Đại Hán Phi Ca

Chương 83: Chương 83: Lướt qua




“Hắn sẽ mau chóng đến đây, nàng tính thế nào?” Lương công tử vừa xếp lại thẻ tre vừa làm như lơ đãng nói.

“Không biết ngài đang nói gì.” Tôi đang xách thùng nước đổ vào nồi, tay chợt run lên làm nước giếng lạnh lẽo bắn xuống chân.

“Nếu là Lý cơ trước đây, chỉ sợ sẽ liều lĩnh chạy tới quân doanh, liều sống liều chết cũng muốn gặp lại hắn.” Lương công tử thản nhiên nói.

“Trước đây? Ngài cũng biết đã là trước đây.” Tôi đổ chỗ gạo vừa ngâm vào nồi làm bốc lên một làn khói trắng.

“Nếu nàng có thể buông thì sẽ không bỏ mặc sống chết để xuất cung, chỉ cần kéo dài thời gian là được. Trong thâm tâm nàng hiểu, bệ hạ đã dao động.”

“Người hiểu tôi nhất trên đời này chỉ có mình ngài.” Tôi cúi đầu khuấy nồi canh đậm đà hương vị, “Thế nhưng tôi đã chết tâm rồi, không còn muốn ở lại nơi đó nữa, về phần Lưu Triệt, hắn có thể tha thứ cho tôi hay không đã không còn quan trọng.”

“Và tôi sẽ không đánh đổi con mình chỉ vì chút sủng ái đáng thương của đế vương đâu.” Tôi từ tốn đến trước mặt hắn gấp lại thẻ tre đang mở trong tay hắn.

“Hoắc Khứ Bệnh là phụ thân của cốt nhục trong bụng nàng, nàng đã điên cuồng theo hắn đến tận đây…” Hắn khó hiểu nhăn mày.

“Xin lỗi, tôi đã gạt ngài.”

Hắn khựng lại, tôi cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, “Phụ thân của đứa trẻ trong trong bụng tôi là Lưu Triệt nhưng hắn lại không tin.”

“Nàng nói thật?” Lương công tử bật đứng lên.

“Đây là con của Lưu Triệt.” Tôi nhấn mạnh lần nữa.

“Lý cơ! Làm sao lại để cho ta phải làm việc bất nghĩa này…” Hắn giáng một cú đấm xuống án, lần đầu tiên tôi thấy hắn tức giận đến vậy.

Hắn nên hận tôi, trong thời đại quân chủ là tối cao này, hắn thân là thần tử lại giúp phi tần đào thoát, làm cho hoàng mạch lưu lạc là việc bất trung bất nghĩa.

“Xin lỗi.”

“Ta chỉ muốn cứu nàng, không ngờ lại thành ra sai lầm lớn thế này.” Hắn sụp người tựa vào tháp, tôi day dứt, vươn tay tính đỡ hắn dậy lại bị hắn gạt ra.

Tôi ôm bụng, rút lệnh bài Dao Quang trên giá sách xuống đứng chắn trước hắn, “Là tôi ích kỷ, là tôi có lỗi với ngài. Nhưng ngài có biết Doãn phu nhân một lòng muốn đẩy tôi vào chỗ chết, Lưu Triệt lại dung túng nàng, tôi không còn cách nào khác!”

“Hoang đường!” Hắn giật lại lệnh bài trong tay tôi.

“Ngài cứ việc hận tôi, chờ khi con tôi chào đời, tôi sẽ dùng mạng này đền tội với ngài, được không?”

“Nói xằng bậy!” Hắn khoác thêm áo choàng cho tôi rồi nhanh chóng đi ra cửa.

Tôi nhìn trời tuyết phiêu đãng bên ngoài mà bướng bỉnh không giữ hắn lại.

“Các người đều chỉ biết trách tôi, đều là lỗi lầm của tôi.” Tôi đá thùng nước dưới đất ngã lăn vẫn chưa thể phóng thích cảm xúc trong lòng.

Không biết là vì mang thai hay vì chịu nhiều áp lực mà tôi gần như mất kiểm soát.

Đến khi tâm tình bình ổn đã là sáng hôm sau, Lương công tử cả đêm không về, tôi dựa vào cửa, hoa tuyết trong sân đã cao gần tới đầu gối.

Tôi chợt hối hận mình đã không biết giữ mồm giữ miệng, hôm nay trời rét buốt, hắn lại mang thân phận đặc thù, một mình ở bên ngoài sẽ nguy hiểm lắm.

Sau khi dùng cơm chiều xong tôi bỗng thấy bụng quặn đau, thai đạp lung tung, tôi đau đến nín thở, đồng thời cũng sung sướng vô cùng, cởi bỏ áo bông dày để lộ lần bụng tròn căng như một viên trân châu khổng lồ.

Nhìn cái bụng nhô cao, tôi chăm chú quan sát bóng dáng của sinh mệnh bé bỏng này, thai nhi năm tháng đã thành hình.

“Bảo bối, năm tháng nữa là con có thể gặp mẹ rồi…” Tôi âu yếm vuốt ve con.

Một cơn đau kịch liệt ập tới, tôi cắn chặt răng nhưng vì quá đau, tôi cố nhịn một lát rồi quyết định đi tìm lang trung chẩn bệnh.

Búi qua loa mái tóc, trùm kín áo bông rồi che tấm mạng lên mặt, lại phủ thêm một lớp áo choàng bông nữa, tôi thắp cây nến lần mò đến cửa.

Giày bông bước trên lớp tuyết mềm phát ra tiếng xoạt xoạt.

Đang định gạt then cửa thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, lòng tôi vui vẻ, Lương công tử cuối cùng đã trở lại.

Tôi đặt cây nến xuống, xoay người mở cửa ra, nhưng đập vào mắt là bóng dáng một nam tử xa lạ, tôi kinh hãi, vội vã đóng cửa lại.

Nhưng người bên ngoài còn nhanh hơn tôi, cánh tay cường tráng đã kịp chặn cửa rồi len người vào, đẩy cửa ra.

Tôi bị ngã, người kia bước tới đỡ phía sau tôi, giọng nói được hạ thấp, “Thím à, đêm hôm khuya khoắt xin cho tá túc một đêm, tại hạ không hề có ác ý.”

Tôi bỗng chốc cứng đờ, tuy rằng đêm tối lờ mờ nhưng giọng nói này lại vừa quen thuộc vừa xa xôi.

Triệu Phá Nô… Trước mặt là Triệu Phá Nô!

Hắn lại đặt vào lòng bàn tay tôi một túi bạc nặng trịch, “Đường xá ngập trong tuyết hết cả, vạn bất đắc dĩ mới làm phiền, xin thím hãy giúp cho một chậu nước ấm, một tấm vải sạch.”

Tôi hoảng hốt đứng im, còn hắn chạy vội ra cửa, tôi vừa mừng vừa sợ, đành phải áp chế nghi vấn vào nhà chuẩn bị.

Hán quân đã nhập cảnh, hắn nhất định là có việc gấp, tôi nhìn nữ tử bụng căng tròn, mình bận y phục bằng vải thô trong gương, vậy ra Triệu Phá Nô cũng không nhận ra tôi.

Lát sau, có tiếng cửa gỗ khép lại, tôi thấy hắn đang dìu một nam tử khác vào buồng trong.

Ai vậy? Hình như là đang bị thương.

“Thừa dịp đêm tối đánh lén, thật là đê tiện…”

Tôi bưng nước ấm và một tấm vải sạch đến, giọng nói đứt quãng của Triệu Phá Nô vọng ra.

Tôi yên lặng nghe, hắn lại nói, “Là chủ ý của thuộc hạ mới khiến ngài bị thương…”

Người nằm trên tháp bắt lấy tay hắn, Triệu Phá Nô lập tức im bặt, quay đầu nhìn tôi đang bước vào.

Hắn vội đón lấy chậu nước trong tay tôi. “Vô cùng cảm tạ!”

Nam tử trên tháp mặc y phục bằng bố tầm thường, giữa trời tuyết lạnh lẽo này lại có vẻ phong phanh, chẳng biết tại sao tôi nảy sinh một suy nghĩ điên khùng, cảm giác này quá thân thuộc.

“Nhờ thím giúp đỡ.” Giọng nói của Triệu Phá Nô từ trong vọng ra, tôi bình ổn cảm xúc, nhanh chóng đi đến bên giường.

Chỉ có thể thấy sau lưng nam tử kia là một đuôi tên, tình hình này giống như ba năm trước Vệ Thanh giúp tôi rút tên vậy.

“Làm đi!” Nam tử kia chợt lên tiếng, tôi sững người suýt nữa ngã xuống lưng hắn.

Dù thế nào tôi cũng chưa từng nghĩ tới, người trúng tên trước mặt lại là Hoắc Khứ Bệnh!

Mọi chuyện xảy đến quá mức bất ngờ, tôi chợt tỉnh mộng, chàng chỉ cách tôi có một bước chân.

Triệu Phá Nô quay đầu lại nói, “Đỡ lưng ngài ấy!”

Tôi muốn mở miệng nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ làm theo, khi tay tôi chạm vào tấm lưng rắn chắc cơ bắp của chàng, đầu ngón tay dẫn theo xúc cảm thân quen.

“Làm phiền thím.” Hoắc Khứ Bệnh nghiêng đầu, ngữ khí nặng nề nhưng không có gì khác thường.

Tôi thình lình buông tay, ấp úng vài tiếng rồi chạy vọt tới phòng bếp

“Xảy ra chuyện gì?” Triệu Phá Nô và Hoắc Khứ Bệnh quay đầu, tôi lần mò một hồi mới lôi ra được một bình rượu trắng còn phân nửa.

Tôi khoa tay múa chân, đưa bình rượu cho Triệu Phá Nô, ý bảo hắn đổ lên vết thương.

Hoắc Khứ Bệnh ôm quyền cười với tôi, “Đa tạ!”

Tuy đang trong tình cảnh này nhưng nụ cười của chàng vẫn khiến tôi bị thu hút.

Cả quá trình rút tên diễn ra hết sức nhanh chóng, đôi tay trắng xanh của Hoắc Khứ Bệnh đặt trên tháp không mảy may dao động, ngay cả một tiếng hít sâu cũng chẳng có.

Tôi thật bội phục sự cứng cỏi của người lính, còn nhớ khi đó tôi đau đến suýt ngất xỉu.

Máu tươi bắn ra chảy ròng ròng trên làn da, lòng tôi đau đớn, vội chặn vết thương lại.

Triệu Phá Nô hơi sửng sốt, đoạn cảm kích nói, “Công tử nhà tôi giữa đường gặp nạn, may nhờ thím giúp đỡ, không biết nên xưng hô thế nào để ngày sau báo đáp.”

Tôi ra vẻ bối rối xua tay, phát ra đơn âm rời rạc rồi ra sức lắc đầu.

“Tại hạ đường đột, phu quân thím khi nào trở về để chúng tôi tỏ lòng biết ơn.” Triệu Phá Nô cho rằng tôi là người tàn tật nên không tiện nói nhiều, chỉ ngượng ngùng gãi đầu.

Tôi trầm mặc nhìn cái bụng nhô cao, Hoắc Khứ Bệnh mặc áo xong xoay đầu lại, vừa cột vạt áo vừa như đang suy nghĩ gì đó, mày nhíu lại.

Chàng giương mắt nhìn về phía tôi với ý đánh giá tìm tòi, phút chốc nở nụ cười nho nhã chắp tay cảm tạ tôi.

Tôi ôm áo bông của Lương công tử đến bên cạnh chàng, kéo chiếc áo đã nhiễm máu của chàng ra.

“Thím cẩn thận.”

Tôi nhấc tay, ống tay áo rộng rơi xuống để lộ cánh tay trắng muốt, Triệu Phá Nô nao nao, ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác.

“Đừng cứ mở miệng là thím này thím nọ, không chừng nàng còn trẻ hơn ngươi đấy.” Hoắc Khứ Bệnh mở miệng.

Vất vả mãi mới xong, bụng lại ẩn ẩn đau, hai chân tôi run lên, bật ra tiếng kêu rồi trượt xuống cây cột gần đó.

Hoắc Khứ Bệnh cách tôi gần nhất, chàng do dự một chút rồi vươn tay đỡ tôi, tôi nhìn bắp thịt rắn chắc của chàng mà hít sâu vào. (Sắc nữ!)

“Công tử coi chừng!” Triệu Phá Nô giúp dìu tôi đến tháp.

Hoắc Khứ Bệnh thong thả đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra ngắm những bông tuyết đang lả tả rơi.

“Thím… cô nương sống một mình?” Triệu Phá Nô thuận miệng hỏi.

Hoắc Khứ Bệnh quay lại nhìn tôi, “Nữ tử không tiện tiết lộ, ngươi chớ hỏi nhiều.”

“Vâng!”

“Trong thành có thể có y quán, để hắn tìm lang trung cho cô nương nhé!” Hoắc Khứ Bệnh giật giật bả vai, ôm vết thương hỏi.

Tôi lại lắc đầu, lòng rối ren không nói nên lời.

“Cô nương rất kỳ quái, ở nhà mà vẫn mặc như thế!” Triệu Phá Nô đã phát hiện điều bất thường ở tôi.

Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi tới giá sách, tôi lại hồi hộp, lệnh bài tử ngọc kia vẫn đặt trên tầng ba giữa hai lớp ghép.

Tôi chạy tới chắn trước mặt chàng, chàng hơi bất ngờ, tôi gần như dựa vào cằm chàng, tay vẫn giữ chặt tấm mạng trên mặt.

Hoắc Khứ Bệnh cũng không chuyển động, lẳng lặng cúi mắt nhìn tôi bối rối, rồi chàng đặt một tay lên giá sách đằng sau bao vây lấy tôi.

Ánh mắt sắc bén dừng trên hai tay tôi, một tay nhấc lên chạm tới khăn che mặt, “Cô nương rốt cục là ai?”

Lòng tôi phức tạp, rõ ràng đã gần đến vậy nhưng chúng tôi lại vẫn xa cách muôn trùng.

Chàng đã thành thân, tôi đã gả chồng, gặp lại nhau thì đã sao, bất quá chỉ càng thêm tiếc nuối, chi bằng cứ để chàng cho rằng tôi sẽ chết già trong cung, cũng coi như chặt đứt niệm tưởng.

Tôi quyết định, đẩy chàng ra cửa, phẫn nộ chỉ ra ngoài ú ớ nói, quăng luôn cả túi tiền vàng ra sân.

“Cô…” Triệu Phá Nô cũng tức giận, nhưng bị Hoắc Khứ Bệnh ngăn lại.

“Vốn là chúng tôi đường đột, không bằng từ biệt lúc này vậy.” Hoắc Khứ Bệnh cầm áo, nhặt túi tiền đặt lại xuống án.

Tôi quay lưng phất tay ra hướng cửa, Triệu Phá Nô theo sát Hoắc Khứ Bệnh.

Mới vừa tới sân, lại nghe Hoắc Khứ Bệnh thở dài một tiếng, tôi vội quay lại thấy chàng đang khom lưng, mờ mịt nhìn về phía tôi, tôi còn đang định giữ lại thì chàng đã biến mất ngoài cửa.

Tôi đứng ở cửa cẩn thận chốt cửa lại, cảm xúc hỗn độn.

Nếu nói là thờ ơ thì chỉ là lừa mình dối người thôi.

Mặc dù tôi có thể nói những lời tuyệt tình đó với Lương công tử nhưng tôi lại không cách nào trốn tránh.

Càng muốn quên thì ký ức lại càng rõ ràng.

Đêm tuyết yên tĩnh, hồi ức lại như thác lũ tràn về, rất lâu về trước đã không còn phân biệt được, ai là kiếp số của ai?

Vận mệnh xoay vần, con người đáng thương, dù là ai cũng không cách nào trốn thoát được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.