Dạ Nhai Tích cũng không cho Nam Hoa có cơ hội né tránh thêm nữa. Thấy cô ngừng giãy giụa, Dạ Nhai Tích mới chậm rãi buông cổ tay của cô ra, nhưng cánh tay rắn chắc lại siết lấy vòng eo Nam Hoa, khẽ thở dài một hơi, giọng nói trầm trầm lại vang lên bên tai cô.
“Ta chỉ muốn nàng biết rằng, vừa rồi ta đối với nàng như vậy hoàn toàn không phải là đùa cợt hay nhất thời rung động.” Giọng nói của Dạ Nhai Tích mang theo sự kiên định, từng từ từng chữ tựa như đá tảng đè nặng lên trái tim Nam Hoa.
“Ta không hề động lòng với bất kỳ nữ nhân nào, ngoại trừ nàng. Linh nhi…”
Toàn thân Nam Hoa chợt run lên, hàng lệ vốn vẫn một mực áp chế rốt cục không có cách nào kìm nén thêm nữa trào ra theo khoé mắt, dọc theo hàng mi dài cong vút chảy xuống.
Một giọt lệ nóng hổi cũng đồng thời rớt xuống mu bàn tay khiến trái tim Dạ Nhai Tích cũng theo đó mà nóng lên. Đem Nam Hoa kéo sát lại, cánh tay lần nữa ôm ghì lấy cô vào trong ngực, từng lời của Dạ Nhai Tích vang lên bên tai Nam Hoa tựa như một sự khẳng định.
“Linh nhi, ta yêu nàng!”
Nghe thấy câu nói này, Nam Hoa ngẩng đầu lên cũng là lúc dòng lệ đã hoen mờ đôi mắt.
Dạ Nhai Tích vẫn chăm chú nhìn Nam Hoa như trước, tiếp tục nói những lời đã muốn thốt ra từ lâu, “Cho nên, ta nguyện vì nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ hy vọng nàng, đừng đẩy ta ra xa.”
Nỗi đau đớn ẩn sâu trong lòng Nam Hoa lại lần nữa dâng tràn.
***
Một hồi điên cuồng hoan ái qua đi, Sở Lăng Thường mệt mỏi đến mức chỉ còn dư lại chút khí lực để hít thở một cách yếu ớt, mái tóc đen dài óng ả có chút rối xoã trên bờ vai thon. Trận vận động kịch liệt vừa rồi khiến nàng rã rời đến mức không buồn cử động, thân thể mềm mại vẫn còn run lên khe khẽ.
Mà Hách Liên Ngự Thuấn thì ngược lại, thần thái hắn cực kỳ sáng láng đúng như dáng vẻ của người được thoả mãn mọi ham muốn một cách triệt để. Hắn còn lệnh cho hạ nhân trong phủ chuẩn bị đồ ăn bồi bổ thích hợp, lại tự tay xúc cho nàng, ép nàng ăn cho kỳ hết mới hài lòng.
Nhìn dáng vẻ này thì xem chừng hôm nay Hách Liên Ngự Thuấn không có ý định rời khỏi Cấm lâu. Trong lòng Sở Lăng Thường khẽ than thầm rồi lại lập tức bị hắn ôm lấy, sau đó cả hai người đồng thời ngã xuống chiếc giường lớn êm ái.
“Ta…ta muốn rời giường!” Sở Lăng Thường đưa tay đập nhẹ lên ngực hắn. Nàng thật sự sợ ở quá gần hắn thế này, bản tính cầm thú của hắn lại trỗi dậy thì phải làm sao?
“Không được!” Hách Liên Ngự Thuấn bá đạo cất tiếng cắt ngang lời nàng. Hắn ôm chặt lấy nàng, đem khuôn mặt cương nghị vùi vào mái tóc mềm mại, giọng nói đầy tà ý lại vang lên, “Tân hôn ngày đầu tiên, nàng không được đi đâu hết!”
Né tránh hơi thở nóng rực của hắn phả lên phần cổ nhạy cảm, Sở Lăng Thường lại bị lời nói bá đạo của hắn làm cho dở khóc dở cười.
“Được rồi! Ta biết nàng có nhiều chuyện muốn hỏi, vậy nàng cứ hỏi đi.” Hách Liên Ngự Thuấn cũng tạm ngừng trêu chọc nàng, đưa tay kéo nàng dậy, để cho nàng nằm dựa vào ngực hắn, ngón tay thon dài của hắn khẽ vuốt ve phía sau lưng nàng giống như đang nâng niu trân trọng một món bảo vật vô giá.
Sở Lăng Thường cũng không né tránh thêm nữa. Không phải nàng không muốn tránh hắn mà hiện giờ nàng đã chẳng còn chút sức lực nào để làm vậy. Toàn thân nàng mềm rũ ra, chỉ có thể để mặc cho hắn chiếm tiện nghi của mình mà thôi. Khẽ hắng giọng, nàng ngước mắt nhìn hắn, “Ta biết chàng giỏi trù tính mưu kế, nhưng Đề Nhã dù sao cũng là người vô tội.”
Hách Liên Ngự Thuấn giơ tay cốc nhẹ lên trán nàng rồi bật cười, “Nha đầu ngốc, cho dù có nhân từ cũng phải xem rõ đối tượng. Ở nơi mà việc tranh quyền đoạt lợi diễn ra không ngừng nghỉ thì không có bất kỳ kẻ nào là thực sự vô tội.”
Nói xong, Hách Liên Ngự Thuấn cũng không có ý định gạt nàng mà lập tức đem những chuyện mình đã sắp đặt lúc trước kể lại cho Sở Lăng Thường nghe.
Ngay từ lúc hắn vì cứu nàng mà đêm khuya xông vào hoàng thành, kế hoạch này đã bắt đầu được triển khai. Nhiều năm như vậy, hắn hiểu rất rõ tính tình của nhị vương tử Vu Đan, cho nên mới nghĩ đến cách mượn dao giết người này.
Ngày mùng năm đại hôn cũng chính là lúc hắn muốn diệt trừ Vu Đan. Nhưng đối với sự hiểu biết của bản thân về Vu Đan thì Hách Liên Ngự Thuấn biết tên nhị vương tử kia sẽ sớm câu kết với Y Kha bày ra độc kế. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Muốn biết động tĩnh của Vu Đan thực sự rất đơn giản, chỉ cần mua chuộc người thân cận bên cạnh hắn là được. Mà người này chính là quản gia phủ nhị vương tử. Khi quản gia đem kẻ đêm khuya hôm đó xông vào hoàng thành lấy trộm binh thư, sau đó còn đâm bị thương Thiền Vu tới trước mặt Hách Liên Ngự Thuấn, hắn đã hoàn toàn nhìn thấu kế hoạch của Vu Đan cùng Y Kha.
Lúc trước, Hách Liên Ngự Thuấn đã công khai tuyên bố việc mình yêu thương Sở Lăng Thường tại dạ yến khiến cho mọi người đều nghĩ rằng hắn bị sắc đẹp làm mờ mắt. Đây cũng chính là điều mà hắn muốn. Kẻ địch càng lơ là cảnh giác, hắn càng có lợi thế.
Kế hoạch của Vu Đan cùng Y Kha vốn là hạ độc giết chết Sở Lăng Thường khiến ý chí của Hách Liên Ngự Thuấn theo đó mà suy sụp. Hơn nữa với việc Hách Liên Ngự Thuấn thành thân với Sở Lăng Thường sẽ khiến Đề Nhã quận chúa không vừa mắt, Trâu Luân đương nhiên cũng sẽ bất mãn với hắn. Đến lúc đó, Vu Đan cùng Y Kha sẽ liên hợp với Trâu Luân lật đổ hắn, cướp lấy binh quyền dễ dàng. Từ miệng của quản gia, Hách Liên Ngự Thuấn còn biết được Y Kha đang âm thầm điều tra tình hình thiên tai ở Ấp Thành. Điều này càng chứng minh rõ ràng rằng bọn chúng muốn lấy lý do cứu trợ Ấp Thành, “mượn” đi binh quyền trong tay Hách Liên Ngự Thuấn. Mượn binh cứu trợ thành trì chỉ là cái cớ mà thôi, một khi đã nắm binh quyền trong tay, có lý nào bọn chúng lại trả về chủ cũ? Miếng thịt béo đã đến miệng, muốn Vu Đan phun ra đúng là chuyện không tưởng.
Mà Hách Liên Ngự Thuấn cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền. Hắn vẫn y theo kế hoạch của bọn Vu Đan mà tiến hành. Đầu tiên hắn đem Sở Lăng Thường giấu đi, như vậy, Hoa Dương công chúa sẽ trở thành kẻ tình nghi lớn nhất. Cái cớ này sẽ khiến Hách Liên Ngự Thuấn có thể vào vương phủ của Vu Đan lục soát tìm người, nhân đó tạo ra các cơ hội khác. Binh thư là do hắn sai quản gia của Vu Đan bỏ lại vào trong phủ của hắn. Chỉ cần Thiền Vu nhìn thấy binh thư đương nhiên sẽ nổi cơn giận dữ, mà trong phủ của Vu Đan, trân bảo bớt xén từ cống phẩm cùng Ma đằng đã độc chết Đề Nhã cũng chính là những chứng cứ trực tiếp nhất.
Cuộc chiến trên sa trường thực ra không đáng sợ bằng sự khó dò của lòng người. Thủ đoạn của ai cao thâm hơn, kẻ đó chính là người thắng.
Nghe xong câu chuyện này, Sở Lăng Thường khẽ gật đầu. Thật ra thì nàng cũng đã đoán được hầu hết nhưng khi nghe hắn nói xong mới phát hiện ra sống lưng mình đã lạnh cứng lại. Lòng dạ của nam nhân này quả thực đáng sợ.
“Rượu mà Đề Nhã uống là do Hoa Dương đưa cho, trong rượu có Ma đằng, nhưng ta thực không hiểu vì sao Hoa Dương công chúa lại phối hợp diễn vai hại người hại mình như vậy? Sao chàng lại có thể khẳng định rằng Hoa Dương sẽ là người mời rượu?”
“Người của Quỷ Cốc phái luôn giỏi suy đoán lòng người, sở dĩ nàng hỏi như vậy cũng bởi bản chất nàng quá hiền lành mà thôi.” Hách Liên Ngự Thuấn cong môi cười nhẹ, “Mọi chuyện vốn rất đơn giản. Hoa Dương công chúa đối việc ta cùng Nam Hoa thành thân vốn vẫn luôn để trong lòng. Cô ta trời sinh tính tình kiêu ngạo, sao có thể để cho Nam Hoa đắc ý như vậy? Cô ta sống ở Hán cung, từ nhỏ lại được quá nhiều sự sủng ái đương nhiên sẽ không coi Thiền Vu ra gì. Nam Hoa ngồi ở vị trí vương phi, lại dùng thân phận vương phi ban rượu càng khiến cô ta tức giận, cho nên cô ta giành lấy chuyện ban rượu cũng là điều rất bình thường.”
Sở Lăng Thường nhìn chằm chằm Hách Liên Ngự Thuấn như thể nhìn một người hoàn toàn xa lạ. Sao ngay cả tâm tư của nữ nhân hắn cũng có thể tính toán tinh tế như vậy chứ?
Một lúc lâu sau nàng mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Có thể khiến Hoa Dương mất khống chế, xem ra Nam Hoa cũng tốn không ít công phu rồi.”
Sở Lăng Thường thực sự tin rằng, trong sự việc lần này, những người nàng biết đều không có mấy ai đứng ngoài cuộc.
“Nam Hoa đúng là đã giúp ta không ít chuyện. Không có Nam Hoa, sao có thể kích động được sự ghen tỵ trong lòng Hoa Dương chứ?” Hách Liên Ngự Thuấn khẽ cười trầm trầm.
Nghĩ tới dáng vẻ của Nam Hoa, trong lòng Sở Lăng Thường lại nảy sinh vài mối nghi hoặc. Rốt cuộc cô ấy đang định làm gì?
“Chàng sai người bỏ độc vào rượu của Hoa Dương sao?”
Hách Liên Ngự Thuấn khẽ lắc đầu, “Không, muốn để cho Vu Đan không còn sức đánh trả, độc này chỉ có thể hạ trong chén của Thiền Vu, người ở gần với Hoa Dương nhất.”
“Cái gì?” Sở Lăng Thường vốn không biết chuyện này nên nghe được những lời của Hách Liên Ngự Thuấn thì sắc mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Nếu như lúc đó Thiền Vu uống rượu….
“Có lúc, đạt được thành công lại nằm ở chỗ có dám đánh cược hay không. Độc trong chén rượu của Thiền Vu chính là Ma đằng, còn độc trong chén của Nam Hoa công chúa la do Y Kha sai người âm thầm bỏ vào. Ta chẳng qua chỉ lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi. Ta chính là đánh cuộc rằng Thiền Vu chưa kịp uống chén rượu độc đó thì chuyển cho Hoa Dương công chúa. Bởi Nam Hoa phối hợp khá tốt cho nên thời gian cũng rất vừa vặn.” Hách Liên Ngự Thuấn chậm rãi gằn từng lời.
Sở Lăng Thường hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy trên bờ môi mỏng của hắn dâng lên ý cười mơ hồ thì lại càng thấy khó hiểu….