Đông Hà vừa nghe, nước mắt lại ứa ra, “Công chúa, người đừng nghĩ đến bữa tiệc nữa, xiêm y đã bị hủy rồi, công chúa…” Nha đầu này mới nói được một nửa, lại thấy Nam Hoa lảo đảo đứng dậy liền hoảng hốt kéo cô lại.
Vừa lúc Xuân Mai cầm y phục sạch bước vào, thấy vậy cũng hoảng sợ bước nhanh tới, “Công chúa, người muốn làm gì?”
“Xuân Mai, nói cho ta biết, hiện là giờ nào rồi?” Nam Hoa vẫn kiên trì hỏi lại.
Xuân Mai vội vàng giúp Nam Hoa thay y phục sạch rồi nhẹ giọng nói, “Vừa qua giờ Dậu một chút thôi. Công chúa, miệng vết thương của người vẫn đang chảy máu, để nô tỳ giúp công chúa sơ cứu vết thương đã…
Nha hoàn này còn chưa kịp nói xong, đã thấy Nam Hoa lảo đảo xoay người hướng phía cửa điện đi tới…
“Công chúa…” Đông Hà cùng Xuân Mai vội vàng đuổi theo.
“Yên tâm, ta không sao. Ta muốn gặp vương gia.” Sắc mặt Nam Hoa tái nhợt, nhẹ giọng nói.
Đông Hà cùng Xuân Mai quay qua nhìn nhau, không hiểu lúc này công chúa muốn gặp vương gia để làm gì.
“Công chúa, để nô tỳ đi thay người. Người đã bị thương, lại dính nước, đi ra ngoài gặp gió sẽ nhiễm phong hàn mất…”
“Đừng đi theo ta!” Nam Hoa ngắt lời Đông Hà, xoay người đi ra ngoài.
Xuân Mai cùng Đông Hà ngớ người ra, nhưng cũng không dám không nghe lời công chúa nên chỉ đành đứng một chỗ nhìn theo.
***
Lúc mặt trời xuống núi, thường không khí sẽ nhuốm chút màu sắc bi thương. Nhưng trong vương phủ từ trên xuống dưới lại không như vậy. Bọn nha hoàn chạy tới chạy lui giữa các điện, bọn hạ nhân thắp đèn đuốc sáng trưng phủ đủ để thấy Hách Liên Ngự Thuấn coi trọng bữa tiệc này tới mức nào.
Phía xa, một ánh đèn lồng xuất hiện ở nơi sâu thẳm trong sân rồi quẹo vào một góc khuất khiến chút ánh sáng yếu ớt cũng bị màn đêm nuốt chửng.
Nam Hoa công chúa run rẩy cầm đèn, hướng tới chỗ khuất nhất trong sân vội vã đi tới. Bộ xiêm y mới thay có màu xanh nhạt nhưng ở vị trí xương quai xanh, vết thương lại bắt đầu rỉ máu, thấm ướt cả làn áo.
Dường như thân thể Nam Hoa đã sắp chống đỡ không nổi. Năm thùng nước lạnh hất xuống cơ hồ sắp lấy luôn mạng của cô, huống hồ còn cả vết thương kia. Nam Hoa ngẩng đầu nhìn lên, trên trán không ngừng xuất mồ hôi, khẽ cắn môi rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Lúc sắp đến gần Cấm lâu, quả nhiên thấy có một thân ảnh đứng lặng dưới tàng cây, nhưng nhìn qua thân ảnh đó có một chút cô đơn.
Nam Hoa hít sâu một hơi, bàn tay cầm đèn lại run lên nhè nhẹ, nhịp tim cũng đập loạn lên, khiến vết thương lại càng trở nên đau nhức. Cố trấn an sự khẩn trương cùng đè nén cảm xúc, Nam Hoa hướng về phía thân ảnh đó đi tới.
“A….” còn cách người đó một khoảng ngắn thì Nam Hoa chợt ngã nhào xuống, phát ra một tiếng kêu vô lực đầy sợ hãi.
Thật ra, cho dù muốn kêu lớn thì cô cũng không có khả năng bởi khí lực toàn thân đã tiêu hao hết. Cô vốn muốn dùng chút khí lực cuối cùng khiến cho nam nhân kia chú ý, chỉ cần người đó chú ý thì mọi khuất nhục phải chịu hôm nay đều đáng giá.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, từ phía trước vang lên tiếng bước chân cực kỳ trầm ổn. Nam Hoa không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ đưa tay đè lên chỗ vết thương ở xương quai xanh, lẳng lặng nghe tiếng bước chân kia càng lúc càng gần.
Hô hấp của Nam Hoa bắt đầu trở nên dồn dập, khẩn trương nuốt nước miếng, khóe mắt đảo qua ngọn đèn lồng nằm lăn lóc ở một góc. Đang khó nhọc đứng dậy thì một bàn tay to của nam nhân cũng thuận thế vươn ra, đỡ cô dậy.
Bàn tay to của nam nhân đó tràn ngập sức mạnh, Nam Hoa có thể cảm nhận được đó là sức mạnh của quyền lực.
Ngẩng đầu lên, dáng vẻ thành thục thô ráp của nam nhân kia đập vào mắt Nam Hoa, ánh mắt người đó sáng quắc, hơi thở cũng mạnh mẽ, hai hàng lông mày rậm đầy uy lực, trên mép có một hàng ria đậm, trên người khoác bộ trường bào rộng màu vàng, đai lưng cũng đồng màu, phía trên còn khảm một khối ngọc tỏa ra ánh sáng dịu mắt.
Đồng thời, nam nhân kia cũng lẳng lặng đánh giá Nam Hoa. Bộ y phục màu xanh nhạt, mái tóc dài óng ả, dung mạo thanh tú như vầng trăng, da trắng như bạch ngọc, toát lên vẻ băng thanh ngọc khiết hệt một đóa phù dung diễm lệ trên mặt nước, dưới ánh trăng quẩn quanh nơi đình viện yên tĩnh tạo thành một khung cảnh như mộng như ảo.
Ánh mắt của Nam Hoa trong veo, trên người tỏa ra mùi hương man mác khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái đã có cảm giác tiêu hồn. Hàng lông mày lá liễu như vương chút ưu phiền, khiến cho gương mặt có một vẻ đẹp không gì sánh nổi, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, khiến người ta càng nhìn càng thương tiếc.
Nam Hoa thấy ông ta nhìn mình không chớp mắt, thì trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng khom người thi lễ, nhẹ giọng nói, “Nam Hoa tham kiến Thiền Vu Quân Thần, chúc Thiền Vu vạn phúc khang an.”
Thiền Vu Quân Thần quả không hồ là người chinh chiến trên sa trường nhiều năm, cho dù không nói lời nào cũng vẫn toát ra khí chất quyền uy.
Ánh mắt Thiền Vu Quân Thần hơi ngẩn ra, hồi lâu sau mới cất tiếng, “Thì ra là Nam Hoa công chúa!”
Ông ta cũng mới chỉ gặp Nam Hoa có một lần, chính là ngày mà Hách Liên Ngự Thuấn lệnh cho thủ hạ đưa cô vào cung yết kiến. Lần đó ở trên đại điện, ông ta cũng không thấy rõ dung mạo Nam Hoa, lần này gần trong gang tấc nên dung nhan kia đã khắc sâu trong trí óc.
“Thiền Vu…” Hai chân Nam Hoa mềm nhũn ra, cả người lại quỵ xuống.
Thiền Vu Quân Thần thấy vậy có chút kinh ngạc, cánh tay vươn ra thuận thế ôm Nam Hoa vào lòng, cảm nhận thân thể mềm mại với hương thơm ngát tràn ngập hơi thở.
“Công chúa bị thương?”
Nhạy cảm phát hiện trên y phục Nam Hoa dính đầy vết máu, ông ta hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi, cũng không để ý tư thế này ở trong mắt người ngoài nhìn vào có cỡ nào ái muội, cũng quên luôn thân phận của Nam Hoa.
Nam Hoa công chúa vô lực dựa vào ngực ông ta, nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói lời nào.
Thấy sắc mặt Nam Hoa đã chuyển thành xanh trắng, Thiền Vu Quân Thần cũng không hỏi nhiều, trong lòng chợt dâng lên một chút nghi vấn nhưng rất nhanh bị dáng vẻ mềm mại của nữ tử trong lòng xoa dịu đi. Ông ta không nói thêm gì nữa, bế Nam Hoa lên, sải bước hướng về phía Huyền Nguyệt Các đi tới.
***
Tại Huyền Nguyệt Các, Xuân Mai cùng Đông Hà đã đi qua đi lại tới chùn chân. Thấy ánh nến chợt lay động, công chúa lại được một nam nhân bế trở về thì vô cùng mừng rỡ, đến lúc tiến lên mới nhìn rõ, nam nhân này lại không phải vương gia.
Xuân Mai, Đông Hà vội cuống quít quỳ xuống, “Nô tỳ khấu kiến Thiền Vu!”
Hai nha hoàn này vốn là người bên cạnh Nam Hoa, lúc trước Cảnh Đế đưa Nam Hoa đi hòa thân với Hung Nô, cũng lệnh cho bọn họ đi theo hầu hạ. Vậy mà vương gia chỉ phái một thủ hạ hộ tống bọn họ tới yết kiến Thiền Vu, thực sự vô cùng nhục nhã. Lúc công chúa vào yết kiến, bọn họ cũng đi theo nhưng chỉ nhìn thấy một nam nhân ngồi trên ngai cao cao tại thượng mà thôi. Tuy khoảng cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự uy nghiêm của ông ta.
Thiền Vu Quân Thần ra lệnh cho nha hoàn đứng dậy, đem Nam Hoa về phòng xong lại quay sang căn dặn bọn họ chuẩn bị thuốc trị thương. Hai nha hoàn bận rộn đi chuẩn bị rồi, ông ta cũng không đứng dậy rời đi mà lẳng lặng ngồi bên giường nhìn Nam Hoa, trong mắt tràn ngập sự thương tiếc.