Khách điếm chìm trong sự tĩnh lặng, tại dãy phòng chữ Thiên thượng đẳng, ánh trăng như bao phủ toàn bộ phòng ngủ.
Chiếc áo lụa mỏng manh đã rớt xuống mắt cá chân của Hoa Dương công chúa khiến thân hình mềm mại của cô ta hoàn toàn lộ ra toát lên sự dụ hoặc cực độ, làn da trắng mịn căng tràn sức sống, từng đường cong uyển chuyển dưới ánh trăng tạo thành một cảnh tượng có chút mông lung như thiên đường trên hạ giới.
Dạ Nhai Tích đứng tại chỗ không hề có chút cử động nào. Nhìn hành động bất ngờ của Hoa Dương công chúa, ánh mắt Dạ Nhai Tích cũng không hề di chuyển mà chỉ nhìn thẳng vào gương mặt Hoa Dương, an tĩnh không một chút dao động.
“Dạ Nhai Tích, ta chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh người mình yêu thương mà thôi, chẳng lẽ, chút yêu cầu đó ngươi cũng không thỏa mãn được ta sao?” Vừa nói, Hoa Dương công chúa vừa áp thân mình sát lại, ngón tay kiều mỵ theo gáy Dạ Nhai Tích chậm rãi trượt xuống. Khi cảm thụ được cơ ngực rắn chắc dưới lớp trường bào kia thì cô ta không khỏi nhón chân lên, khẽ đặt lên yết hầu Dạ Nhai Tích một nụ hôn…
Trường kiếm lạnh băng lại lần nữa rút ra khỏi vỏ, mặc cho y phục của Hoa Dương tán loạn, Dạ Nhai Tích vẫn tự tay ôm lấy thân thể mềm mại của cô ta rồi hơi dùng sức, đem Hoa Dương ném thẳng lên giường, không hề vì thân phận kim chi ngọc diệp của cô ta mà nương tay.
“Hự…” Hoa Dương thiếu chút nữa là đứt hơi, cả người cô ta ngã nhào xuống giường, giận dữ trừng mắt nhìn Dạ Nhai Tích vẫn đứng yên đó, tức giận hét lên...
“Dạ Nhai Tích, ngươi thật quá đáng!”
Sao Dạ Nhai Tích lại có thể thờ ơ như vậy?
Trên đời này làm gì có nam nhân nào thờ ở với sắc đẹp chứ? Sự lạnh nhạt cùng gương mặt không chút biến đổi của Dạ Nhai Tích khiến Hoa Dương vừa cảm thấy xấu hổ vừa phẫn uất. Chết tiệt, cô ta có thể nhận ra ánh mắt của Dạ Nhai Tích không hề có lấy một chút dao động nào.
Sao có thể như vậy?
“Là tại hạ quá đáng hay là công chúa quá đáng?” Thanh âm của Dạ Nhai Tích hơi chuyển lạnh, “Tại hạ xin khuyên công chúa một câu, vẫn nên thu hồi lại những toan tính không an phận thì hơi. Đến Hung Nô sớm một chút thì nhiệm vụ của tại hạ cũng hoàn thành sớm một chút.”
“Ngươi không sợ bản công chúa sẽ bẩm với hoàng thượng rằng ngươi có ý đồ làm vấy bẩn sự trong sạch của bản công chúa sao? Dạ Nhai Tích, hôm nay ngươi sỉ nhục ta như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua!” Hoa Dương công chúa lập tức trở mặt, giở giọng uy hiếp.
Một nụ cười hờ hững như có như không khẽ dâng lên trên môi Dạ Nhai Tích, “Tùy công chúa thôi! Công chúa có thể bẩm báo thể nào thì tùy nhưng tại hạ cũng có thể đem hết mọi chuyển bẩm lên hoàng thượng. Đến lúc đó, thử xem công chúa hay tại hạ sẽ rơi đầu đây?”
“Ngươi….”
“Công chúa vẫn nên nghỉ sớm đi thì hơn. Sáng sớm ngày mai sẽ tiếp tục khởi hành!” Dạ Nhai Tích ngắt luôn lời Hoa Dương, vẻ mặt cũng vô cùng lạnh nhạt.
Bàn tay Hoa Dương công chúa siết chặt lấy góc chăn, nước mắt ủy khuất bất ngờ trào ra. Cô ta nhìn chằm chằm Dạ Nhai Tích, giọng nói cũng chuyển sang có phần bi ai.
“Ngươi tưởng rằng ta muốn làm như vậy sao? Ngươi tưởng rằng ta muốn biến mình thành kẻ hạ lưu trước mặt ngươi như vậy sao? Dạ Nhai Tích, ngươi có từng yêu ai hay chưa? Nếu ngươi có người mình yêu thương thì ngươi sẽ biết được có thể ở bên cạnh người đó là một cảm giác hạnh phúc đến nhường nào. Ta chỉ muốn toàn tâm toàn ý yêu một người, chẳng lẽ cũng sai sao? Chẳng lẽ ta đáng bị vạn người chỉ trích, phỉ nhổ hay sao?”
Dạ Nhai Tích hơi dừng bước, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn rung động lòng người, trong lòng hơi cứng lại, thật lâu sau mới nhẹ giọng trả lời, “Sống trong loạn thế cũng tốt, sống trong Hán cung cũng vậy, không có người nào hoàn toàn sai, cũng không có người nào hoàn toàn đúng. Mỗi một người đều có suy nghĩ muốn duy trì lợi ích hay tình cảm của mình. Cho nên không có người nào có tư cách đi phán định ai tốt ai xấu, ai sai ai đúng. Đó đã là vận mệnh của mỗi người rồi!” Nói xong, Dạ Nhai Tích khẽ thở dài một hơi.
“Thật lòng yêu một người thì hà tất phải chiếm giữ lấy người đó. Nếu thực sự yêu người đó thì sẽ muốn người đó được hạnh phúc. Thế gian này, có lẽ chỉ có tình cảm nam nữ mới là điều chân thật nhất.”
Nói xong, Dạ Nhai Tích cũng lập tức rời khỏi phòng ngủ.
Hoa Dương công chúa thì bật khóc tức tưởi…
***
Nếu để cho Sở Lăng Thường đặt tên cho nơi ở của Yên thị, nàng nhất định sẽ đặt là Noãn Hương Các. Tuy rằng chữ viết trên biển hiệu nàng xem không hiểu nhưng có thể cảm nhận được sự ấm áp ở nơi này.
Bên trong điện vẫn tỏa ra hương thơm tự nhiên thanh khiết. Vị trí của Yên thị tương đương với quốc mẫu của Hung Nô, cũng như ngôi vị hoàng hậu của Đại Hán nhưng tòa điện bà ta ở lại không lớn như điện Tiêu Phòng. Theo cung nữ tiến vào trong điện, nàng thấy Yên thị ngồi một bên với vẻ rất hiền hòa, thấy nàng bước vào bà ta cũng mỉm cười rồi ban ngồi.
Không ăn mặc nghiêm túc như lúc Sở Lăng Thường gặp mặt Thiền Vu, lúc này Yên thị đã thay một bộ xiêm y nhẹ nhàng khiến người ta có thể cảm nhận được mấy phần tư sắc.
Phần váy dài bằng gấm được thêu hình năm con chim phượng cực kỳ tinh tế, phần đuôi chim phượng còn được điểm khéo léo bằng những sợi tơ vàng, vị trí mắt chim phượng được gắn đá quý toát lên ánh tinh quang sáng ngời, khiến người ta cảm nhận được sự quý giá tột bậc.
Thấy Sở Lăng Thường ngồi xuống rồi, Yên thị mới nhẹ nhàng mở miệng, “Nghe nói Sở cô nương là người nước Sở, cũng vừa khéo, bà vú hầu hạ ta trước kia cũng là người nước Sở, cho nên vừa thấy Sở cô nương ta đã thấy có những tình cảm thật thân thiết.”
Sở Lăng Thường chỉ mỉm cười mà không nói câu nào. Lúc trước ở trên đại điện Yên thị không hề nói một lời, trước sau vẫn chỉ duy trì khuôn mặt tươi cười, vậy mà gặp Thiền Vu xong lại tự mình giữ nàng lại, chắc chắn không phải để nói chuyện đơn giản.
“Sau bữa tiệc tại phủ của Tả hiền vương, ta nghe nói trong phủ của Tả hiền vương có một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, hôm nay được nhìn thấy quả thực bất ngờ. Xem ra Tả hiền vương cũng thật có phúc khí, đầu tiên là một vị công chúa Đại Hán, sau đó lại đến Sở cô nương. Thấy vậy ta cũng vô cùng vui mừng, Tả hiền vương có nhiều con cháu cũng là phúc khí của Hung Nô ta.” Yên thị nhẹ giọng nói.
“Phu nhân quan tâm đến Hung Nô như vậy mới chính là phúc khí của Hung Nô.” Sở Lăng Thường trả lời, ánh mắt cũng kín đáo nhìn nét mặt của Yên Thị. Bà ta luôn miệng gọi Hách Liên Ngự Thuấn là Tả hiền vương, tuy rằng rất tôn trọng nhưng dường như có chút gì đó hơi quá cũng như nụ cười kia của bà ta khiến người ta có một cảm giác xa cách, vĩnh viễn không thể thân cận.
Vừa nãy nói chuyện với Thiền Vu, Sở Lăng Thường không khó để nhận ra Thiền Vu cực kỳ sủng ái Hách Liên Ngự Thuấn, có lẽ bởi nhớ đến tình cảm với mẫu thân hắn. Yên thị là quốc mẫu của Hung Nô, tuy rằng ở vị trí cao cao tại thượng nhưng dù sao cũng là nữ nhân, là nữ nhân đều không dễ dàng tha thứ cho việc trong lòng nam nhân của mình có một nữ nhân khác.
Yên thị xưng hô với Hách Liên Ngự Thuấn như vậy đủ thấy trong lòng bà ta vẫn luôn tồn tại sự khúc mắc.
Yên thị khẽ cười, “Người ta đều nói người của Quỷ Cốc phải cực kỳ có tài ăn nói, hôm nay gặp được Sở cô nương quả nhiên đã được chứng thực. À, đúng rồi, cô nương ở tại vương phủ chắc hẳn thường xuyên qua lại với Nam Hoa công chúa, đúng không?”