Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 138: Chương 138




Bàng Mục bất lực nhìn về phía Lâm Thanh tiên sinh, thở dài: “Ngươi sao lại hồi kinh?”

Lâm Thanh tiên sinh cười nói: “Đương nhiên là ta đến uống rượu mừng của ngươi.”

Nói xong, hắn lại nhìn Yến Kiêu, thần sắc nghiền ngẫm, “Chưa từng nghĩ đến các ngươi thật sự phá được vụ án. Lại nói tiếp, ngươi đã nhận sư huynh ta làm nghĩa huynh, ta cũng coi như người nhà mẹ đẻ ngươi, gọi tiếng huynh trưởng nghe một chút?”

Ánh mắt Yến Kiêu quét qua một chúng mỹ nhân bên người hắn, da mặt kéo ra, ý tứ cự tuyệt bộc lộ ra ngoài, không đáp mà hỏi lại, “Ngài ở chỗ này công khai dẫn Tam hoàng tử đi chơi gái, ca ta biết không?”

Thánh nhân biết không?

Nụ cười trên mặt Lâm Thanh tiên sinh cứng lại, sau đó lại nhướng lên, “Không ngờ thật sự có một nữ bộ đầu.”

Yến Kiêu thiếu chút nữa bị hắn chọc cười: Ngài không cảm thấy mình đổi chủ đề quá cứng nhắc sao?

Nàng mặt không biểu cảm quay đầu lại dặn dò tiểu Lục: “Đi thông báo cho Liêu tiên sinh, nói sư đệ của ngài hồi kinh, lâu nay vẫn lang thang bên ngoài hết sức nhớ mong, mau đến gặp nhau!”

Đây là nơi trọng địa ở kinh thành, không tiện dùng bồ câu, phái bồ câu người đi càng nhanh hơn.

Tiểu Lục nhịn cười gật đầu lĩnh mệnh, lấy hành động thực tế biểu đạt tâm tình háo hức muốn xem kịch vui của mình: Hắn trực tiếp nhảy qua cửa sổ đi ra ngoài, dáng người linh hoạt di chuyển giữa mái hiên của mấy tòa lầu, trong chốc lát đã rơi xuống đất.

Mấy người Bàng Mục đều nhìn về phía Lâm Thanh, thấy nét mặt đầy tươi cười của hắn nháy mắt cứng đờ.

Lâm Thanh tiên sinh mặt bất động, trong lòng đã bắt đầu nhanh chóng tính toán khoảng cách từ Liêu phủ đến đây, đồng thời thong thả ung dung đứng dậy, tiêu sái nói lời tạm biệt với một nhóm danh kỹ ánh mắt lưu luyến, “Chợt nhớ đến còn có chuyện quan trọng, có duyên gặp lại.”

Chúng kỹ nữ đồng thời cười duyên ra tiếng, có một vị nữ tử mắt ngọc mày ngài không chút lưu tình, phá đám nói: “Nước đã đóng hết thành băng, tiên sinh muốn trốn đến chỗ nào?”

Lời còn chưa dứt, một chúng ca cơ vứt bỏ hiềm khích cười khanh khách thành một đoàn, khắp không gian đều bị tiếng cười của các nàng lấp đầy.

Lâm Thanh tiên sinh dù sao cũng từng được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng, không chút đỏ mặt, nghiêm trang nói: “Người đọc sách rời đi sao có thể gọi là trốn? Quỳ nương, ngươi đừng có hủy thanh danh của ta.”

Hắn vừa nói vừa đi, thanh âm tràn khắp lối đi, khi âm cuối vẫn còn vang vọng ở trong không khí, người đã vội vàng đi xuống lầu. Bởi vì tốc độ quá nhanh, đạo bào bị nhét đầy không khí, phía sau phồng lên.

Đám người Yến Kiêu tức khắc cười vang ra tiếng.

Bàng Mục tiến lên, cầm lấy bao tay da của hắn rơi ở trên ghế ngồi, gần đến lúc, đi đến bên cửa sổ kêu to: “Hòa thượng chạy được miếu đứng yên, cứ chờ xem!”

Nói xong, liền ném bao tay da xuống dưới.

Lâm Thanh tiên sinh nghe tiếng ngẩng đầu lên, mở hai tay tiếp lấy, lập tức gió lạnh rót vào trong tay áo, run rẩy một trận, nhanh chóng mang vào, nhanh như chớp chạy đi.

Hắn xưa nay là lãng tử tiêu sái, sao có thể quản hồng thủy (lũ lụt) ba ngày sau? Cố quan tâm đến ngay lập tức đi.

Lâm Thanh tiên sinh vừa rời đi tương đương với chặt đứt sợi dây ràng buộc, các khách nhân không dám tùy tiện dính líu Tam hoàng tử, lại sợ khí thế của Định Quốc Công mà không dám tiến lên, trong phòng nháy mắt an tĩnh.

Bàng Mục không thể đuổi người đi, đành phải nói với Tam hoàng tử: “Điện hạ, nơi này không phải chỗ nói chuyện.”

Tốt xấu là cũng là nhi tử của bạn tốt mình, cho dù hắn không biết cố gắng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn sa đọa như thế, làm bạnh cùng hạng người ngày đêm cùng kỹ tử, a dua nịnh hót.

Tam hoàng tử thấy Lâm Thanh tiên sinh đã đi, cũng mất đi hứng thú, huống hồ hắn đã muốn hướng đến Định Quốc Công từ lâu, lập tức sảng khoái nói: “Ta biết cách đó không xa có một quán trà, cũng rất thanh nhã, chủ tiệm tinh thông thư họa, không bằng đến chỗ đó nói chuyện.”

Bàng Mục cùng Yến Kiêu không cho ý kiến, thầm nghĩ chỉ cần ngươi không đi thanh lâu là được.

Thấy bọn họ đồng ý, Tam hoàng tử lấy ra cây quạt cổ bằng ngà voi, phong độ nhẹ nhàng hướng bốn phía chắp tay, sau đó lẹp xẹp lẹp xẹp đi xuống lầu.

Bàng Mục cùng Yến Kiêu đi sau một bước, nhìn thân ảnh rực rỡ phía trước, thấp giọng kề tai nói nhỏ, “Chàng nói xem hắn ra cửa còn có thể phẩy quạt hay không?”

Buổi sáng hôm nay, Yến Kiêu dùng Thần Khí hiện đại còn sót lại: Nhiệt kế đo nhiệt độ, thời tiết khoảng âm 9 độ, hơn nữa vọng yến đài nổi danh cuồng phong tàn sát bừa bãi vào thời điểm nửa đông cuối năm, vô cùng khô lạnh, gió lạnh tạt vào mặt giống như bị dao cắt.

Nếu Tam hoàng tử thật sự dám ở bên ngoài dùng cây quạt để quạt, bọn họ tuyệt đối kính hắn như hán tử.

Sự thật chứng minh, Tam hoàng tử xác thật không dám, trước khi hắn ra cửa thuần thục đem cây quạt giao cho tùy tùng bảo quản, sau đó ngoan ngoãn khoác áo choàng, tạm thời che dấu người đầy tao khí.

Trên phố này lầu cao san sát, người đông đúc, ngoài thành gió thổi vào cũng không quá mạnh. Từ đây đến quán trà cũng chỉ cách mấy trăm bước, cưỡi ngựa ngồi xe cũng không bõ, ba người dứt khoát đi bộ đến đó.

“Ta tuy sinh ra ở kinh thành, nhưng từ lâu nghe được Định Quốc Công phá án tử gì đó, thật sự là cao hứng thay ngươi.” Tam hoàng tử vui vẻ nói, “Nếu ta cũng có thể giống như Lâm Thanh tiên sinh, du tẩu khắp nơi thì tốt rồi.”

Hắn hiện giờ chỉ là hoàng tử, đến chức vị cũng không có, cũng chỉ có thể xưng ta.

Cái loại này sống thái bình quá lâu rồi, cho nên đơn thuần muốn tìm kích thích, Bàng Mục cũng đã thấy nhiều, ngựa quen đường cũ nói: “Đều là công lao của tất cả mọi người chung sức hợp tác, không phải công lao của một mình ta. Điện hạ cũng đừng có nghĩ chuyện hành tẩu giang hồ mỹ diệu như vậy, không nói đến cái khác, đến lúc đó gối cao giường mềm cẩm y ngọc thực đều không rảnh lo, không chừng còn phải nằm màn trời chiếu đất……”

Đối với người hoàn toàn không biết gì về một lĩnh vực nào đó, muốn tưởng tượng cũng khó có thể tưởng tượng ra quẫn cảnh xấu nhất, cũng như Tam hoàng tử chưa bao giờ ra khỏi kinh thành, cho nên tuy Bàng Mục nói mạo hiểm gian khổ như thế nào cũng thật sự không thể lĩnh hội.

Hắn vừa muốn tỏ vẻ không sao cả, lại nghe Bàng Mục nói “……Mấy trăm mấy chục dặm hoang tàn vắng vẻ, ăn uống tiêu tiểu đều ở trên đường”, hắn rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Không có bô sao?”

Lời còn chưa dứt, thấy Bàng Mục cùng Yến Kiêu đồng thời quay đầu ném cho hắn ánh mắt nhìn kẻ ngốc.

Ai cưỡi ngựa ra ngoài còn muốn mang theo bồn cầu?

Tam hoàng tử bị bọn họ nhìn thì rụt lại cổ, đôi mắt to lập tức nhìn về người hầu phía sau, “Mau nhớ kỹ, sau khi hồi cung ta muốn nói cho mẫu thân nghe.

Trời ơi, người bên ngoài không cần bô sao?

Đang nói chuyện, đoàn người đã đến quán trà trong miệng Tam hoàng tử, bên trong không nghe thấy tiếng vui cười, cũng không có mùi hương lung tung ngổn ngang cùng đám oanh oanh yến yến. Tiếng đàn cổ du dương lay động tâm trí mọi người, ở giữa nhà có một con tiên hạc chân đứng thẳng một chân, miệng ngậm nấm linh chi, chiếc lư hương lớn tản ra hương khí nhàn nhạt, bao trùm cả một vùng, giống như chốn tiên cảnh.

Quả nhiên là nơi cực kỳ thanh nhã.

Tam hoàng tử hơi có chút thói quen thương hương tiếc ngọc: Sau khi vào cửa, trước hết mời Yến Kiêu ngồi, lại hỏi qua sở thích, còn cố ý gọi người mang đồ uống cùng điểm tâm tinh xảo thích hợp cho nữ tử, lúc này mới chiếu cố Bàng Mục.

Yến Kiêu nói tạ, thấy hắn cũng mới mười sáu mười bảy tuổi tuổi, giữa mày ẩn ẩn mang nét trẻ con, đôi mắt to trong suốt ngoài ý muốn, không hiểu sao lại bật cười.

Tam hoàng tử chớp chớp mắt, “Yến bộ đầu vì sao lại cười?”

Yến Kiêu đang định nói, chợt nghe thấy trên đường đột nhiên náo nhiệt, nàng mới muốn duỗi tay đẩy cửa sổ ra xem, Bàng Mục sớm đã làm thay nàng, “Chỗ này thấy được rõ ràng.”

Hai người đầu đối đầu nhìn ra cửa, thấy đám người bên ngoài tự động lui vào ven đường, từ xa thấy một đoàn người quần áo diễm lệ chậm rãi đi đến, phóng mắt nhìn lại chỉ thấy một mảng lớn đỏ thẫm, xanh ngọc cùng vàng nghệ, Yến Kiêu cùng Bàng Mục trầm mặc một lúc, đồng thời quay đầu nhìn Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử nhìn ra sự trêu chọc trong ánh mắt bọn họ, gãi gãi cằm, chỉ vào những người đó nói: “Là đoàn sứ giả Hách Đặc bộ, người cưỡi ngựa đi đầu là Pha Gia Quận Vương, bên trong kiệu phía sau hẳn là Pha Sát quận chúa.”

Hách Đặc bộ? Chẳng phải là……

Yến Kiêu cùng Bàng Mục lại một lần nữa đem ánh mắt trăm mối cảm xúc ngổn ngang đến trên người Tam hoàng tử trên người.

Trách không được các ngươi có phần nhân duyên này, chỉ là phong cách mặc quần áo cùng gu thẩm mỹ thượng cũng rất giống nhau.

Bọn họ vốn định xem náo nhiệt liền thôi, lại không dự đoán được Pha Gia Quận Vương ngồi nhìn từ xa, giờ phút này nửa khuôn mặt của Bàng Mục đập vào mí mắt hắn, trong lòng Pha Gia Quận Vương lộp bộp một chút, vội gọi thị vệ lên phân phó nói:

“Ngươi đi trước tìm hiểu một chút, xem có phải Định Quốc Công ở đây hay không.”

Ý định vào kinh triều bái của hắn lần này, bổn ý chính là muốn giao hảo với Đại Lộc Triều, nhưng thấy thánh nhân lãnh đạm vượt qua sức tưởng tượng, hắn thật sự nóng lòng như lửa đốt: Bị Lân bộ chê cười là chuyện nhỏ, nếu sau này thật sự bị chèn ép, tính toán liền hỏng rồi.

Hiếm khi ngẫu nhiên gặp được Định Quốc Công, tuy hai bên đều mang trong mình nợ nước thù nhà, nhưng bọn họ trước đó từng có duyên gặp mặt mấy lần, nếu có thể được hắn tương trợ, có lẽ có thể chuyển cơ cũng chưa biết được.

Sau đó đám người Bàng Mục mới vừa đóng cửa sổ, tùy tùng bên ngoài bước vào cửa bẩm báo: “Hách Đặc bộ Pha Gia Quận Vương, Pha sát quận chúa muốn thỉnh an điện hạ, Quốc công gia.”

Bàng Mục cười nhạo một tiếng, “Tin tức của bọn họ cũng linh hoạt.”

Nói xong hướng Tam hoàng tử cười nói: “Như thế nào?”

Tam hoàng tử nhìn ra trêu ghẹo trong mắt hắn, trên mặt hơi hơi phiếm hồng, nhưng cũng tự nhiên hào phóng, “Thôi, gọi bọn hắn vào đi.”

Tuy rằng thánh nhân chưa hạ chỉ rõ ràng, nhưng người sáng suốt đều đoán ra lần này chính là hắn cưới Pha Sát quận chúa, coi như Đại Lộc tiếp nhận thành ý quy thuận của bộ tộc.

Yến Kiêu lại nhìn qua cửa sổ, thấy tiểu quận vương kia phân phó hạ nhân vài câu gì đó, sau đó ba cô nương trẻ tuổi cao gầy bước xuống từ trên xe ngựa.

Chiều cao, hình dáng thậm chí là cử chỉ động tác của những người đó đều cực kỳ giống nhau, mà nữ tử Hách Đặc bộ đều để kiểu tóc đơn giản, nếu không phân biệt kỹ xiêm y và trang sức, chỉ nhìn bóng dáng thì khó có thể nhận ra ai là Pha Sát quận chúa.

Thông thường mà nói, chủ tử đều tương đối kiêng kị hạ nhân tương tự giống mình, không nghĩ đến vị quận chúa ngoại tộc này một chút cũng không thèm để ý.

Không bao lâu sau, hai anh em Hách Đặc bộ cùng nhau đến.

Vì để tỏ thành ý, Tam hoàng tử bọn họ cũng đứng dậy đón chào.

Pha Gia Quận Vương ước chừng ngoài hai mươi tuổi, mũi cao mắt thâm, làn da trắng nõn, tướng mạo ưa nhìn, mà muội muội Pha Sát quận chúa thì ngược lại da thịt không tinh tế non mềm bằng hắn, hơn nữa thần sắc cũng càng thêm kiêu căng.

Nữ hài vốn phát dục sớm hơn, mà người Hách Đặc người trời sinh vóc dáng cao, nàng chỉ lớn hơn Tam hoàng tử một tuổi, nhưng lại hơn cao gần một cái đầu, cảnh tượng có chút buồn cười.

“Công gia.” Pha Gia Quận Vương thi lễ với Bàng Mục, bộ dáng so với Tam hoàng tử càng thêm kính sợ.

“Từ biệt mấy năm, quận vương đã cao hơn nhiều, tiếng Hán nói cũng tốt.” Bàng Mục đĩnh đạc xua xua tay, cười như không cười nói.

Kỳ thật hắn cũng mới gặp tiểu quận vương này hai lần, một lần là hai bên đàm phán, tiểu quận vương xen lẫn bên trong mười mấy đứa con trai của Hách Đặc quốc chủ, căn bản nhìn không rõ.

Lần thứ hai sao, chính là lúc Hách Đặc chủ động đầu hàng, tân vương chủ động đến dâng thư đầu hàng.

Lúc ấy, Pha Gia Quận Vương cũng mới 17 tuổi, vẫn là một thiếu niên, một hơi nói tiếng Hán lung tung rối loạn khiến người nghe ê răng, không lưu loát cùng câu chữ rõ ràng như hiện tại.

Cuộc đối thoại này hiển nhiên không nằm trong phạm vi bình thường, biểu tình của Pha Gia Quận Vương nháy mắt rõ ràng dại ra, nhưng lại lập tức cung kính nói: “Tạ công gia quan tâm, nhưng thật ra công gia vẫn long tinh hổ mãnh như trước.”

Mấy tiểu quốc bao gồm Hách Đặc bộ bị hai phụ tử Bàng gia đuổi theo đánh hai mươi năm, nỗi sợ hãi sớm đã thâm nhập vào xương tủy, hiện giờ danh hào của vị trước mắt này còn có thể ngăn trẻ con khóc đêm.

Bàng Mục nói với hắn hai câu, bỗng nhiên hướng Pha Sát quận chúa nhếch miệng cười, “Quận chúa nhìn chằm chằm ta như vậy, chẳng lẽ muốn mời ta đến Hách Đặc bộ làm khách?”

Pha Sát quận chúa không ngờ hắn nhạy bén như vậy, trực tiếp bị bắt quả tang, sau lưng xoát toát ra một tầng mồ hôi lạnh, mặt cũng càng trắng hơn, vội cúi thấp đầu.

Năm đó nguyên soái tam quân Bàng Mục dẫn đầu đánh mấy quốc gia xunh quanh, mỗi lần đều giống như sát thần giáng thế, đi đến đâu cũng đều không ngoại lệ nhấc lên tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), khiến quân thần Đại Lộc Triều cùng reo hò khen hay, già trẻ địch quốc tiếng khóc rung trời.

Hắn đến Hách Đặc bộ, có thể có chuyện gì tốt!

Pha Gia Quận Vương vừa muốn mở miệng cứu vãn, liền nghe thấy Tam hoàng tử mời nói: “Trời đông giá rét, khó được quận vương vào kinh thành, không bằng ngồi xuống uống ly trà nóng nghỉ tạm một lúc. Điểm tâm Trung Nguyên khác với Tây Bắc, nhưng cũng đặc sắc, không biết quận chúa thích ăn ngọt không?”

Hắn vốn có ý tốt, chưa từng nghĩ đến Pha Sát quận chúa lại không cảm kích chút nào, ánh mắt trầm xuống nhanh chóng xẹt qua một tia oán giận, cứng rắn nói:

“Không cần, ta cùng với huynh trưởng mới vừa ở uống nhiều trà ở trong cung trà.”

Hách Đặc bộ đường xa mà đến, nhưng thiên tử Đại Lộc lại làm như không thấy, bắt bọn họ chờ ở bên ngoài gần một tháng mới triệu kiến, vốn chính là một loại làm nhục âm thầm. Mà hôm nay vào cung, thái độ thánh nhân cũng hoàn toàn không tính là nhiệt tình, Pha Gia Quận Vương đợi ý chỉ tứ hôn ý hồi lâu nhưng vẫn như cũ không có tin tức, mà Pha Sát quận chúa ở ngoài cung thái hậu ngồi uống trà hơn một canh giờ, mới được thông báo hôm nay thái hậu cùng hoàng hậu sức khỏe không tốt, không thể tiếp khách.

Nếu đã sớm đã biết thân thể không khoẻ, vì sao không nói ngay từ đầu? Cố tình muốn cho mình ngồi chờ, nhận hết sự coi thường cùng khinh miệt, quả thực đáng giận.

Tiếng Hán của nàng vốn nói không tốt, ngữ khí lại lạnh lùng, lời này nghe đặc biệt có vẻ bén nhọn chói tai.

Tam hoàng tử thích hồ nháo không giả, thương hương tiếc ngọc cũng là sự thật, nhưng chung quy là long tử long tôn (con rồng, cháu rồng), trong xương cốt vẫn mang theo kiêu ngạo, hiện tại bị Pha Sát quận chúa quăng mặt lạnh, vẻ khách sáo trên mặt nháy mắt biến mất sạch sẽ, không chút khách khí bưng trà tiễn khách, “Nếu như thế, sắc trời không còn sớm, quận vương này nên đi thôi.”

Pha Sát quận chúa không ngờ thái độ trước sau của hắn biến hóa to lớn như thế, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Tuy nhiên, Tam hoàng tử lại quá lười để nhìn nàng một cái.

Pha Gia Quận Vương thấy ám đạo (đường ngầm) không tốt, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, muốn nói gì đó nhưng cũng biết trước mắt không phải thời điểm tốt, vội vàng hành lễ mãi, “Bệ hạ đặc biệt cho phép đoàn người tiểu vương ở tại hẻm Chi Hoa bên thành nam, hôm nay sắc trời đã tối, không quấy rầy nhã hứng của chư vị, cáo từ.”

Tam hoàng tử đã ngồi xuống, nghe vậy mí mắt cũng không thèm nâng một chút, ném cái giọng mũi qua loa cho xong.

Bàng Mục hướng bọn họ gật gật đầu, cũng kéo Yến Kiêu về chỗ ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Yến Kiêu theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đúng lúc thấy Pha Sát quận chúa cũng nhìn sang bên này, hai người đều ngẩn ra.

Yến Kiêu từ trong mắt nàng thấy được rõ ràng, có một tia hận ý không nguôi.

Đợi đoàn người Hách Đặc bộ rời đi, nàng nhíu nhíu mày, nói với Tam hoàng tử: “Quận chúa kia quá mức kiêu căng bướng bỉnh, dã tính lộ ra ngoài, điện hạ ngày sau cần phải để ý.”

Tam hoàng tử phẩy cây quạt lung tung mấy cái, không còn sự cợt nhả lúc ban đầu, nhàn nhạt nói: “Phụ hoàng sẽ không cho phép nữ tử ngoại tộc chiếm cứ vị trí chính phi, cùng lắm làm trắc phi thôi, coi như đi ngang qua sân khấu, ném đến hậu viện nuôi dưỡng là được.”

Hắn sinh ra ở hoàng gia, hưởng thụ vinh hoa phú quý, văn không thể an bang, võ không thể định quốc, nếu chút ủy khuất này cũng không chịu đựng được, sao xứng làm nhi tử của phụ hoàng?

Yến Kiêu hơi hơi nhướng mày.

Tam hoàng tử này, lại cũng không hoang đường vô độ như những lời đồn đãi bên ngoài.

********

Sau khi sắp xếp nơi ở tạm thời, Pha Gia Quận Vương giơ tay liền cho muội muội một cái tát, “Ngươi đây là đem ta đặt trên đống lửa sao! Ai cho ngươi lá gan này!”

Pha Sát quận chúa ăn một cái tát, há mồm phun ra một ngụm máu, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ huynh trưởng còn muốn tiếp tục chịu đựng bị bọn họ khi dễ sao? Người Hán có câu nói, muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, hiện giờ tùy tiện tìm một lý do liền bắt chúng ta phải cắt đất đền tiền, cuộc sống ngày sau tệ hơn sợ cũng không có.”

Pha Gia Quận Vương nhíu mày, “Ít nhất tộc nhân còn sống.”

Hơn nữa, công bằng mà nói, vốn là mấy quốc gia Hách Đặc đỏ mắt diện tích lãnh thổ của Đại Lộc Triều rộng lớn, sản vật phong phú, nổi lên dã tâm cướp bóc, chẳng qua bị người ta đánh chết thôi.

“Đây mà gọi là sống? Huynh là vương hầu cao quý, sao có thể chịu đựng khuất nhục như thế!” Pha Sát quận chúa đột nhiên kích động, mất khống chế hét to, “Cùng lắm thì khai chiến với bọn họ, cá chết lưới rách!”

“Ngươi nói thật dễ dàng, khai chiến khai chiến, ngươi có biết ta bộ đã không còn sức chiến đấu không?” Pha Gia Quận Vương lạnh giọng quát, “Nếu khiêu chiến với bọn họ, chỉ có thể rơi vào kết cục bị diệt tộc.”

“Chết thì chết, cũng tốt hơn sống khuất nhục như vậy.” Pha Sát quận chúa cười lạnh nói.

Tiểu quận vương cực kỳ giận cười lại, “Ngươi thật sự điên rồi.”

Hắn gọi thị vệ đến, “Coi chừng chặt chẽ viện của quận chúa, trước cung yến trừ tịch không được để nàng ra ngoài một bước!”

“Ngươi muốn chết, cũng phải chết sau khi gả cho hoàng tử của Đại Lộc.” Pha Gia Quận Vương nhìn chằm chằm muội muội cùng cha khác mẹ, gằn từng chữ một.

Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi.

“Phụ thân cùng huynh trưởng chết trận, thật ra ngươi rất cao hứng?” Hắn mới vừa bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy Pha Sát quận chúa cười khẩy nói, “Các huynh trưởng kiêu ngạo như vậy, kiêu dũng thiện chiến như vậy, mấy đệ đệ phía dưới cũng giỏi hơn so với ngươi, nếu bọn họ còn sống, ngươi kiếp sau cũng không được làm quận vương!”

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Người Hán giết huynh phụ ta, diệt tộc nhân ta, ngươi lại uốn mình nghe hắn, nhận giặc làm cha, còn có liêm sỉ không?”

Pha Gia Quận Vương nghe vậy dừng lại bước chân, đột nhiên ha hả cười vài tiếng, xoay người lại, “Nếu ta nói phải, ngươi có thể làm gì được ta?”

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.

Pha Sát quận chúa trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn hai cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo trước mặt đang đóng chặt, cả người không thở nổi.

Thật lâu sau, nàng tê tâm liệt phế hét lên vài tiếng, đập phá sạch sẽ tất cả đồ vật ở trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.