Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Ngày thứ hai, Hoa Vân Long trả tiền trọ, chọn tuyến đường đi Nam Dương, theo đường qua Hồ Nam, giục ngựa mà đi. Một đường nói chuyện thì dài, không nói chuyện thì ngắn, thời điểm hoàng hôn một ngày này, đã đến được Kinh Môn, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng vó ngựa, xoay người nhìn lại, chỉ thấy sau lưng bốc lên khói bụi, tám chín thớt ngựa chạy đường dài, cưỡi trên chúng là mấy người già trẻ bất đồng, đang phi nước đại mà đến, đảo mắt đã nhanh chóng tới sát sau lưng.
Hắn ghi nhớ lời mẫu thân nhắc nhở, không cần phải nhiều chuyện, lập tức vùng dây cương, khẽ chỉnh ngựa né qua một bên. Nhưng ở thời khắc một đoàn người ngựa lướt qua, chợt nhìn thấy trang phục của mấy người ở trên ngựa, bất giác tâm thần chấn động, thầm nghĩ: Việc lạ a, mấy người kia thân mặc trang phục màu tím, tất cả đều mang trường kiếm, người cầm đầu tuổi không lớn lắm, thân mang phục sức màu xanh biển, áo bào ngắn khoác vai, thật quen mắt. Chẳng lẽ là cùng một nhóm với đám Cừu Hoa?
Bởi vì bụi đất che mắt, không thể thấy rõ tướng mạo của mấy người kia, nhưng Cừu Hoa kia tự xưng là kẻ chủ mưu sát hại Tư Mã Trường Thanh, lại là thù hạ môn đồ của Giáo chủ Huyền Minh Giáo, một đầu mối này, sao hắn có thể buông tha, lập tức nâng tay kéo cương ngựa, vội vàng giục ngựa đuổi theo, từ phía xa chăm chú bám sau lưng mấy người, tiến vào thành Tây Kinh Môn.
Những người kia tiến vào thành Tây, vẫn y nguyên không ngừng giục ngựa, khiến cho người đi đường rối loạn, khắp nơi gà bay chó chạy, nháo nhào tránh qua một bên.
Hoa Vân Long nổi lên phản cảm, âm thầm mắng: “Hừ, đáng là thứ gì? Chỉ bằng bực này ngang ngược, bộ dáng hoành hành không kiêng kị của các ngươi, cho dù không phải thuộc hạ của Huyền Minh Giáo, ta cũng sẽ ra tay trừng trị các ngươi một phen, nếu không, tiểu dân phố phường còn có ngày yên tĩnh hay sao?”
Trong lúc chửi rủa, đám người kia đã phi đến một tòa khách điếm có chút đường hoàng, tên mặc áo bào ngắn kia ra hiệu dừng lại, nới lỏng cương ngựa một chút, nghiêng đầu dò xét bên trong, sau đó thả người xuống ngựa, lớn tiếng kêu lên: “Ở nơi này đây.”
Vứt xuống ngựa đã nhanh chóng đi vào. Đám người còn lại nhìn thấy, đều tự mình nới cương xuống ngựa, nối đuôi đi vào.
Hoa Vân Long đuổi tới cửa lớn, chỉ thấy sau cửa có một cỗ xe ngựa hoa lệ đang ngừng ở đó, xe ngựa kia xe vàng son lộng lẫy, thiết kế tinh xảo, hiển nhiên là vật chuyên dụng của nữ tử, vài tên điếm tiểu nhị đang ở đó chăm sóc ngựa.
Về phần đám người vừa mới tiến vào khách điếm, sớm đã không thấy dấu vết. Một tên tiểu nhị ra đón, vái chào một cái rồi nói: “Công tử gia muốn ở trọ sao? Chỗ này của chúng ta thanh cao nhã trí, ở thành Kinh Môn không có nhà thứ hai đâu.”
Hoa Vân Long thầm nghĩ: “Mấy người mới vừa rồi hẳn là không có ý tốt, muốn đánh chủ ý trên người chủ nhân của cỗ xe ngựa này, ta không gặp thì thôi, đã gặp phải rồi, làm sao có thể để bọn chúng làm xằng làm bậy?” Lập tức gật đầu, tung người xuống lưng ngựa, nghênh ngang nói: “Chăm sóc ngựa quý của ta cho tốt, ngày mai tính tiền gấp bội.”
Ngày thường xung quanh hắn có nhiều người hầu hạ, trong lúc vô hình đã dưỡng thành khí độ hào hoa phú quý, tiểu nhị kia biết được thần tài tới cửa, liền tranh thủ nhét dây cương vào trong tay một tên tiểu nhị khác, theo sát sau lưng mà đi, thấy Hoa Vân Long tiến vào trong đại sảnh, cất giọng xu nịnh nói: “Hắc hắc, công tử gia thích náo nhiệt hay là yêu thanh tĩnh? Yêu thanh tĩnh, hậu viện của chúng ta có tịnh xá, nếu như thích náo nhiệt, trung viện của chúng ta có thượng phòng, tiệc rượu trà bánh, nơi này của chúng ta có đầy đủ mọi thứ, công tử gia...”
Hoa Vân Long không chút kiên nhẫn nghe hắn huyên thuyên, vung tay lên, lạnh lùng nói: “Mấy người mặc trang phục áo bào tím mới vừa vào đây đang ở chỗ nào?”
Tiểu nhị kia hơi ngẩn người, vội vàng nói: “Bọn họ đang ở trung viện, còn chưa quyết định, công tử gia...”
Hoa Vân Long lại nói: “Chủ nhân của chiếc xe ngựa dừng ở cửa lớn kia đang ở đâu?”
Tiểu nhị kia bừng tỉnh đại ngộ, nói: “A, hóa ra công tử gia và vị tiểu thư kia cùng chung một đường, nàng ở trung viện, vậy tiểu nhân dần ngài...”
Hoa Vân Long ngắt lời: “Vậy thì ở trung viện, ta ở cách vách vị tiểu thư kia.”
Tiểu nhị kia lại ngẩn người, thầm nghĩ: “Tại sao lại là một vị muốn ở cách vách?”
Chợt nghe một thanh âm giòn vang giống như tiếng chuông bạc hỏi đến: “Ai a? Là vị nào muốn ở cách vách ta?”
Hóa ra trước mỗi gian phòng ở trung viện này đều là một gian tĩnh thất dùng cho các bữa tiệc, hai phía đều có màn treo rủ xuống tạo nét tao nhã, Hoa Vân Long vừa đúng dịp đi ngang qua cửa một gian tĩnh thất, thanh âm giống như chuông bạc chính là từ bên trong gian tĩnh thất kia truyền ra.
Hoa Vân Long trời sinh đa tình, thanh âm giống như chuông bạc kia như có từ tính, làm cho người nghe xong xương cốt toàn thân đều muốn xốp mềm, lập tức không tự chủ được mà dừng bước lại, thanh âm vui thích đáp lại: “Là ta, tại hạ... Tại hạ...”
Hắn vốn định tự báo danh tính, đột nhiên trong lòng sinh ra cảnh giác, nhất thời lại lắp bắp không nói tiếp được.
Tiểu nhị kia che miệng cười trộm, trong gian tĩnh thất kia cũng là “phì” một tiếng, nhịn cười nói: “Tại hạ là ai a... Vân nhi, ngươi đi xem xem, ai là tại hạ?”
Màn cửa tách ra, một nha đầu thanh tú mười bốn mười lăm tuổi đi ra, liếc nhìn qua Hoa Vân Long, âm thanh giòn vang nói: “Hồi bẩm tiểu thư, là một thiếu niên công tử.”
Thanh âm như chuông bạc kia khẽ cười nói: “Thiếu niên công tử sao? Vậy cũng không cần thuê thêm phòng khác nữa, phòng của chúng ta cũng khá lớn, gian ngoài cũng có thể nghỉ lại, Vân nhi a, ngươi mau mời hắn vào đây.”
Hoa Vân Long rất là kinh ngạc, nhướng mày nghĩ ngợi: “Đây là tiểu thư nhà nào? Sao lại phóng đãng không kiêng kỵ như vậy?” Hắn còn chưa hết nghi hoặc, nha đầu gọi là Vân nhi kia đã mỉm cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thưa công tử, tiểu thư chúng ta cho mời ngài.”
Lòng hiếu kỳ của Hoa Vân Long đại thịnh, lập tức không thèm để ý tên tiểu nhị kia đang nghẹn họng nhìn trân trối không hiểu chuyện quỷ quái gì, hắn chỉnh lại vạt áo, cất bước đi vào trong gian tĩnh thất tao nhã, trong miệng nói ra: “Tiểu thư đã mời, tại hạ không dám trái lệnh, Vân nhi cô nương, mời.”
Tiến vào trong gian tĩnh thất, Hoa Vân Long chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, trong lúc nhất thời, trợn mắt há mồm, nhìn đến chết lặng rồi.
Bên trong tĩnh thất tao nhã, một vị mỹ nữ tuyệt sắc đang ngồi, mỹ nữ kia mi mục như họa, kiều diễm như hoa, toàn thân trên dưới toát ra khí chất phong tình vạn chủng, diễm mị tận xương. Thật đúng là thêm một chút ngại mập, giảm một phần sợ gầy, giờ phút này nàng khẽ hé miệng cười, đôi mắt đẹp ẩn chứa xuân tình, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hoa Vân Long. Rượu còn chưa thấm môi, nhưng Hoa Vân Long đã như si như mê, không uống đã say.
Mỹ nữ kia nhìn một hồi, cười hì hì, khẽ mở đôi môi anh đào, âm thanh trong veo nói: “Mời ngồi a.”
Hoa Vân Long nghe vậy, bừng tỉnh, vội vàng tươi cười nói: “Mời ngồi, mời ngồi.” Kéo một cái ghế ngồi xuống.
Mỹ nữ kia khẽ đảo đôi mắt đẹp, che miệng cười nói: “Được công tử lưu luyến, vô cùng vinh hạnh, thiếp xin làm lễ ra mắt.” Nàng đưa tay giữ đuôi váy, hạ thấp người, khẽ vén váy thi lễ.
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!