Xuân Mai cùng Đông Hà rất nhanh chóng đem các loại dược liệu trị thương tới, vừa muốn tiến lên thì lại thấy Thiền Vu Quân Thần duỗi tay ra nhận lấy rồi cất tiếng ra lệnh, “Các ngươi lui ra đi!”
Hai nha đầu đưa mắt nhìn nhau nhưng vẫn tuân lệnh lui ra khỏi phòng ngủ.
“Thiền Vu…” Nam Hoa khó nhọc đứng dậy, những sợi tóc vương trên trán cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
“Đừng đứng lên!” Thiền Vu Quân Thần nhẹ nhàng giơ tay đỡ lấy Nam Hoa, ánh mắt nhìn cô cũng có chút phức tạp, “Thương thế trên người công chúa là sao? Tại sao ở trong phủ cũng bị thương như vậy?”
Nói xong, ông ta đưa tay hơi mở rộng cổ áo của Nam Hoa ra, thấy một mảng lớn da thịt bị máu nhuộm đỏ thì càng nhíu chặt hàng lông mày.
“Thiền Vu, để tự Nam Hoa bôi thuốc là được rồi!” Nam Hoa yếu ớt mở miệng, đưa tay ra ý ngăn cản nhưng lại làm ra vẻ không cẩn thận chạm vào tay Thiền Vu, rồi lại bối rối buông ra, trên mặt hiện rõ sự luống cuống.
Dưới ánh nến, Thiền Vu Quân Thần thấy nét mặt Nam Hoa lộ rõ vẻ cẩn trọng thì nơi ngực lại cảm thấy nhói lên. Một lát sau, ông ta mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Ta biết như vậy không hợp với lễ tiết, nhưng vết thương của cô không thể để chậm trễ thêm nữa.”
Nam Hoa khẽ cắn môi, vô lực gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng quay sang một bên.
Thiền Vu Quân Thần đem y phục của Nam Hoa kéo xuống tới đầu vai rồi cẩn thận rửa sạch miệng vết thương. Trên làn da trắng mịn là một vết thương vô cùng đáng sợ khiến ánh mắt ông ta trở nên ảm đạm hơn trước, cũng đau lòng hơn trước. Thấy Nam Hoa cố chịu đựng nỗi đau đớn không kêu ra tiếng, nơi ngực ông ta lại cảm thấy nhức nhối khó nói lên lời. Có một khoảnh khắc, ông ta thật muốn ôm Nam Hoa vào lòng.
Miệng vết thương đã băng lại ổn thỏa, mồ hôi trên trán Nam Hoa cũng được lau đi, ông ta mới nghiêm giọng hỏi, “Cô bị thương thành ra như vậy, Ngự Thuấn có biết hay không?”
“Thiền Vu, xin người trăm ngàn lần đừng nói cho vương gia.” Nam Hoa yếu ớt cất tiếng cầu xin.
Ánh mắt của Thiền Vu Quân Thần hơi ngẩn ra, “Vì sao?”
“Nam Hoa không muốn làm cho vương gia phân tâm. Vương gia nên toàn tâm toàn ý hiệp trợ Thiền Vu mới phải. Nam Hoa chỉ bị một chút thương tích nhỏ, không cần kinh động như vậy.”
Thiền Vu Quân Thần khẽ gật đầu, “Cô thật sự rất biết nghĩ cho người khác!” Dường như nhớ ra chuyện gì đó, ông ta lại nhẹ giọng hỏi tiếp, “Vừa rồi, sao cô lại xuất hiện ở phụ cận Cấm lâu như vậy?”
Nam Hoa nhẹ nhàng chớp mi rồi mới lên tiếng nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu, “Nam Hoa bị thương nhưng không dám gọi thái y vì sợ làm ảnh hưởng tới bữa tiệc đêm nay. Cho nên, Nam Hoa mới tự mình đến dược phòng lấy chút thảo dược. Nhưng Nam Hoa quá ngốc, phủ đệ lại quá lớn, trong lúc nhất thời tìm không ra dược phòng nên đi loạn lên, may mắn gặp được Thiền Vu, nếu không sẽ không biết phải tìm đến khi nào.”
Thật sự là một nữ tử có tâm!
Thiền Vu Quân Thần khẽ than thầm, ánh mắt nhìn Nam Hoa cũng hoàn toàn khác trước.
***
Cho tới lúc dạ tiệc sắp bắt đầu, quản gia Tân Trát vẫn kiên trì đi tới Cấm lâu.
Ông ta vốn không định đến nơi này bởi dù sao đây cũng là chuyện rất khó mở miệng. Nhưng hôm nay, ông ta đã nghĩ suốt vài canh giờ nhưng vẫn cảm thấy không nói ra những lời đó thì sẽ không thấy thoải mái.
Ông ta biết hiện giờ vương gia rất si mê Sở công tử, thậm chí tối nay còn muốn đưa Sở công tử tới dự tiệc. Nhưng cho dù như vậy cũng không thể dùng cách đem một nam tử cải trang thành nữ nhân như vậy. Đêm nay, người tới dự tiệc đều là trọng thần, lỡ như bị người ta biết được chẳng phải sẽ thành trò cười hay sao?
Vì thế, Tân Trát mới dứt khoát tới Cấm lâu. Là quản gia của phủ này, ông ta phải bảo vệ thanh danh cho vương gia. Ông ta muốn tới Cấm lâu nói rõ ràng với Sở công tử, muốn Sở công tử lập tức rời vương phủ. Cho dù vương gia trách tội xuống, ông ta nhất định sẽ gánh lấy.
Siết chặt lấy túi tiền trong tay, tâm trí của Tân Trát lại càng thêm kiên định. Số tiền này cũng đủ cho Sở công tử rời Hung Nô về Trung Nguyên, mở một cửa tiệm buôn bán nho nhỏ tự nuôi sống bản thân rồi.
Hít sâu một hơi, Tân Trát không khỏi nhủ thầm trong lòng, “Vương gia ơi vương gia, người trăm ngàn lần đừng trách lão nô tiền trảm hậu tấu. Lão nô cũng chỉ là suy nghĩ cho thanh danh của người mà thôi.”
Bước vào địa phận Cấm lâu, vừa vặn thấy mấy tên thị vệ đang tuần tra, ông ta liền vẫy tay gọi họ lại dặn dò, “Các ngươi canh giữ ở chỗ này, đợi lát nữa nghe ta căn dặn mấy việc.”
Bọn thị vệ không rõ quản gia muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời đứng ngay ngắn tại vị trí.
Tân Trát xốc xốc lại túi tiền rồi đẩy cửa lớn đi vào. Ông ta đã tính rất kỹ. Nếu Sở công tử kiên trì không chịu rời đi, ông ta sẽ kêu bọn thị vệ lôi ra khỏi phủ sau đó sẽ nghĩ cách tiếp. Tóm lại, ông ta tuyệt đối không cho phép vương gia bị xấu mặt ở bữa tiệc.
Bên trong phòng ngủ, mơ hồ hiện ra bóng dáng một nữ tử đang lẳng lặng ngồi đàn.
Bởi có màn trướng che phủ nên Tân Trát không rõ dáng vẻ lúc này của Sở Lăng Thường ra sao. Thấy người ngồi đó khoác trên mình bộ xiêm y tha thướt, trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy bi thương, vội tiến lên khẽ hắng giọng, “Sở công tử, Tân Trát có chuyện muốn nhờ!”
Tiếng đàn vẫn vang lên réo rắt, một giọng nói bình thản cũng theo đó nhẹ nhàng bay tới, “Quản gia có việc cầu ta?”
“Vâng!” Tân Trát khẽ nuốt nước miếng, “Tôi biết nói như vậy rất mạo muội, nhưng vì vương gia tôi không thể không làm thế. Tôi tới nơi này là muốn xin công tử đừng tham dự dạ tiệc mà hãy lập tức rời phủ.”
“Vì sao?” Thanh âm của Sở Lăng Thường vẫn bình thản như trước, cùng với tiếng đàn như hòa thành một thể.
“Bởi vì….bởi vì….” Tân Trát cắn chặt răng, nhắm mắt lại, “Bởi vì tôi không muốn thấy vương gia si mê một nam nhân, huống hồ vương gia còn muốn công tử giả trang thành nữ nhân tới dự tiệc. Lỡ như bị người ta vạch trần thân phận, vương gia nhất định sẽ bị người đời nhạo báng!”
Ngồi phía sau bức rèm, Sở Lăng Thường vẫn không hề nổi giận, tiếng đàn cũng không chút ngừng lại mà nàng chỉ khẽ thở dài một tiếng, “Ông cho rằng người nào có cơ hội vạch trần thân phận của ta?”
“Chuyện này?” Tân Trát có chút chần chừ.
“Là Ổ Giai quận chúa?” Sở Lăng Thường lại hỏi.
Chỉ nghe “cộp” một tiếng, Tân Trát đã quỳ sụp xuống sàn, “Sở công tử, xin đừng hỏi nhiều nữa. Toàn phủ này có ai là không biết vương gia thích một nam tử đâu? Đã nhiều ngày, vương gia đều qua đêm ở chỗ công tử, còn ai là không biết cơ chứ? Nếu để chuyện đó đến tai Thiền Vu, vương gia nhất định sẽ bị trách phạt.”
Tiếng đàn rốt cục cũng ngừng lại. Thật lâu sau, Sở Lăng Thường mới thản nhiên lên tiếng, “Tân Trát, là vương gia của các người yêu cầu ta tham dự dạ tiệc, không phải ta chủ động yêu cầu. Cho dù có người muốn vạch trần thân phận của ta, vậy cũng chỉ khiến vương gia các người xấu mặt, có liên quan gì tới ta đâu?”
Tân Trát vừa nghe liền nóng nảy kêu lên, chỉ còn thiếu nước dập đầu trước Sở Lăng Thường, “Sở công tử, cầu xin công tử thương xót mà rời khỏi vương gia. Tôi đã giúp công tử chuẩn bị tốt lộ phí, số tiền đó đủ để công tử rời khỏi Hung Nô.”
“Không ngờ Hách Liên Ngự Thuấn lại có được một thuộc hạ trung thành tận tâm như vậy!” Phía sau tấm màn trướng, tiếng đàn réo rắt lại vang lên, không khó nghe ra sự hâm mộ cùng chút bất đắc dĩ trong giọng nói của Sở Lăng Thường.
“Sở công tử, nói như vậy tức là công tử đã đồng ý rời đi?” Tân Trát mừng rỡ hỏi lại.
Tiếng đàn vẫn vang lên như trước nhưng Sở Lăng Thường lại không nói lời nào nữa.
“Sở công tử!
“Đèn đã thắp sáng đến điện chính rồi phải không?” Mãi lâu sau nàng mới mở miệng hỏi.
“Vâng!” Tân Trát khẽ gật đầu.
“Lúc này mới rời đi e là không có khả năng nữa rồi!” Thanh âm của Sở Lăng Thường rất nhẹ, còn có chút lạnh nhạt trong đó. Đèn đuốc đã thắp tới điện chính đồng nghĩa tiệc tối sẽ lập tức bắt đầu.
Tân Trát vừa muốn mở miệng khuyên thêm thì lại thấy mấy nha hoàn đi tới, đối với Sở Lăng Thường ngồi ở phía sau rèm cung kính thi lễ rồi đồng thanh lên tiếng, “Tiệc tối đã sắp bắt đầu, vương gia đặc biệt lệnh cho bọn nô tỳ tới đón Sở cô nương tới dự tiệc.”