Từ tận đáy lòng Sở Lăng Thường chợt nổi lên một chút khó hiểu. Tại sao Yên thị lại đột nhiên nhắc tới Nam Hoa công chúa như vậy chứ?
“Phu nhân, Lăng Thường từ lúc còn ở Hán cung đã có giao tình khá tốt với Nam Hoa, cho nên lúc ở vương phủ cũng thường xuyên qua lại.” Gương mặt Sở Lăng Thường cũng không hề có chút biến đổi mà chỉ chậm rãi đáp lại.
Yên thị khẽ gật đầu, “Ta biết những lời này nói với Sở cô nương thì thật đáng xấu hổ…” Bà ta dừng lời một chút, dường như đang nghĩ xem nên nói thế nào cho thỏa đáng.
Thấy ánh mắt bà ta lộ ra vài phần do dự, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời, Sở Lăng Thường mới nhẹ giọng nói, “Phu nhân cứ nói, đừng ngại.”
Yên thị khẽ than nhẹ một tiếng, “Ta biết cô nương cùng Tả hiền vương đã sớm bái thiên địa thành thân, nhưng dù sao Nam Hoa cũng là vương phi được cưới hỏi đàng hoàng, đương nhiên không thể xem nhẹ. Sở cô nương là người rộng rãi, có thể cùng công chúa ở chung như vậy thực sự là chuyện đáng mừng, nhưng ta thực sự muốn biết Tả hiền vương cùng công chúa có để ý chuyện đó hay không?”
Sắc mặt Sở Lăng Thường chợt hiện lên một chút lúng túng, ở trước mặt Thiền Vu nàng không thể giải thích, ở trước mặt Yên thị thì lại càng không thể. Đành than nhẹ một tiếng thể hiện sự bất đắc dĩ, nàng nhẹ nhàng nói, “Phu nhân, công chúa là vương phi, Tả hiền vương đương nhiên không thể lơ là.”
“Nhưng…” Yên thị lại có chút chần chừ, “Vì sao Thiền Vu lại đột ngột đề cập đến công chúa? Bọn họ…”
Sở Lăng Thường lúc này mới giật mình. Thì ra Yên thị chỉ đơn giản muốn biết sự việc đêm đó, chỉ tiếc nàng cũng không rõ đêm đó thực sự đã phát sinh chuyện gì.
“Phu nhân, Thiền Vu chỉ là trùng hợp nên mới gặp gỡ Nam Hoa thôi, Thiền Vu là người nhân hậu, cho dù một hạ nhân bị bệnh cũng sẽ hỏi thăm mấy lời, huống chi là một vương phi chứ?”
Yên thị nghe xong, hàng lông mày mới giãn ra đôi chút, khẽ gật đầu, “Có lẽ vậy! Sở cô nương, tuy rằng Thiền Vu muốn cùng Tả hiền vương thương lượng về việc tổ chức đại hôn cho hai người, nhưng cô nương giờ đã ủy thân cho Tả hiền vương, vậy cũng coi như cùng với công chúa chung một trượng phu. Có thể được trượng phu sủng ái đương nhiên rất tốt, nhưng cũng nên để cho người khác được chung hưởng mới có thể khuếch trương hoàng tộc.”
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng khom người, “Lăng Thường sẽ nhớ kỹ!”
Nàng đương nhiên hiểu được ý tứ của Yên thị, không thể làm gì khác hơn đành phải gật đầu nhưng trái tim nhỏ bé lại không ngừng đập loạn lên. Hách Liên Ngự Thuấn kia rốt cuộc muốn làm gì? Không phải hắn muốn cử hành đại hôn thật đấy chứ?
***
Trở về vương phủ, vừa xuống xe, Sở Lăng Thường đã muốn trực tiếp đi hỏi Hách Liên Ngự Thuấn cho rõ ràng, nhưng nghe Tân Trát nói hắn đang tiếp khách nên cũng không tiện quấy rầy. Đại điện của hắn nàng chưa từng đặt chân tới, chỉ sợ bước vào đó rồi sẽ khiến hắn càng trở nên kiêu ngạo hơn mà thôi.
“Chuyện…” Tân Trát vẫn chưa rời đi, ngược lại có chút mất tự nhiên nhìn Sở Lăng Thường.
Sở Lăng Thường có thể nhận ra sự lúng túng của Tân Trát, cũng đem hết vẻ xấu hổ trên gương mặt ông ta thu vào trong tầm mắt rồi mới nhẹ giọng nói, “Ông không cần phải xin lỗi ta vì chuyện hôm đó. Ta hiểu những gì ông làm đều là vì Tả hiền vương.”
Tân Trát cực kỳ kinh hãi vội vàng quỳ xuống bởi không ngờ nàng có thể nhìn thấu tâm sự của mình. Ông ta kích động nói, “Không…không, là tôi phải xin lỗi, là tôi có mắt như mù, lại coi cô nương như một công tử, còn nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy với cô nương. Tôi thật đáng chết!”
Sở Lăng Thường nhìn Tân Trát rồi khẽ vươn tay đỡ ông ta dậy, “Đứng lên đi, Tân Trát, ta không hề trách ông!”
Gương mặt Tân Trát ngập tràn sự cảm động, “Sở cô nương, cô thật sự là người tốt!”
Người tốt?
Nàng là người tốt sao?
Từ tận đáy lòng Sở Lăng Thường không khỏi dâng lên một chút bất đắc dĩ. Vì muốn biết thiên cơ, có bao nhiêu người ở sau lưng mắng nàng là kẻ lãnh huyết vô tình, không ngờ vẫn có người coi nàng là người tốt.
Thật lâu sau, khóe môi Sở Lăng Thường mới nhẹ nhàng cong lên,. “Quản gia, ông đi làm việc đi!”
Ánh mắt Tân Trát nhìn nàng lúc này đầy tôn kính như thể đang nhìn nữ chủ nhân của vương phủ, khẽ gật đầu rồi rời đi.
Ánh mắt Sở Lăng Thường khẽ dời tới một tòa điện cách đó không xa. Tuy cách cả một chiếc cầu đá, nhưng nàng vẫn có thể nghe được tiếng ồn ào từ phía điện bên kia. Bên đó quả thực là nơi ở của Ổ Giai, mấy ngày nay cô ta bị hạn chế tự do, mà Hách Liên Ngự Thuấn từ bữa tiệc đêm đó cũng không buồn liếc cô ta một cái.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, đem tà áo trắng tinh khiết của Sở Lăng Thường lay động, khiến mùi hương thơm ngát cùng sự thanh nhã từ nàng như phảng phất khắp không gian.
Cũng may là không nghe thấy quá nhiều thanh âm cãi vã, chắc hẳn Đề Nhã quận chúa đã bỏ đi đâu đó rồi. Nàng vốn tưởng rằng hai quận chúa đó có thể khiến đầu óc Hách Liên Ngự Thuấn choáng váng, không ngờ hắn đối phó với bọn họ lại dứt khoát như vậy. Xem ra nàng đã tính nhầm một bước. Hai quận chúa đó chẳng có vị trí gì đáng kể đối với hắn, cho nên hết thảy đều phải dựa vào chính bản thân nàng.
Hờ hững bước dọc theo chiếc cầu đá, lại đột nhiên nghĩ tới những lời của Yên thị, Sở Lăng Thường liền chuyển hướng về phía Huyền Nguyệt Các.
***
Khuôn viên Huyền Nguyệt Các rất an tĩnh, phía xa xa còn vẳng tới những tiếng chim hót ríu rít vô cùng êm tai.
Sở Lăng Thường vừa bước vào trong sân đã nghe thấy tiếng Xuân Mai vang lên, “Công chúa, nha đầu kia bị vương gia nhốt lại như vậy thật đáng đời. Nghĩ lại dáng vẻ cô ta bắt nạt công chúa hôm đó là nô tỳ lại giận sôi lên.”
Đông Hà ở một bên cũng nói thêm vào, “Ổ Giai đúng là hơi quá đáng. Muốn công chúa tham dự yến hội là chủ ý của vương gia, cô ta chạy tới đây làm loạn còn khiến công chúa đổ bệnh như vậy, nô tỳ thật muốn hung hăng đập cho cô ta một trận.”
“Bỏ đi, hai người các ngươi đừng nói nữa. Sợ phủ này còn chưa đủ loạn hay sao?” Thanh âm của Nam Hoa vang lên nghe có chút vô lực.
Xuân Mai có chút bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, “Đúng vậy, một Ổ Giai đã đủ phiền toái, bây giờ còn thêm Đề Nhã, vương gia cũng thật là phong lưu khoái hoạt đi. Đúng rồi, công chúa, hôm đó người đến Cấm lâu tìm vương gia, sao lại gặp được Thiền Vu chứ? Chuyện đó…”
“Xuân Mai, những lời này về sau không được nói nữa” Nam Hoa công chúa lập tức ngắt lời nha đầu thân tín.
Không khí trong điện nhanh chóng trở lại sự an tĩnh thường thấy.
Liền đó, Nam Hoa ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy Sở Lăng Thường đứng ngay cửa thì ánh mắt chợt dâng lên sự kinh ngạc nhưng rất nhanh chóng được che dấu đi.
Sở Lăng Thường đứng ở cửa, cơn gió nhẹ thoảng qua khiến mấy lọn tóc của nàng vương vấn trên bờ vai. Sắc mặt nàng cực kỳ lãnh đạm, nhìn Nam Hoa hồi lâu mới thản nhiên lên tiếng, “Tôi vô tình nghe trộm mọi người nói chuyện mất rồi!”
Nam Hoa lập tức đứng lên nhưng thân hình lại hơi chao đảo khiến Xuân Mai vội vàng đỡ lấy.
“Xuân Hà, Đông Mai, hai ngươi lui ra trước đi!”
“Vâng, công chúa!” Hai nha đầu này nhận thấy không khí có chút khác thường nên vội vàng rời khỏi Huyền Nguyệt Các.
Đáy mắt Sở Lăng Thường cũng hiện lên chút phức tạp.
Nam Hoa cũng có thể nhận ra điều này nên trên mặt thoáng hiện chút xấu hổ, sau đó liền nở nụ cười tiến lên kéo Sở Lăng Thường vào trong, nhẹ nhàng nói, “Không ngờ cô lại có thể tới Huyền Nguyệt Các như vậy, mau ngồi xuống đi!”
Sở Lăng Thường bị Nam Hoa kéo vào trong, ngồi xuống rồi lại thấy Nam Hoa chủ động rót trà liền cất tiếng hỏi, “Tôi vốn nghĩ sẽ gặp cô ở yến hội, không ngờ cô lại đổ bệnh như vậy. Tôi nên sớm tới thăm cô mới phải.”
Nam Hoa công chúa khẽ cười, “Khiến cô phải lo lắng rồi. Tôi chỉ bị chút phong hàn, nghỉ ngơi hai ngày sẽ không sao đâu.”
“Thật không?” Sở Lăng Thường hạ giọng, đưa tay nhận lấy chén trà rồi thản nhiên nói tiếp, “Công chúa sinh bệnh cũng không nói cho Lăng Thường một tiếng, chẳng lẽ công chúa đã quên tôi cũng tinh thông y thuật rồi sao?”