóc nháo không ngừng, hắn cắn môi quay người qua rồi mới mở vạt áo, đứa nhỏ đang khóc được uống sữa lập tức nín khóc. Hắn sờ gương mặt trắng nõn của bé con, khóe mắt liếc qua lại thấy nàng nằm trên giường không chớp mắt nhìn chằm chằm vào ngực hắn.

Hắn thẹn muốn chết, vội vàng nói: “Người….. Người mau nhắm mắt lại!”

Nàng không thèm để ý tới hắn, tiếp tục nâng má lặng lẳng nằm một bên nhìn. Chờ bé con uống no sữa rồi đi ngủ xong, nàng liền nhẹ nhàng ôm lấy bé con, gọi bảo phụ ôm bé con ra ngoài.

Bé con vừa được ôm đi hắn lập tức luống cuống tay chân kéo vạt áo lại, nghiêng đầu đi không thèm nhìn nàng.

Nàng cười tủm tỉm kéo người qua hôn lung tung lên mặt hắn. Lòng hắn không yên nên vươn tay đẩy nàng: “Đừng làm loạn…”

Nàng kéo hai tay hắn đặt sang hai bên, cúi đầu dùng răng kéo vạt áo trước ngực hắn.

“Người… Người đứng như vậy…” Hắn yếu ớt vô lực nói.

Nàng cũng ngoảnh mặt làm ngơ, cứ thế kéo đi từng vạt từng vạt áo của hắn, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng trước ngực và hai điểm tròn tròn.

Nam tử vừa sinh hai điểm trước ngực sẽ lớn hơn một chút, màu sắc cũng từ màu hồng nhạt biến thành sắc đỏ, cả người trở nên nhảy cảm hơn. Vậy nên, khi nàng vừa cúi đầu xuống ngậm lấy, cả người hắn run rẩy không ngừng, hắn muốn đẩy nàng ra nhưng bản thân hoàn toàn không thể tới dùng chút lực nào.

“A… Đừng… Đừng như vậy… Ưm…” Hắn cảm thấy cả người mình khô nóng, trước ngực truyền đến cảm giác sảng khoái làm hắn hận không thể hôn mê bất tỉnh ngay lập tức.

Nàng nhắm mắt lại dùng đầu lưỡi lúc mạnh lúc nhẹ chơi đùa với một điểm [dương đào], bên kia nàng hoàn toàn không chạm vào, hắn khó chịu vặn vẹo thân thể, một bên [dương đào] bị vắng vẻ kia cũng không cam tâm dựng thẳng lên.

“Ưm… Thê chủ…” Một bên là cảm giác sảng khoái dục tiên dục tử, một bên trống rỗng tra tấn người ta đến phát điên, cảm giác yếu ớt và tê dại trong người làm hắn không nhịn được rơi lệ…

Thật lâu sau, Mộ Ly Thanh trong mơ rên rỉ vài tiếng rồi từ từ mở mắt, đập vào mắt vẫn là nơi hắn nghỉ ngơi mỗi ngày, không có đứa nhỏ, không có nàng.

Hắn sờ hai má nóng hổi của mình, vừa cúi đầu xuống lập tức nhìn thấy vật dưới thân không biết xấu hổ dựng thẳng, hắn ngẩn người rồi lập tức hiểu ra, trong lòng lài càng xấu hổ và tức giận. Mộ Ly Thanh, không phải mi bị điên rồi đó chứ, giữa ban ngày ban mặt mà cũng có thể mơ giấc mơ hạ lưu như thế!

Hắn vừa tức vừa vội, luồng nhiệt trong người mãi vẫn không chịu tiêu tan, hắn uống liên tục mấy ly trà lạnh nhiệt độ mới dần hạ xuống. Mộ Ly Thanh vừa lau nước mắt trên mặt vừa đứng dậy đi ra sau bình phong đổi một bộ y phục sạch sẽ khác.

Chờ hắn thay quần áo xong bước ra ngoài thì một mình ngồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ trên giường, trong lòng ngoài cảm giác xấu hổ còn ẩn ẩn lén lút có chút cảm giác vui sướng.

Tuy giấc mộng đó rất trơ trẽn nhưng trong mơ có nàng còn có bé con, không biết có phải nó mang ý nghĩa rằng chuyện đó sẽ diễn ra vào một ngày trong tương lai? Hắn cùng nàng sinh ra một bé con, nàng vẫn ở bên cạnh hắn, đứa nhỏ lại giống nàng như vậy, nhất định nàng sẽ thích, không biết bé con trong mơ là con trai hay là con gái…

Hắn nằm trên giường ngây ngốc một lát thì đột nhiên dứng lên, ngồi xuống bàn viết chữ trải ra một tờ giấy họa còn trống, bắt đầu chấm mực.

Một nét bút được hạ xuống, hắn nghiêm túc và vui sướng vẽ lại hình ảnh nàng ôm bé con trong mơ vào bức tranh.

Nụ cười ấm áp, cổ hơi cúi xuống, những ngón tay thon dài được cắt gọn, và còn nụ cười yêu thương của người vừa được làm mẹ…

Bảo bảo trong lòng nàng cũng há miệng cười khanh khách, cánh tay nhỏ bé trắng nõn cố gắng giơ lên giữa không trung, dường như đang muốn chụp lấy những sợi tóc trên vai mẫu thân…

Bản thân hắn cũng không biết mình vẽ bao lâu, chỉ biết là khi bây bút được đạt xuống thì sắc trời bên ngoài đã tối sầm.

Hắn ngây người nhìn bức họa, lát sau từ khóe mắt rơi xuống một giọt nước. Nhưng, đó là giọt nước mắt vui sướng. Hình ảnh trên bức tranh chính là giấc mơ cả đời này của hắn, sống cả đời cùng với người hắn yêu nhất.

Lúc hắn đang vươn tay chạm vào khuôn mặt tươi cười trên bức họa thì cửa ‘két’ một tiếng mở ra.

Hắn quay đầu lại nhìn, là nàng!

Lãnh Mặc Cẩn đang tươi cười nhưng nhìn thấy nước mắt trên mặt hắn thì tắt ngúm. Nàng vội vàng đóng cửa phòng bước tới muốn ôm lấy hắn.

Mộ Ly Thanh đang vui vẻ thì đột nhiên nhớ ra bứa họa vẫn đang để trên bàn, hắn hớt hả hớt hãi lấy một tờ giấy khác che lên.

Nàng nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể hắn, hỏi: “Sao vậy? Sao đang yên đang lành lại khóc thế này?”

Hắn lấy tay qua quýt lau mặt: “Không cần người lo!”

Nàng cười khẽ nhìn bức tranh lộ ra trên bàn: “Trên bàn có gì hay vậy, sao vừa thấy ta đến chàng liền che mất rồi?”

Hắn lắp bắp: “Không có gì đâu, chỉ là một… Một bức tranh bình thường thôi.”

Nàng chọt chọt mũi hắn trêu chọc: “Chàng gạt người.”

Nói xong lập tức rút bức họa dưới tờ giấy trắng ra ngoài.

Hắn gấp muốn chết, thấy nàng nhìn chằm chằm bức tranh không chớp mắt lòng lại càng không yên. Hắn nắm góc áo nàng, nói: “Ta… Ta không có chuyện gì làm nên vẽ loạn một bức thôi, người đừng giận…”

Nàng nghe thấy lời hắn mới giật mình tỉnh lại, sóng nước trong mắt khẽ lay động, nàng chậm rãi vươn tay xoa xoa hai má trắng nõn của hắn, sau đó lập tức áp môi mình lên.

Triền miên, lưu luyến, yêu thương, hai người dần đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng đến cực độ.

“Ngốc à, sao ta lại tức giận được chứ, ta vui còn không kịp…” Lãnh Mặc Cẩn dán môi nàng bên môi hắn, khẽ nói.

Mộ Ly Thanh bị nụ hôn làm cho choáng váng, nghe nàng nói xong hắn lại càng không nhịn được nấc lên.

Lãnh Mặc Cẩn ôm vòng eo mảnh khảnh của hắn, đau lòng nói: “Được rồi, đừng khóc đừng khóc…”

Mộ Ly Thanh chu chu miệng nhỏ, thút tha thút thít thở dốc. Cảnh đẹp này lọt vào mắt Lãnh Mặc Cẩn lại càng thêm mê hoặc, ánh mắt nàng tối đi, cúi đầu để lại một chuỗi dấu hôn lên sườn mặt, cằm và cổ hắn.

Mộ Ly Thanh đã động tình từ khi mơ giấc mơ kia, bây giờ lại được nàng yêu thương hôn như thế, hắn không tự chủ được rên lên một tiếng, vật dưới thân lại chậm chạp ngẩng đầu.

Lãnh Mặc Cẩn cũng nhận ra thiên hạ trong lòng nàng nhiệt tình hơn bình thường, vừa mở mắt ra liền thấy ánh mắt mê ly của hắn, lòng nàng run lên bế lấy hắn bước tới giường lớn.

Mộ Ly Thanh khẽ rên rỉ trong vô thức, dáng vẻ bất lực kia làm lòng nàng không ngừng run rẩy.

Lãnh Mặc Cẩn vừa in những dấu hôn nóng bỏng lên cổ và thậm chí là xương quai xanh của hắn vừa kéo vạt áo hắn vươn tay mò vào trong.

“A… Ưm… Ưm…” Cơ thể Mộ Ly Thanh run run, mái tóc đen dài phân tán khắp nơi.

Lãnh Mặc Cẩn cúi đầu khẽ cắn điểm hồng trước ngực rước lấy từng đợt âm thanh tiêu hồn của hắn. Dường như hôm thiên hạ cực kì nhạy cảm… Nghĩ đến đó, nàng lại càng ra sức kích thích tiểu nhân nhi…

Âm thanh rên rỉ và tiếng cơ thể va chạm khiến cả căn phòng chìm trong không khí mờ ám…

Một lúc sau. cả người Mộ Ly Thanh xụi lơ trong lòng Lãnh Mặc Cẩn, đôi tay tuyết trắng non mềm cũng ôm chặt hông nàng không buông.

Lãnh Mặc Cẩn khẽ cười vuốt ve cơ thể nhỏ bé mềm mại của hắn, trong lòng là cảm giác thỏa mãn.

Mộ Ly Thanh cắn môi, hơi do dự nhưng tràn ngập đau lòng nói: “Thê thủ….. Có phải người đã thích một công tử nào đó bên ngoài rồi không…”

Lãnh Mặc Cẩn cảm thấy cực kì kinh ngạc: “Sao chàng lại hỏi như vậy? Trong lòng ta trừ đứa ngốc là chàng ra thì còn ai có thể bước vào đây?”

Mặc dù Mộ Ly Thanh đã yên tâm không ít nhưng hắn vẫn uất ức nói: “Vậy sao người… Vậy sao người lại không về nhiều ngày như thế…..”

Lãnh Mặc Cẩn nhéo nhéo mặt hắn, xin lỗi: “Thời gian gận đây ta bề bộn hơi nhiều việc nên bất đắc dĩ vắng vẻ chàng.”

Mộ Ly Thanh lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết tại sao mình lại ích kỉ như thế, người vốn bận rộn nhiều việc mà ta còn…. Còn quấn lấy người như vậy… Sau này ta sẽ không như vậy nữa… Người làm hư ta rồi…”

Lãnh Mặc Cẩn cười nói: “Ta lại thích làm hư chàng, thích nhìn bộ dạng chàng ích kỉ đấy, cho nên chàng đừng nghĩ nhiều quá, được không?”

Lúc này Mộ Ly Thanh mới chịu gật đầu, trong lòng là từng đợt từng đợt ngọt ngào.

Lãnh Mặc Cẩn lại càng ôm chặt thiên hạ trong lòng: “Ta hứa với chàng, đợi thêm một thời gian nữa ta sẽ đưa chàng đi chơi, chàng muốn đi đâu ta cũng sẽ đi với chàng. Leo ngọn núi cao nhất, ngắm hồ nước đẹp nhất, đến thảo nguyên bát ngát rộng lớn… Được không?”

Mộ Ly Thanh nghe đến ngây cả người, nghe được một nửa hắn mới khó tin mấp máy môi, ngàn câu vạn chữ đều hóa thành một cái gật đầu mỉm người: “Vâng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.