Đại Hán Phi Ca

Chương 84: Chương 84: Khởi hành




Năm ngày đã trôi qua mà Lương công tử vẫn chưa về.

Mở hầm gạo ra, chỗ lương thực còn lại chỉ đủ cho mấy ngày nữa.

Mà cấp bách nhất là thuốc an thai đã sắp hết, lang trung nói tôi cơ thể suy nhược, thai nhi tuy ổn định nhưng vẫn cần điều dưỡng thường xuyên.

Bên ngoài tuyết đã phủ trắng cả một vùng, tôi lục tìm được chút bạc, nghĩ cũng đủ cho một lần xem bệnh bốc thuốc.

Từ lúc đến Tửu Tuyền, tôi chưa bao giờ bước ra khỏi cửa, mọi chuyện đều có Lương công tử lo.

Thứ nhất – nữ tử không nên xuất đầu lộ diện, thứ hai – thân phận đặc thù sợ bị phát hiện.

Sau khi ăn xong đã là giữa ngày, không khí tĩnh lặng như tờ.

Tôi khoác thêm áo bông, thắt chặt y phục để che cái bụng nhô cao.

Mang mạng che mặt vào, tôi một mình đi đến y quán ở thành bắc.

Phố xá ở đây cũng không kém mấy so với Định Tương, đập vào mắt là tường đá gạch mộc màu vàng.

Thỉnh thoảng có vệ binh tuần thành đi qua, tôi núp vào bên đường, lòng lo sợ không trốn được vận mệnh.

Nhưng trên đời làm gì có biện pháp lưỡng toàn? Tôi sẽ không hối hận.

Minh tranh ám đấu, nhân tình ấm lạnh, những tháng ngày đó tôi đã trải qua đủ rồi.

Nếu Lưu Triệt đối với tôi tốt hơn một chút, nếu hắn có thể tin tưởng tôi hơn một chút thì tôi cũng không đi đến bước đường này.

Nhưng bây giờ oán hận của tôi với hắn đã tan biến, tình cảm mơ hồ cũng càng lúc càng xa.

Bước chân vững vàng đạp trên lớp tuyết dày phát ra tiếng xèo xèo, cuộc sống vốn nên như vậy, giúp chồng dạy con, bình an một đời.

Rung động đến tâm can cũng chỉ vì một cuộc sống bình thường mỹ mãn nhất.

Qua mấy con đường, ngẩng đầu thấy bảng hiệu bằng gỗ của một y quán, tôi gõ cửa, rũ tuyết trên áo rồi chậm rãi bước vào.

“Hôm nay phu nhân sao lại một mình xuất môn?” Lão lang trung đứng dậy đón chào.

“Phu quân bận việc, ta nhân lúc rãnh rỗi tới bốc thêm mấy thang thuốc.” Tôi vẫn không tháo mạng che xuống, đoan trang ngồi vào tháp.

Trong quán không có ai khác, chỉ có một gã học việc đang nghiền thuốc trước quầy.

Lão lang trung rửa tay, lau khô rồi hơ trước thán lô ấm, sao đó mới đặt lên cổ tay tôi.

Thấy lão nhíu mày mà không nói, ngón tay lại dời lên trên một chút rồi đè xuống.

“Có vấn đề sao?” Tôi lo lắng nói.

“Để lão phu xem xét kỹ lưỡng hơn.”

Đúng lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa, tôi vội kiểm tra mạng che.

Kẽo kẹt, lão lang trung ngẩng đầu, “Xin công tử đợi một lát.”

“Không sao, ông cứ khám cho phu nhân trước đi.”

Tôi cứng người, Hoắc Khứ Bệnh sao lại cùng đến y quán này?

Thành này nhỏ quá, thật là quá nhỏ mà!

“Phu nhân mấy ngày gần đây có máy thai choáng váng không?”

Tôi chỉ gật đầu, không dám lên tiếng. Trong lòng ngập đầy hình ảnh Hoắc Khứ Bệnh, vốn không còn tâm tình nghe bệnh.

“Trong một ngày máy thai mấy lần?”

Hoắc Khứ Bệnh như lơ đãng thong thả đến bên cạnh tôi, lẳng lặng đứng đó, tôi có thể cảm thấy ánh mắt của chàng đảo quanh tôi.

Tôi giơ bốn ngón tay lên lắc lắc, lão lang trung hồ nghi nhìn tôi, lại nói, “Lần cuối cùng máy thai, là khi nào?”

Tôi thu tay lại, viết chữ xuống mặt án.

“Vị phu nhân này cần bút mực, lão lang trung ngài sao lại bắt một thai phụ không nói được trả lời?” Hoắc Khứ Bệnh không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh.

“Công tử nói đùa, phu nhân sao lại không nói được!” Lão lang trung có vẻ không vui với cử chỉ qua loa lấy lệ của tôi.

“Hôm qua giờ thìn…” Tôi cố gắng bóp nghẹt âm điệu.

“Phu nhân cổ họng có vấn đề sao?”

Tôi nhất thời chán nản, lão lang trung này có phải cố ý bóc trần tôi không đây.

“Không có, xin hãy kê đơn đi.” Tôi giữ khăn che mặt, mùi hương trong lành của Hoắc Khứ Bệnh như có như không lượn lờ quanh đây.

Tôi kìm nén nỗi xúc động muốn nhìn chàng, gần trong gang tấc mà cách xa trời bể.

Tâm tình bất an đứng dậy, tôi quay lại thì đụng trúng người chàng.

“Cẩn thận!” Chàng dán vào tai tôi thì thầm, hơi thở thổi bay một góc khăn, tôi hấp tấp quay đầu đi.

“Công tử muốn xem bệnh?”

“Lấy ít thảo dược trị thương là được.”

Tôi lấy bạc ra lại bị chàng ngăn lại, “Phí chẩn bệnh của phu nhân tôi sẽ thanh toán.”

“Không cần.”

“Nhân tiện báo đáp ơn cứu giúp đêm hôm đó.” Bàn tay chàng lướt qua mu bàn tay tôi.

Tôi không muốn nhiều lời nữa, chuyện chàng muốn làm không ai ngăn được.

Lần mò quay về con đường nhỏ, tôi vòng vèo trên đường một lúc lâu, bỗng một chiếc xe ngựa xẹt qua làm tôi nghiêng ngả nhưng lại được một vòng tay giữ lấy.

Hoắc Khứ Bệnh một tay đặt bên hông tôi, một tay bao bọc bụng tôi.

Tuy góc phố vắng vẻ nhưng tư thế thân mật này vẫn làm tôi đỏ mặt.

Hơn thế nữa, còn niềm ngọt ngào tự nhiên khiến tôi quyến luyến không muốn rời khỏi.

“Xin hãy buông tay!” Tôi đẩy vai chàng.

“Vậy phu nhân để ta thấy dung nhan thật thì ta sẽ buông tay.” Chàng cong môi, thần thái phong lưu bất kham làm tôi có ảo giác được tái sinh.

Chúng tôi say mê trò chơi này, rõ ràng ngay trước mắt mà chàng cứ lần lữa dây dưa, hẳn nhiên là đã phát hiện.

Cách một tầng sa mỏng lại làm cho cuộc gặp gỡ gần trong gang tấc nhưng xa xôi vạn dặm.

“Vì sao đêm đó nàng lại giả câm?” Chàng lấn tới, âm cuối hơi cao giọng.

“Là ngài tự nói đấy chứ!” Tôi nắm bàn tay đang muốn lật khăn che mặt của tôi.

“Mạo phạm rồi, xin chớ trách!” Chàng buông tay, gió tuyết dịu dần, nắng chiều nhu hòa mờ ảo.

Chàng mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn sâu vào mắt tôi, “Phu nhân cực kỳ giống với một cố nhân ta biết.”

Hoắc Khứ Bệnh, trước mặt chàng không phải ai khác mà chính là muội…

Chàng nói xong thì buồn bã bỏ đi, tôi vô thức cử động chân.

Chàng vì sao không kiên trì một chút, như vậy muội nhất định sẽ dũng cảm tiến lên.

Đêm đến, tôi ngồi bên khung cửa sổ, đặt một bình gốm lên lửa hầm nấu, ánh trăng bên ngoài sáng ngời.

Mùi thuốc nồng nặc quanh quẩn, đã nhiều năm trôi qua, thứ duy nhất còn ở bên cạnh tôi chưa từng thay đổi, chỉ có thứ thuốc đen đặc đắng nghét này.

Ngoài sân có tiếng động, thần kinh của tôi lập tức căng ra, trong bóng đêm, Lương công tử mang theo khí lạnh trở về.

Tôi bình tĩnh đứng im, như đứa nhỏ phạm lỗi nhưng hai chữ xin lỗi lại khó thốt nên lời.

“Xin lỗi!” Hắn cởi áo khoác, cười áy náy.

Tôi day cái mũi chua xót, bĩu môi nói, “Lần sau trước khi đi, xin hãy cho tôi biết, tôi sợ ở một mình…”

“Được rồi!” Hắn đột nhiên kéo tôi vào lòng.

“Ngài tha thứ cho tôi chưa?” Tôi rầu rĩ nói.

“Đồ ngốc, cuộc đời nàng bị người ta điều khiển lâu lắm rồi, bây giờ là lúc nàng phải tự làm chủ, làm những điều nàng muốn.”

“Ngài tốt quá!” Tôi vùi mặt sâu hơn, tham lam hấp thụ hơi ấm.

“Ta cũng không như nàng tưởng tượng đâu, ngay từ đầu, nàng và Lý Duyên Niên chỉ là một nước cờ của ta nhưng nàng lại vượt qua khỏi phạm vi khống chế của ta.”

Hắn hiếm khi đề cập đến chuyện trước đây, tựa như mọi chuyện đều đã nước chảy thành sông.

“Lý cơ không oán ngài!” Tôi buồn bã nói, nếu không có linh hồn tôi tự nhiên xâm nhập, có lẽ trong lịch sử, Lý phu nhân cũng vẫn ở trong Vị Ương Cung, hưởng thụ ân sủng to lớn thuộc về nàng.

Nhưng tôi là nàng mà nàng cũng là tôi, sinh mệnh của chúng tôi cách hai ngàn năm lại khó phân thật giả.

“Cám ơn.” Hắn dịu dàng hôn lên má tôi.

Đôi môi mềm mại như hoa vô cùng thân thiết chạm vào làm tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, không liên quan đến dục vọng.

Hai chúng tôi khoác áo choàng dày sóng vai ngồi bên cửa sổ, lần đầu tiên hắn nói nhiều đến vậy, nói về gia tộc của hắn, quá trình trưởng thành của hắn, chức trách đặc biệt của hắn.

Qua màn tuyết mênh mông, tôi như thấy được bóng dáng một thiếu niên nhỏ nhắn vô lo vô nghĩ với cương vị của con cháu thế gia, nhưng giữa thăng trầm cuộc đời đã tôi luyện được một trái tim cứng rắn.

“Ngài có hận Lưu Triệt không?” Tôi ôm đầu gối dựa vào hắn.

“Còn nàng?” Hắn quay sang hỏi lại.

Tôi lắc đầu, “Không hận được, hắn là thiên tử, vĩnh viễn đứng ở góc độ chúng ta không thể lý giải.”

“Trước khi cha ta sắp bị tử hình đã nói với ta, người chết vì giang sơn xã tắc Đại Hán, cho đến chết cũng không hối.”

Tôi nhẹ nhàng cầm tay hắn, “nếu thấy khổ sở thì cứ khóc ra, tôi sẽ không chê cười ngài đâu.”

Dòng chất lỏng ấm nóng rơi xuống mu bàn tay tôi, tôi không nói gì, chỉ im lặng cùng hắn.

Cuộc sống chưa bao giờ như ý, chúng tôi chỉ có ngày hôm nay mà thôi.

Đêm dài vắng lặng, tôi ôm hắn tiến vào mộng đẹp.

Trong vòng tay ấm áp khôn cùng, tôi nghe có tiếng người thì thầm, “Đồ ngốc, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt!”

Khi tỉnh dậy, Lương công tử đã thu dọn hành lý đâu vào đấy.

“Ngài phải đi?” Tôi kinh ngạc nói.

Hắn cười nói, “Chúng ta phải đi.”

“Ở đây không tốt sao?”

“Không thể nán lại quá lâu, nơi Hán quân đồn trú người qua lại đông đúc, ta sợ ta không thể bảo vệ được nàng.”

“Được, vậy đi thôi!” Tôi cẩn thận kiểm tra các thứ mang theo, khi mò xuống gối lại phát hiện đá Nguyệt Nha đã không cánh mà bay.

Lương công tử cất hai miếng lệnh bài vào ngực, “Chuẩn bị xong chưa?”

“Còn thiếu một thứ!” Tôi sờ soạng trái phải.

“Thứ gì?”

“Quên đi, có lẽ đã đến lúc vứt bỏ.”

Không thể quay về hà tất phải nhớ mãi không quên.

Xe ngựa đang đậu trước nhà, tôi dừng bước nhìn lại căn nhà lụp xụp, bắt đầu cuộc phiêu bạt vô gia cư, không nơi nào là chốn dừng chân.

“Nơi này làm tôi nhớ tới căn nhà nhỏ ấm cúng ở Định Tương.”

“Nếu nàng nhớ thì chúng ta đến ở đó, dù sao cũng có nơi để ở.” Hắn đỡ tôi lên xe.

“Đến nơi khác đi, tốt nhất là có thể thưởng lãm phong cảnh đất nước.”

“Phải đợi nàng sinh xong đã.” Hắn lắc đầu, ngồi trên đầu xe thúc ngựa.

Xe ngựa chạy qua phố, gần đến tết nên các tiểu thương mua bán đặc biệt sôi nổi náo nhiệt.

Tới cổng thành, tôi vén rèm nhìn hàng lính sắp hàng phía trước đang kiểm tra nghiêm ngặt người qua kẻ lại.

Tôi mang khăn che mặt, cảm thấy hồi hộp.

“Tại hạ cùng nội tử hồi hương thăm người thân, mong quan gia cho qua!” Lương công tử khàn giọng nói.

“Trọng địa biên thành phải làm việc theo thứ tự, kiểm tra bên trong xe!”

“Mong quan gia nương tình!” Cách mành cửa tôi thấy Lương công tử nhét vào tay gã lính một thỏi bạc.

Gã lính gật đầu, vén lấy lệ một góc mành, liếc qua tôi một cái rồi thuận lợi cho đi.

Tôi thở phào, dựa lại vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.

“Tướng quân đích thân tới, ba quân nhường đường!” Bên ngoài vang lên tiếng hô.

Tôi run bắn, Hoắc Khứ Bệnh cũng tới đây?

Không kiềm chế nổi nỗi lo lắng, tôi vén mành, nhìn thấy từ xa giữa đoàn người mang binh khí đang xếp hàng, một dáng người mơ hồ đang cưỡi trên lưng ngựa

Tôi biết nhất định là chàng, khi cưỡi trên lưng ngựa, hào khí của chàng sẽ bắn ra bốn phía, sắc bén tinh duệ.

Một Hoắc Khứ Bệnh như vậy luôn khiến tôi cảm thấy không với tới, khí phách hào hùng khoáng đạt của chàng thậm chí làm tôi cảm thấy hèn mọn đến tuyệt vọng.

Tôi sắp rời khỏi đây, có lẽ cả đời cũng không xuất hiện nữa, không biết chàng có nhận ra, nữ tử giúp chàng rút tên trong cái đêm tuyết phủ đầy trời đó chính là tôi không.

Xe ngựa càng lúc càng xa, cổng thành dần khuất rồi biến mất giữa mảnh rừng rậm mênh mông.

Tôi ôm chặt cơ thể, mệt mỏi vô cùng, dường như thời gian đang quay ngược trở lại đêm mưa ba năm trước đây, tôi ở trên xe ngựa ở Định Tương quay về Trường An, bỏ lại chàng một mình.

Lúc trước là vì hiểu lầm ngọt ngào và thuần túy của tình yêu.

Còn nay, chỉ có thể là thế sự xoay vần, sai càng thêm sai.

Tôi còn đang chìm đắm trong hồi ức, chợt nghe sau lưng có tiếng ngựa hí vang trời, gót sắt đạp trên tuyết phát ra tiếng kêu khó nhận biết.

Lương công tử vung roi lên thúc ngựa chạy nhanh hơn.

“Ngồi cho vững, phía sau có người đuổi theo.”

Tim tôi thót lên, chẳng lẽ hành tung đã bị bại lộ, không dám nghĩ tiếp, tôi dùng hết sức bám vào thành xe.

Bỗng một bên thân xe nghiêng ngả, bánh xe ma sát nảy lửa.

“Không ổn!” Lương công tử cũng hoảng hốt, vén mành lên vừa định nói thì ánh mắt phóng về sau, quay đầu rút kiếm, “Ngồi trong không được ra!”

“Cẩn thận!” Tôi kéo ống tay áo hắn lo lắng nói.

Hắn phi thân nhảy ra, đao kiếm vung tới khiến tay áo lay động.

Mọi tiếng động bỗng ngưng bặt, tôi cảm giác có người đang tới gần xe.

Ngay sau đó, mũi kiếm sáng loáng thò vào vén mành lên.

“Ta biết nàng ở bên trong.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.