Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Hoa Vân Long vội vàng đứng dậy, ôm quyền vái chào, trịnh trọng nói: “Tiểu thư đẹp tựa thiên tiên, tại hạ có thể đối ẩm luận giao với tiểu thư, đó chính là vinh hạnh của tại hạ.”
Mỹ nữ kia không đáp lại một lời khiêm tốn nào, khẽ nhìn qua Vân nhi mà nói: “Vân nhi ngươi còn chờ gì nữa, còn không mau giúp công tử rót rượu?”
Vân nhi kia bất chợt hồi thần lại, chỉ thẹn thùng cười khẽ vài tiếng, thật thà nói: “Vị công tử này dáng dấp anh tuấn, Vân nhi bất tri bất giác đã nhìn đến ngây người.”
Vừa nói vừa nhấc bầu rượu lên, rót đầy hai chén rượu trước mặt hai người, lại vụng trộm liếc mắt nhìn qua gương mặt Hoa Vân Long.
Mỹ nữ kia làm như không nhìn thấy cử chỉ và lời nói càn rỡ của nha hoàn Vân nhi, khẽ bưng chén rượu lên, nhìn qua Hoa Vân Long mà nói: “Ta họ Cổ, tên hèn chỉ có một chữ Yên, xin kính trước công tử một ly.” Nâng chén lên môi, khẽ ngẩng cao vầng trán, một hơi cạn sạch.
Hoa Vân Long cũng vội vàng bưng chén lên, một hơi cạn sạch rồi nói: “Tại hạ họ... Họ Bạch, Bạch trong hắc bạch, tên cũng chỉ một chữ Kỳ.” Mặc dù bản tính của hắn phong lưu háo sắc, nhưng vẫn y nguyên báo ra một cái tên giả, hiển nhiên trong lòng hắn vẫn có sự cảnh giác nhất định.
Cổ Yên kia còn tưởng rằng vì đây là lần đầu hắn gặp được mỹ nữ tuyệt sắc như mình, nên mới mắc phải tật xấu cà lăm, cũng không thèm để ý gì nhiều, thản nhiên cười nói: “Nghe khẩu âm của công tử, dường như không phải người địa phương, không lẽ là hiệp khách từ xa đến đây?”
Hoa Vân Long vừa nghe xong hai chữ hiệp khách, trong lòng giật mình chấn động, tâm thần vốn u mê nhanh chóng khôi phục một điểm thanh tỉnh, thuận miệng đáp: “Tại hạ là người Bắc Tấn, lần này đi ngang qua vùng đất Kinh Hồ, chính là vì có ý muốn ghé thăm một số thắng địa ở Giang Nam, không ngờ lại gặp được tiểu thư, đúng là bèo nước gặp nhau, có nhân duyên rồi.”
Mặc dù hắn thuận miệng đáp lời, nhưng bản tính phong lưu vẫn bất tri bất giác bộc lộ ra ngoài.
Cổ Yên kia vừa nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia thần sắc kinh ngạc, nhưng cũng chỉ lóe lên một chốc rồi lập tức thu lại, nàng vũ mị cười nói: “Ta sống nhờ ở Kim Lăng, chuyến đi lần này là vì đến Nga Mi dâng hương, công tử đã có ý xuôi nam, có thể nói chúng ta cùng chung một đường, nếu công tử không ngại ta một thân liễu yếu đào tơ, ta nguyện làm người dẫn đường cho công tử.”
Lúc này, Hoa Vân Long trấn định tâm thần, lòng cảnh giác tăng nhiều, bất giác thầm nghĩ ngợi: Đây là tiểu thư nhà ai? Là nữ quyến nhà nào? Đến Nga Mi dâng hương, sao lại không có nam nhân đi cùng? Sống nhờ ở Kim Lăng, nguyên quán của nàng lại ở nơi nào?
Không chờ hắn hoài nghi hết, nha đầu Vân nhi đã rót đầy chén rượu một lần nữa, thanh âm giòn vang cười nói: “Uống rượu a? Công tử gia, đã gặp được chính là hữu duyên, một đường đồng hành, duyên phận càng thêm sâu đậm, người cứ câu nệ gò bó như vậy, chẳng phải sẽ xa lạ lắm sao? Con đường sau này còn rất dài.”
Hoa Vân Long bị nàng quấy nhiễu, tuy vẫn còn cảm thấy sinh nghi, vẫn cảm giác hai người chủ tớ này có hành vi vô cùng kỳ lạ, nhưng thực sự không có tâm tư suy nghĩ tiếp, bưng chén rượu lên, cười vang nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nếu lại câu nệ, chẳng phải sẽ xa lạ lắm sao? Cổ tiểu thư, tại hạ mời ngươi một ly.” Lại ngẩng cổ lên, uống cạn một chén.
Hắn rộng mở ý chí, bản tính phong lưu lập tức bộc phát ra, vì vậy rượu đến cạn chén, chuyện trò vui vẻ, mắt đi mày lại với Cổ Yên tiểu thư kia, hai người câu kết làm bậy, trêu chọc qua lại, đùa tới cuối cùng, một người miệng gọi “Kỳ ca”, một người miệng kêu “Yên muội”, rất có ý tứ hận gặp nhau quá muộn, trêu đùa suốt mấy canh giờ cũng đã quên đi. Rượu qua ba tuần, Cổ Yên tiểu thư không thắng nổi tửu lực, bộ dáng mệt mỏi lười nhác đứng lên, vũ mị nói: “Kỳ ca, ngày mai ta còn phải đi gấp, không thể uống rượu với ngươi nữa rồi.”
Cánh tay ngọc duỗi ra, thân thể yêu kiều bỗng nhã về phía trước, nhào thẳng về phía Hoa Vân Long.
Hoa Vân Long vội vàng dang rộng hai cánh tay, ôm lấy eo nhỏ của nàng, a nha nói: “Đúng vậy, đúng vậy, còn nhiều thời gian, hôm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hai người bọn hắn ngươi tựa ta ôm, nhờ nha đầu Vân nhi kia dẫn đường, dìu nhau chậm rãi đi đến gian phòng đã thuê bên trong trung viện.
Cổ Yên kia không biết là say thật hay là say giả? Vào trong phòng vẫn như cũ ôm chặt Hoa Vân Long, không chịu buông tay. Hoa Vân Long tuy rằng không say, nhưng tiếc nỗi phong lưu thành tính, ôm trong lòng ôn hương nhuyễn ngọc, hắn vô cùng vui sướng, thực sự không nỡ lòng nào rời tay.
Nha đầu Vân nhi kia lại càng xảo diệu, nhanh chóng đóng cửa phòng, thắp sáng ngọn đèn, khuôn mặt tươi cười dịu dàng, một đôi mắt to tròn linh hoạt mở lớn, si mê nhìn bộ dáng hai người đang ôm ấp, giống như thưởng thức một chậu tịnh đế liên tươi đẹp nhất, thật là nhìn không chuyển mắt, không hề chớp mắt.
Không bao lâu, một tiếng “Ưm” trong vắt, Cổ Yên chậm rãi di động tay ngọc, vuốt ve cánh tay săn chắc, lồng ngực nở rộng của Hoa Vân Long, lại ôm lấy thắt lưng của hắn, tay kia thình lình chuyển động, mò mẫm đến hạ thân Hoa Vân Long…
Ngay thời khắc chỉ mành treo chuông, chỉ nghe cửa phòng kia “Phanh” một tiếng, đã bị người đá văng, một người đứng thẳng trước cửa, tức giận quát: “Tốt, thứ dâm phụ nhà ngươi giả vờ đứng đắn thật giỏi, hóa ra cũng chỉ là một loại kỹ nữ, họ Cừu ta muốn hỏi một câu, bản công tử kém tên tiểu tử này ở chỗ nào a?”
Hai người chấn động bừng tỉnh, Hoa Vân Long nhanh chóng chuyển động thân thể, ngăn ở trước người Cổ Yên, kinh ngạc hỏi: “Ngươi họ Cừu?”
Người nọ phẫn nộ quát: “Bản công tử họ Cừu tên Hoa, đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, tiểu tử ngươi nếu như biết xem thời cơ, ngoan ngoãn đứng qua một bên, bản công tử không tìm ngươi gây sự.”
Hoa Vân Long ngưng mắt mà nhìn, càng nhìn càng không thể tin vào lỗ tai của mình, càng nhìn cũng càng rõ ràng kẻ trước mặt không phải Cừu Hoa. Nhưng tại sao hắn lại tự xưng là Cừu Hoa? Cừu Hoa làm sao lại biến hình thế này? Nghi hoặc chất thành núi, nhất thời bất tri bất giác ngây người ra.
Kẻ tự xưng là Cừu Hoa kia, vô luận y phục hay binh khí, đều giống y hệt với kẻ từng gặp ở Lạc Dương, thậm chí tuổi tác cũng tương xứng, nhưng diện mạo rõ ràng là khác nhau, khí chất khác nhau hoàn toàn, hiển nhiên không phải một người.
Hoa Vân Long thầm nghĩ: “Kẻ này mày xiên mắt xếch, mũi ưng miệng nhọn, một bản mặt trâu ngựa xanh đen vô cùng ghê tởm, ánh mắt dâm tà, lòng đen thì ít lòng trắng thì nhiều, không thể nghi ngờ, chính là một kẻ dâm tà độc ác, tuyệt không phải Cừu Hoa gặp ở Lạc Dương, có điều, dù trên thiên hạ có nhiều người trùng tên trùng họ, nhưng nhóm người đi theo tên này, kiểu dáng màu sắc trang phục, thậm chí binh khí sử dụng, tại sao mọi thứ đều giống nhau a?”
Chợt nhìn thấy Cổ Yên khoan thai đi tới, thân thể tiến tới bên cạnh Hoa Vân Long, tay ngọc giơ lên, khẽ sửa sang lại mái tóc đen tuyền có chút rối bời, bộ dáng vô cùng dịu dàng, cười nói: “Vị công tử này, chúng ta thật là hiếm gặp đấy a?”
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!