Toàn thân Sở Lăng Thường phát run lên, từng hơi thở cũng trở nên gấp rút, cái miệng nhỏ không cách nào kiềm chế bật ra tiếng thân ngâm mê hồn. Vật cứng rắn nóng bỏng kia vẫn không ngừng chuyển động bên trong thân thể nàng, đem theo cảm giác bứt rứt, thiêu đốt, khoái cảm mãnh liệt tựa như sấm sét điên cuồng trút xuống, khiến nàng chỉ có thể thở dốc. Giờ khắc này, Sở Lăng Thường mới hiểu được hàm ý khi hắn kêu đói bụng là thế nào.
Dáng vẻ của Sở Lăng Thường lúc này lại khiến Hách Liên Ngự Thuấn nảy sinh sự thương cảm. Tuy rằng rất muốn điên cuồng rong ruổi trong thân thể nàng nhưng vẫn sợ sẽ làm đau nàng nên động tác của hắn cũng dần chậm lại rồi trở nên dịu dàng hơn, ngón tay thon dài cũng thành thục âu yếm, khơi dậy sự nhiệt tình từ tận đáy lòng nàng.
Cảm giác được thân thể mình dần có sự biến hoá dưới sự dụ hoặc của hắn, Sở Lăng Thường thẹn thùng nắm chặt đôi mắt lại rồi vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong gối.
“Mở mắt ra, thử cảm nhận ta!” Hách Liên Ngự Thuấn ngẩng đầu, trầm trầm lên tiếng, đồng thời đưa tay kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng dẫn dắt nó hướng về phía hạ thân hắn.
Mặc dù thân thể của Sở Lăng Thường đã sớm trải nghiệm sự to lớn của hạ thân hắn nhưng cho tới giờ nàng cũng chưa từng trực tiếp động chạm đến nơi đó. Lần đầu tiên chạm đến biểu tượng nam tính cứng rắn nóng bỏng đang không ngừng căng trướng kia khiến khoé miệng nhỏ của nàng bật ra tiếng kêu đầy thảng thốt.
“Thật mềm mại….” Cảm giác êm ái từ bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của Sở Lăng Thường khiến giọng nói của Hách Liên Ngự Thuấn cũng trở nên đục ngầu, tiếng thở dốc càng lúc càng thêm nặng nề.
Sở Lăng Thường thực sự có chút sợ hãi dáng vẻ này của hắn. Thấy từ nơi yết hầu hắn bật ra tiếng kêu như có chút đau đớn, nàng bị doạ tới mức muốn buông tay, chỉ sợ mình không cẩn thận làm đau hắn nhưng lại bị hắn nhanh tay hơn đè ép lại rồi tiếp tục dẫn dắt nàng phải làm thế nào.
Nhịp tim của Sở Lăng Thường đập loạn tới mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng chưa từng cảm nhận hắn ở khoảng cách gần như vậy, cũng chưa từng cam tâm tình nguyện điên cuồng theo hắn như vậy nên bỗng chốc mặt mũi lại đỏ rực lên.
“Bé cưng, nàng làm rất tốt!” Hách Liên Ngự Thuấn khẽ gầm lên mang theo ý tán thưởng. Động tác của nàng tuy còn rất vụng về nhưng đối với hắn lại là sự cám dỗ trí mạng. Mà lúc này, hắn cũng không kìm chế thêm được nữa, cúi xuống há miệng ngậm lấy nụ hồng trên ngực nàng, điên cuồng đưa đầu lưỡi liếm láp nơi mẫn cảm.
“Ngự Thuấn….” Sự dẫn dắt đầy khiêu khích của hắn lại khơi lên một đợt rung động mới khiến thân thể nhỏ bé của Sở Lăng Thường không tự chủ được mà co rút lại, bàn tay mềm mại cũng vô thức bám chặt lấy đầu vai hắn, lưu lại trên lưng hắn những vết cào hồng hồng.
Sự nhiệt tình đáp lại của nàng khiến gương mặt cương nghị của Hách Liên Ngự Thuấn cũng tràn ngập nhu tình hơn bao giờ hết, mùi hương đầy mị hoặc từ thân thể nàng tràn ngập hơi thở của hắn, thu hút mọi giác quan của hắn, kích thích động tác của hắn càng lúc càng điên cuồng hơn.
Toàn thân Sở Lăng Thường càng lúc càng trở nên khô nóng, khắp người cũng phủ một tầng mồ hôi mỏng, làn da trắng mịn giờ cũng chuyển thành màu phấn hồng, đôi bàn tay nhỏ bé siết lấy bàn tay hắn, đôi mắt đẹp đã tràn ngập màn sương mờ, khoé miệng vô thức bật ra những tiếng rên rỉ yêu kiều, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Mỗi một lần hắn mạnh mẽ thúc eo lưng thẳng tới là một lần thân thể nàng bị đẩy về phía trước, bầu ngực tròn đầy cũng theo đó nảy lên tạo thành một khung cảnh cực kỳ mỹ lệ trong mắt hắn.
Phản xạ vô thức này của nàng lại lần nữa kích thích tính chiếm hữu của hắn, khiến hắn lập tức thay đổi tư thế, rồi lập tức đưa vật nam tính cứng rắn kia thẳng tiến, lại lần nữa đem hai thân thể hoàn toàn nối liền.
“Ngự Thuấn…” Sở Lăng Thường động tình gọi tên hắn, tựa như giữa trời đất cũng chỉ còn lại có mình hắn vậy.
Chợt Hách Liên Ngự Thuấn cất tiếng cười tà, đỡ nàng ngồi dậy, ý đồ muốn nàng nhìn hắn làm thế nào xâm lược thân thể nhỏ bé.
“Không…ta…ta không…” Tận mắt nhìn thấy động tác kết hợp của mình và hắn, Sở Lăng Thường đã xấu hổ tới mức không biết làm thế nào chỉ có thể nhắm chặt đôi mắt lại, cái miệng nhỏ bật ra thanh âm kháng nghị cùng tiếng thở gấp, thân thể lại bởi động tác này của hắn mà co rút càng nhanh hơn.
“Bé cưng nhạy cảm!” Co rút đến cực hạn mang theo khoái cảm tột bậc khiến Hách Liên Ngự Thuấn cũng nhịn không được bật ra tiếng than nhẹ.
Thân thể Sở Lăng Thường lúc này tựa như một đoá hoa diễm lệ, chỉ nở rộ vì một mình hắn.
“Lăng Thường, cả đời này nàng đều là của ta, vĩnh viễn thuộc về ta.” Hắn bá đạo cất lời tuyên cáo bên tai nàng, cùng lúc đó đưa tay nâng cao eo lưng nàng áp lại gần mình hơn nữa, điều chỉnh tư thế thích hợp rồi bắt đầu ra sức xâm phạm nơi tư mật.
Sở Lăng Thường còn chưa kịp phản ứng đã lại lần nữa đón nhận sự tấn công điên cuồng mang theo khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng vào nơi sâu thẳm tâm hồn.
Hít sâu một hơi, hắn lại ghì chặt nàng vào trong ngực khiến nơi kết hợp của hai thân thể càng trở nên chặt chẽ, bờ môi nóng bỏng của hắn không ngừng mơn man nơi cổ nàng, hơi thở nóng rực phả lên phần cổ mẫn cảm cùng với cảm giác giao hoà của hai thân thể khiến nàng thực sự mê muội.
Dưới sự cuồng nhiệt của hắn, Sở Lăng Thường lại lần nữa động tình, thân thể bắt đầu chìm trong cảm giác nóng bỏng quen thuộc. Bất ngờ, hắn lại dừng mọi động tác, rời khỏi thân thể nàng, rồi chuyển thành tư thế nửa quỳ nửa ngồi, hai tay túm lấy mắt cá chân nàng, đem thân thể nàng kéo về phía mình, cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi đùa bỡn hoa tâm ấm áp đem lại sự kích thích trí mạng cùng những xúc cảm hoàn mỹ cho nàng.
Sở Lăng Thường hét lên thành tiếng, thân thể nàng là do một tay hắn khai phá, hắn rõ ràng cảm giác của nàng còn hơn chính bản thân nàng. Cho nên, nàng căn bản không thể không thừa nhận sự khiêu khích từ đầu lưỡi hắn, lại càng không cách nào kìm chế được tiếng rên rỉ mê hồn.
“Đừng….đừng như vậy…” Sở Lăng Thường rất muốn đưa tay che kín đôi mắt đã nóng rực kia của hắn nhưng lại không cách nào làm được, nên chỉ có thể khó chịu giãy giụa, dáng vẻ tràn ngập sự ngượng ngùng.
“Lăng Thường, nàng thật đẹp, dáng vẻ này thực sự quá mê người!” Hách Liên Ngự Thuấn lập tức kéo tay nàng ra, ghì chặt sang hai bên người, mười đầu ngón tay hắn cũng đan vào bàn tay nàng rồi chậm rãi cúi xuống, vừa đặt những nụ hôn tinh tế lên trán, hốc mắt, sống mũi thanh tú, rồi tới gò má mịn màng, sau đó hắn vừa khẽ gặm cắn vành tai nhỏ xinh, vừa thì thầm những lời đầy tà mị bên tai nàng.
Sở Lăng Thường vô lực thở dốc, vành tai nhỏ nhắn cọ cọ vào tóc mai của Hách Liên Ngự Thuấn. Thanh âm trầm thấp khàn khàn của hắn thực giống như một loại rượu ngon làm say lòng người, lại giống như thanh âm câu hồn của ma quỷ đủ để mê hoặc nàng, quanh quẩn bên tai nàng, khiến nàng trầm luân trong đó.
Nàng yêu hắn cho nên mới có thể chấp nhận sự điên cuồng này của hắn. Cho dù hắn tốt hay xấu, tâm tình hắn khó đoán biết đến chừng nào, hay thỉnh thoảng hắn lại bộc lộ bản chất tà ác ra sao thì nàng cũng đã bị tình yêu đối với hắn đầu độc, cho nên chỉ có thể chấp nhận hết thảy….
***
Nam Hoa thực không ngờ tới Dạ Nhai Tích lại dám có hành động như vậy với mình.
Khi Dạ Nhai Tích buông cô ra, Nam Hoa ngây người đứng đờ ra đó, hai mắt mở to hết mức, không nhúc nhích nhìn vào nam tử trước mắt.
Ánh sáng cuối cùng nơi chân trời cũng dần tắt khiến hồ tình nhân dưới bóng đêm thăm thẳm lại càng trở nên đa tình.
Đến khi gió đêm khẽ mơn man gò má, Nam Hoa mới có lại phản ứng, gương mặt không khỏi đỏ ửng lên, vội vã xoay người đi.
“Linh nhi!” Dạ Nhai Tích từ phía sau ôm lấy cô, cúi xuống, áp má mình vào má Nam Hoa, cảm thụ mùi hương thơm ngát cùng độ ấm trên thân thể cô.
“Buông tôi ra!” Nam Hoa thật sự sợ hết hồn. Từ lúc Dạ Nhai Tích đưa cô tới hồ tình nhân này, cô rốt cục mới phát hiện, nhìn bề ngoài Dạ Nhai Tích trông rất tiêu sái lạnh nhạt nhưng trong xương tuỷ vẫn ít nhiều lộ ra sự cường thế. Vùi trong ngực Dạ Nhai Tích, cô cố gắng giãy giụa, trái tim cũng không ngừng giãy giụa, liều mạng nhắc nhở bản thân không được mê võng, không được trầm luân. Cô không muốn làm hại đến người khác, nhất là nam nhân mà mình đã sớm đem lòng yêu thương.
Nhưng dù sao Nam Hoa cũng chỉ là một nữ nhân nên dù giãy giụa cách mấy cũng không tài nào thoát ra được. Hơn nữa Dạ Nhai Tích lại biết võ công, kiềm chế một cô gái trói gà không chặt như Nam Hoa thực sự là chuyện quá đơn giản.
“Linh nhi, nàng hãy nghe ta nói!” Dạ Nhai Tích vẫn ôm chặt Nam Hoa như trước, mặc cho cô vùng vẫy thế nào cũng không chịu buông tay, cuối cùng, Dạ Nhai Tích dứt khoát dùng một tay cố định hai cổ tay Nam Hoa thật chặt, giọng nói trầm thấp khẽ vang lên bên tai cô.
Sự giãy giụa của Nam Hoa cũng dừng lại, hô hấp càng lúc càng trở nên dồn dập, trong mắt tràn ngập sự hoảng hốt.
Cô thật sự không muốn nghe Dạ Nhai Tích nói gì hết, bởi vì hiện giờ dù chỉ liếc nhìn Dạ Nhai Tích một cái, cô cũng có cảm giác như bản thân sẽ rơi vào vực thẳm không đáy, làm sao còn dám nghe tới giọng nói của huynh ấy đây?