Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Cổ Yên chính là vưu vật nhân gian, mỗi cái giơ tay nhấc chân, đều có thể khiến cho người thân thể xốp giòn, suy nghĩ vẩn vơ, Cừu Hoa kia vốn là mang theo phẫn nộ mà đến, nhưng vừa thấy nàng cười, chợt cảm thấy lửa giận bế tắc giữa lồng ngực, muốn bạo phát cũng không phát được. Hắn lặng người một lúc, đột nhiên kiêu ngạo nói: “Hiếm thấy? Hừ! Bản công tử một đường từ Vạn Huyền đuổi tới Kinh Môn, có ngày nào mà không gặp ngươi?”
Khóe mắt Cổ Yên nhảy lên, mặt mày hàm xuân nói: “A ơ, vậy chẳng phải đã gặp qua sáu bảy lần rồi sao?” Nàng lại xoay người, sau kín hỏi Vân nhi kia: “Vân nhi a, ngươi có gặp qua vị công tử này sao?”
Vân nhi cười “hi hi” nói: “Lúc canh bốn mỗi ngày, chúng ta đã khởi hành, thân liễu tìm nơi ở trọ, chưa bao giờ gặp qua vị công tử này a?”
Cổ Yên “Ân” một tiếng, hối hận nói: “Cái tật xấu kia của ta thật sự là hại chết người, nếu không, chúng ta cũng không đến nỗi trêu chọc Cừu công tử phải tức giận.”
Lời nói xoay chuyển, đôi mắt đẹp liếc ngang, nhìn sang Cừu Hoa kia mới nói tiếp: “Cừu công tử có chỗ không biết, ta có một tật xấu đó là sợ gặp quỷ, nhất là giữa ban ngày, đột nhiên gặp phải một cái mặt quỷ nhe răng nanh, như vậy cũng đủ hù mất mạng nhỏ của ta, bởi đó...”
Cừu Hoa kia tức giận khó tiêu, ngắt lời nói tiếp: “Bởi đó chủ tớ các ngươi lên đường lúc canh bốn, chiều tối tìm chỗ trọ, mỗi ngày đều lẩn tránh bổn công tử?”
Mặc dù hắn tức giận khó tiêu, vẫn có ý trách cứ, nhưng giọng điệu nói chuyện cũng đã hòa hoãn hơn rất nhiều, có thể thấy được việc Cổ Yên làm ra dáng điệu cử chỉ phong tao thực sự đã thu được hiệu quả mong muốn.
Chợt thấy Cổ Yên cau lại lông mày kẻ đen, mị nhãn xa xăm, sâu kín nói ra: “Công tử gia oan uổng người, ta không dám lảng tránh công tử, chỉ có điều đi sớm nghỉ trễ, thói quen của ta nằm ngoài ý liệu của công tử, mặc dù có mấy lần gặp gỡ, đó cũng chỉ xuất phát từ vô tâm a.”
Âm thanh của nàng có chút ngưng lại, chợt tiếp tục cười tươi vô cùng mà nói: “Công tử gia, ta có một câu không hay như thế này, không biết có thể nói hay không?”
Cừu Hoa kia một đường theo dõi, rõ ràng là thèm thuồng sắc đẹp của Cổ Yên, trước đây chỉ vì Cổ Yên ngại hắn xấu xí mới có ý định lẩn tránh, bởi đó lửa giận bốc lên, oán khí phóng lên tận trời, giờ phút này mắt thấy Cổ Yên phong tình vạn chủng, mị thái chi cốt, dáng điệu không chút lạnh nhạt hay cự tuyệt, lửa giận vốn ngập trời đã sớm tiêu tán hầu như không còn, vừa nghe vậy, bất giác cười ha ha, thuận miệng nói: “Ngươi cứ nói, cứ nói đi, dù lời có không hay thế nào, bản công tử cũng không trách ngươi.”
Hoa Vân Long âm thầm cười khinh: Tên Cừu Hoa này háo sắc vô tri, Cổ Yên rõ ràng là đang mắng hắn, vậy mà hắn còn dương dương tự đắc, không hề cảm giác được. Ha ha, “Mặt quỷ nhe răng nanh”, mặc dù không quá giống, nhưng thực sự đã đủ tượng hình rồi.
Cổ Yên “phì” cười, lại nói với Vân nhi: “Vân nhi, ngươi mau ra ngoài mời vài vị đại gia tiến vào, chớ để họ đứng chờ quá lâu, lại trách chúng ta chậm trễ tiếp khách.”
Vân nhi đáp một tiếng “Vâng”, nhanh chóng đi đến cửa phòng nghỉ.
Trong lòng tên Cừu Hoa kia rất là thư sướng, cười ha ha nói: “Không cần phải đi mời, đó là mấy thuộc hạ của bản công tử, đứng chờ một lúc cũng không sao.”
Vân nhi vừa chuyển thân thể, thanh âm thanh thúy nói: “Dù họ là thuộc hạ của công tử cũng không được a, cũng không thể nói, công tử gia ở nơi này hưởng phúc, lại để thuộc hạ của ngươi nhịn gió chịu lạnh, ở bên ngoài chờ đợi thế a?”
Cổ Yên ra vẻ tức giận nói: “Một điểm quy củ cũng không có, ngươi có nghe công tử gia phân phó hay không?”
Cừu Hoa kia nghe xong lời này, tâm ý càng thêm thư sướng khoan khoái, lớn tiếng cười nói: “Nàng ta nói cũng có đạo lý, ta đây lập tức cho bọn hắn trở về phòng.”
Xoay mặt ra phía cửa phòng, cao giọng nói ra: “Đi đi, nơi này không cần các ngươi nữa.”
Chỉ nghe ngoài cửa một thanh âm vang dội đáp lại một tiếng “vâng”, ngay sau đó là tiếng đi lại nườm nượp, mấy người lần lượt rời đi.
Cổ Yên nhân lúc tên Cừu Hoa kia xoay người, liếc mắt nhìn nhau cười cùng với Vân nhi, bộ dáng hết sức thần bí. Hoa Vân Long mắt thấy cảnh này, trong nội tâm âm thầm nghĩ ngợi: Đây là đạo lý gì a? Lúc trước nữ nhân này câu dẫn ta, lại âm thầm táy máy, ý đồ điểm huyệt đạo của ta, thủ pháp kia cực kỳ cao minh, giờ phút này lại biết ngoài cửa có người, có thể thấy được một thân công lực của nàng, đã không phải tầm thường, nếu nàng đã ghét Cừu Hoa xấu xí, nàng hoàn toàn có thể ra tay đuổi hắn đi khỏi, không cần phải bày ra dáng điệu vũ mị, ra vẻ thần bí như vậy, chẳng lẽ là ta nhìn lầm?
Cừu Hoa kia phân phó xong xuôi, xoay người lại, trong mắt chuột lóe ra dâm quang, cười khà khà nói: “Cô nương xinh đẹp, mặc dù ngươi không có ý tránh ta, nhưng sáu ngày qua, thực sự quá mức khiêu khích hứng thú của ta, hôm nay gặp mặt, ta nhất định sẽ không để ngươi tránh đi lần nữa.”
Cổ Yên nhướng lên lông mày kẻ đen, thanh âm ra vẻ thích thú, nói: “Công tử thật sự là... Ta cũng không ý định đi a.”
Cừu Hoa cười ha ha nói: “Đúng vậy, đúng vậy, không đi là tốt nhất, có chuyện mời nói a, ta ở chỗ này kính cẩn lắng nghe.”
Lúc này Cổ Yên mới thản nhiên cười nói: “Kính cẩn lắng nghe sao? Cái này còn phải xem lại a.” Nàng khẽ đưa mắt trắng liếc nhìn Cừu Hoa, nhấc tay mời khách, nói: “Trước hết mời công tử ngồi.”
Cừu Hoa cười to không thôi, cứ như linh hồn đã bị câu đi, liên thanh nói: “Ngồi, ngồi, ngươi cũng ngồi.”
Mở rộng bước chân, đi đến bên cạnh bàn, kéo một cái ghế, đại mã kim đao ngồi xuống.
Cổ Yên khoác tay Hoa Vân Long, thái độ thân mật không hề suy giảm, bước chân đi tới liên tục chuyển động. Hoa Vân Long cảm thấy gì đó không đúng, thầm nghĩ: “Cổ Yên này rốt cục có chủ ý gì? Chẳng lẽ muốn dẫn dụ ta tranh giành tình nhân cùng với tên Cừu Hoa kia, còn nàng thì ở một bên hảo hảo xem trò cười? Hừ, coi Hoa mỗ ta là dạng người nào, sao có thể để ngươi vừa lòng đẹp ý?”
Quả nhiên, Cừu Hoa kia thần sắc đại biến. Lúc trước, có lẽ hắn đã quen hoành hành, có lẽ hắn quá tự cao, không xem Hoa Vân Long ở trong mắt, từ đầu đến cuối, chưa từng lưu ý phong phạm hình tượng của Hoa Vân Long, nhưng giờ phút này mắt thấy hai người âu yếm thân mật, tay khoác tay đi tới, trong nội tâm hắn bất giác đã có vài phần ghen tỵ, ngưng mắt nhìn tới, mới biết Hoa Vân Long tuấn mỹ bất phàm, chính là mỹ nam tử thế gian ít có, lòng đố kị lập tức đại thịnh, hung mang lộ ra, nhìn chằm chằm vào Hoa Vân Long, bộ dáng hận không thể đi qua cắn hắn mấy cái.
Cổ Yên làm như không hề nhìn thấy bộ dạng đột nhiên ngưng mắt nhìn của hắn, sóng vai ngồi xuống cùng Hoa Vân Long, mỉm cười nói: “Cừu công tử, nô gia xin hỏi, ngươi nói là đã theo ta từ Vạn Huyền tới Kinh Môn, lời đó là sự thật sao?”
Cừu Hoa thu hồi ánh mắt, cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Nói nhảm, bản công tử lừa ngươi thì được cái gì?”
Giờ phút này hắn đang ghen ghét dữ dội, thái độ nanh ác lại xuất hiện, không còn có ấm áp khách khí trước kia.
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!