Đại hôn sắp đến, trong khoảng thời gian này Yến Kiêu ở Liêu phủ, chờ qua năm sau sẽ chính thức thành thân, mới có thể ở cùng một chỗ với Bàng Mục.
Kể từ đó, dù là kinh thành nhiều miệng người lắm quy củ, cũng không ai nói được lời gì.
Bởi vì chuyện của Pha Sát quận chúa, hứng thú của Tam hoàng tử rõ ràng giảm xuống không ít, thấy sắc trời không còn sớm, hai người cáo từ với hắn, đối phương cũng không mạnh mẽ giữ lại, chỉ nói gặp lại ở cung yến.
Bàng Mục theo thường lệ trước đưa Yến Kiêu trở về Liêu phủ, cân nhắc xem có thể kiếm được một bữa cơm hay không, tận dụng mọi khả năng để có thêm thời gian ở chung.
Kết quả mới bước vào chính viện, mơ hồ nghe thấy thanh âm răn dạy đầy nhịp điệu, hữu lực của Liêu Vô Hà:
“…… Ngươi có thể diện lớn như vậy, thật hoang đường! Ban ngày ban mặt trước mắt bao người, dám mang theo Tam hoàng tử đi chơi gái! Còn ngâm tụng dâm từ, lãng khúc gì đó, Lâm Tuyền a Lâm Tuyền, đừng tưởng rằng ngươi không vào triều làm quan liền có thể không kiêng nể gì……”
“Ngươi hành sự như thế, có thể xứng với công sức bồi tài của sư phụ sao? Lão nhân gia nếu biết, chỉ sợ tức giận đến mức chết đắc bất kỳ tử (chết đột ngột, ngay lập tức)!”
Vẫn luôn nghe người bên ngoài goi “Lâm Thanh tiên sinh” “Lâm thanh tiên sinh”, bọn họ dường như đã quên đại danh Lâm Tuyền của đối phương.
Lâm Tuyền nhỏ giọng biện giải, quả thực yếu ớt đến đáng thương nhưng lại làm người giận, “Ta đi phía nam gặp sư phụ lão nhân gia, bệnh sớm đã hết, người đã khôi phục tốt, chỉ là không chịu trở về…… Một bữa cơm có thể ăn hết nguyên một chén thịt kho tàu, ta cũng không thể đoạt được của ông!”
Liêu Vô Hà đột nhiên cất cao thanh âm, “Còn dám tranh luận, dám bố trí sư phụ lão nhân gia!”
Hiện tại vào cửa chắc chắn gặp tai ương cá trong chậu, hai người liếc nhau, đều do dự muốn chờ hắn mắng xong mới đi vào.
Nhưng mà hạ nhân Liêu gia đã sớm thông báo, bọn họ còn chưa kịp quay đầu chạy, thanh âm đặc biệt tức giận của Liêu Vô Hà từ bên trong truyền ra, “Không làm chuyện trái với lương tâm, các ngươi trốn cái gì!”
Yến Kiêu cùng Bàng Mục đồng thời nhe răng, u, nghe xem, rõ ràng bị chọc tức không nhẹ a.
Sau đó hai người vừa vào cửa, đối diện với Vệ Lam mặt đầy xấu hổ đang núp ở một bên uống trà.
Thấy bọn họ tiến vào, Vệ Lam rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy chào đón, thần sắc giống như gặp được chiến hữu chia sẻ hỏa lực, nhiệt tình đến mức khiến người run rẩy.
“Đại nhân, Yến cô nương, biệt lai vô dạng*.”
*: thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.
Sau một thời gian dài, hắn vẫn có thói quen gọi như vậy.
Yến Kiêu cùng Bàng Mục thấy hắn cũng rất cao hứng, đều không rảnh lo đến Liêu Vô Hà mặt đen, trực tiếp tiến lên lôi kéo hắn hàn huyên.
“Hình như gầy đi, nhưng có tinh thần hơn, người cũng trở nên sắc bén.”
Quả nhiên quan trường là nơi rèn luyện con người, cho dù Vệ Lam hiện tại chỉ là biên tu Hàn Lâm Viện, nhưng cũng đã chứng kiến thậm chí đã trải qua chính trị phức tạp, qua một đoạn thời gian như vậy, cả người như thay hình đổi dạng.
Bàng Mục hỏi: “Nhậm Trạch cũng đến, các ngươi có từng gặp chưa?”
“Đương nhiên là đã gặp,” không đợi Vệ Lam trả lời, Liêu Vô Hà bị gạt sang một bên lạnh giọng nói, “Hai ngày nay đều ra ngoài gặp mặt, nếu không phải hôm nay ta gọi, còn không chịu đến đâu!”
Vệ Lam cười càng thêm xấu hổ, há miệng thở dốc muốn giải thích, nhưng lại rất sáng suốt nuốt trở vào.
Thôi, sư phụ nói gì đều có lý.
Yến Kiêu rụt rụt cổ theo, nhỏ giọng hỏi Vệ Lam, “Nhậm Trạch đâu?”
Vệ Lam cũng hạ giọng, không biết nên khóc hay cười nói: “Hôm nay chúng ta đều bị tiên sinh mắng một trận, hắn bị đuổi về Quốc công phủ chép sách, đêm nay hẳn là không ngủ.”
Bàng Mục kêu một tiếng, trịnh trọng nói với Liêu Vô Hà: “Ngài đây là giận chó đánh mèo, lão đại người, ăn dấm của học sinh dấm làm gì!”
Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người bao gồm Lâm Tuyền đều hít một ngụm khí lạnh, mặt viết đầy chữ:
Ngươi xong rồi.
Bàng Mục sửng sốt, hỏng rồi.
Thấy Liêu Vô Hà hai mắt híp lại, cười lạnh một tiếng, đột nhiên giơ lên tay áo lên vẫy một cái về phía cửa, “Tiễn khách!”
Bàng Mục bị đuổi đi không quan trọng, mà thẳng đến ngày tổ chức cung yến mới có thể gặp mặt tức phụ.
Những nhà có danh tiếng ở kinh thành phần lớn có thói quen tổ chức gia yến vào 29 tháng chạp, để nhường chỗ cho cung yến ngày 30 Tết.
Khách quan mà nói, về tình về lý Yến Kiêu đều không đủ tư cách tham gia cung yến:
Hiện giờ nàng còn chưa bái đường với Bàng Mục, không được coi là Quốc công phu nhân; nếu luận quan phẩm, vừa đúng lúc ở bên ngoài giới hạn ngũ phẩm.
Trước khi Bàng Mục chuẩn bị vào cung cầu ân điển, thánh nhân thật ra đã chủ động: Đặc biệt cho phép Liêu bá (tước vị bá gia) Liêu Vô Hà dẫn theo nghĩa muội đi cùng.
Liêu Vô Hà nhận được ý chỉ liền vui vẻ, thánh nhân nói rõ là cố ý chơi xấu.
Chỗ ngồi trong cung yến được xếp thành từng hàng theo cấp bậc quan viên và theo gia tộc tương ứng, Bàng Mục là quốc công, gần như là ngồi gần ngự án. Mà Liêu Vô Hà chỉ là bá gia, nói ít cũng phải ngồi sau hai hàng, đến lúc đó đừng nói là nói chuyện thân mật, trong dòng người chen chúc xô đẩy muốn nhìn thấy đối phương cũng khó.
Hiển nhiên Bàng Mục cũng nhìn thấu lòng dạ hẹp hòi của thánh nhân, cho nên khi hai nhà gặp nhau ở cửa cung, vẻ mặt của hắn đặc biệt u oán.
Bệ hạ có chuyện gì vậy? Lúc trước còn giục thành thân, mắt thấy chỉ còn một bước, người này lại muốn trộn lẫn hạt gì!
Yến Kiêu và Đổng phu nhân cùng hai đứa nhỏ ngồi ở trong xe ngựa, lúc Bàng Mục đi tới, Liêu Trăn che miệng cười khanh khách nói: “Tiểu cô cô, tiểu dượng tới.”
Yến Kiêu bật cười, vén rèm lên, “Dượng nàng tới?”
Mọi người đều vui vẻ cười ra tiếng, chính Bàng Mục cũng không chịu nổi vui vẻ, thuận tay búng nhẹ một cái lên trán Liêu Trăn, “Quỷ linh tinh.”
Hắn vừa muốn nói, nhưng đã nghe thấy tiếng xôn xao ở cổng cung điện, mọi người đều ngẩng cổ lên nhìn, thấy Thiệu Ly Uyên dẫn theo mấy người cưỡi ngựa chạy đến.
Thiệu Ly Uyên là Hình Bộ thượng thư, chủ quản đại án khắp thiên hạ, bình thường những việc nhỏ không cần hắn cực khổ đại giá. Trước mắt là ngày 30 tết, làm ra động tĩnh lớn như vậy, không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều.
Hắn cũng là người tuổi, nhưng có lẽ bởi vì thường bôn tẩu ở bên ngoài lại chú ý bảo dưỡng, thể trạng vô cùng tốt, giờ phút này kỹ thuật cưỡi ngựa tốt cũng hiển lộ ra không thể nghi ngờ. Lão gia tử thần sắc lạnh lùng, như tia chớp xẹt qua trước đoàn xe, không ngờ không bao lâu sau lại đánh ngựa quay lại.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, Yến Kiêu từ cửa sổ xe thò đầu ra, có chút vui sướng, “Thật trùng hợp, ngươi cũng đến.”
Giờ phút này Bàng Mục cũng không quan tâm việc mình bị mắng, chủ động tiến lên hành lễ của vãn bối, hỏi: “Không biết đại nhân gọi nàng có chuyện gì?”
Thiệu Ly Uyên khẽ cau mày, hiếm khi không mắng hắn, “Hình Bộ phá án, người rảnh rỗi chớ hỏi, các ngươi chỉ cần lo vào cung dự tiệc là được.”
Bàng Mục: “……”
Tức phụ của ta là người nòng cốt của Hình Bộ các ngươi, ta cũng coi như người nhà, cảm tình đến lúc này chính là người bên cạnh?
Khi nói chuyện, Yến Kiêu đã nhanh nhẹn đi ra khỏi xe ngựa, trực tiếp xoay người lên con ngựa trắng Truy Vân vẫn luôn được buộc ở sau xe để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, thuận tiện vỗ vỗ sống lưng Bàng Mục trấn an, “Đừng lo lắng, ta đi rất nhanh sẽ trở lại.”
Thiệu Ly Uyên hừ một tiếng, một tay khống cương (dây cương) quay đầu ngựa, tốt tính tiết lộ chút ý, “Mang theo cái rương của ngươi.
Mọi người đều ngẩn ra, sắc mặt đại biến.
Chết người!
Yến Kiêu lập tức lệnh cho Tống Lượng trở về Liêu phủ lấy rương dụng cụ của mình, thuận tiện thông báo cho A Miêu, còn nàng dẫn theo Hứa Thiến cùng tiểu Lục, tiểu Bát đi trước một bước.
Thiệu Ly Uyên sai một thị vệ đi theo Tống Lượng, sau đó được lệnh đem rương đến hiện trường, chính mình không cần nói nhiều lời nữa, trực tiếp dẫn Yến Kiêu như gió xoáy biến mất trong tầm mắt của đoàn xe.
Trên người Yến Kiêu đang mặc bộ cung trang màu trần bì thêu chỉ vàng, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn màu đen bên trong chính là lớp lót màu đỏ, lúc này cưỡi ở trên lưng ngựa, áo choàng bị gió thổi phồng lên, tung bay lên xuống, màu đỏ thẫm cùng màu đen lúc ẩn lúc hiện không ngừng đan xen vào nhau, có chút mơ hồ cùng yêu dã.
Bàng Mục nhìn chằm chằm hướng bọn họ rời đi, giơ tay gọi tiểu Tứ tiểu Ngũ, “Âm thầm hỏi thăm một chút, xem trong số những người vốn nên đến dự tiệc vắng ai.”
Theo thân phận cùng địa vị của Thiệu Ly Uyên, người bình thường tuyệt đối thỉnh được hắn……
Người chết chính là Pha Sát quận chúa, nghe nói khi phát hiện đã bị đốt thành xác cháy.
Thời điểm nhận được tin tức, Yến Kiêu vẫn có chút không thể tin được, buột miệng nói: “Ta hôm trước vừa gặp nàng.”
Nàng từng bàng quan chứng kiến vô số cái chết, nhưng người trước đó không lâu còn sống sờ sờ đứng trước mặt mình, lúc này đột nhiên biến thành một khối thi thể cháy đen, khiến nàng có chút ngẩn ngơ.
“Đây không phải tệ nhất, “ Thiệu Ly Uyên thần sắc ngưng trọng nói, “Sợ rằng người này rắp tâm hại người là có mưu đồ lớn.”
Từ trong cung còn có hai bộ đầu đi cùng hắn: Một người mặt trái xoan da trắng nõn, ước chừng trên dưới 35tuổi, một người khác mặt sắc chữ điền, so người trước nhỏ hơn chút.
Nghe xong lời Thiệu Ly Uyên nói, người mặt chữ điền mở miệng nói: “Đại nhân lo lắng cho Tam hoàng tử sao?”
Thiệu Ly Uyên không nói chuyện, người mặt trái xoan kia liền nói tiếp: “Năm nay có rất nhiều nước phái sứ giả đến nhập kinh Đại Lộc, sau khi kết thúc đại chiến đây là năm có số lượng sứ giả nhập kinh nhiều nhất, đặc biệt là mấy biên bộ lấy Hách Đặc cầm đầu, quan hệ với triều đình vốn tế nhị. Thiên hạ đều biết lần này bọn họ không tiếc đưa quận chúa nhập kinh hòa thân, nhưng thái độ triều ta lãnh đạm cũng là sự thật. Hiện tại quận chúa đã chết, chỉ sợ……”
Thiệu Ly Uyên lúc này mới khẽ gật đầu.
Yến Kiêu nháy mắt hiểu rõ.
Mười mấy năm qua có bảy nước từng có chiến loạn, phân tranh hoặc là tranh chấp với Đại Lộc, sau khi chiến bại, có bốn nước chủ động đầu hàng nhập vào Đại Lộc, mà bốn nước này lại lấy Hách Đặc cầm đầu, gặp đả kích lớn nhất, hiện giờ thái độ cũng thành khẩn nhất.
Pha Sát quận chúa sớm không chết muộn không chết, cố tình sau khi vào kinh mới chết, hoặc nói là sau khi có cuộc tan rã không vui với bệ hạ, Tam hoàng tử thì chết……
Yến Kiêu chưa bao giờ tiếp cận gần trung tâm chính trị như bây giờ, chỉ cảm thấy tim cũng đập nhanh hơn, nhịn không được hỏi: “Đại nhân, bên ngoài tạm thời không có lời đồn đãi bất lợi đối với triều đình được truyền ra?”
Nếu có người thừa cơ nói triều đình phái người làm, hậu quả không dám tưởng tượng:
Lúc trước lão quốc vương Hách Đặc chiến bại bị giết, vương hậu tự sát, trong số mười bảy vương tử cũng chết chỉ còn lại bốn người, hiện giờ tiểu quận vương cũng tự mình duy trì, có thể nói nắm giữ toàn bộ quốc gia. Hiện tại lại đích thân vào kinh, đem quận chúa xuất thân cao quý nhất dâng lên, thật sự không thể thành khẩn hơn nữa, nhưng nếu ăn nói khép nép, cúi đầu nghe lời vẫn sẽ bị họa sát thân, còn không bằng cá chết lưới rách!
Yến Kiêu vừa thốt lên xong, hai gã bộ đầu đồng thời nhìn sang, trên mặt có chút kinh ngạc.
Thiệu Ly Uyên ừ một tiếng, hiển nhiên rất hài lòng việc nàng có thể đuổi kịp suy nghĩ của mọi người, lại chủ động chỉ vào người mặt trái xoan da trắng nõn giới thiệu nói: “Đây là chữ thiên giáp hào Yến Anh, người kia là tự Ất hào Đường Khê.”
Nói xong, lại nói với Yến Anh và Đường Khê: “Đây là Yến Kiêu, vụ án này rất quan trọng, cần các ngươi chung sức hợp tác, không có sai sót.”
Khoảng thời gian trước Hình Bộ mới nhận một vị hoàng tự Ất hào bộ đầu, hiện giờ cùng sở hữu có mười bốn vị bộ đầu, nghe nói không ít, nhưng thiên hạ to lớn, liên tiếp có các loại án kiện phát sinh, lui tới không tiện, cũng thường xuyên không đủ dùng, trên cơ bản rất khó nhìn thấy mười bốn người đồng thời đóng quân ở kinh thành.
Giống như hiện tại, tính cả Yến Kiêu cũng chỉ có ba người, còn toàn bộ mười một người còn lại được phái đến các nơi hiệp trợ quan phủ địa phương điều tra.
Thiệu Ly Uyên giới thiệu xong, ba người đồng thời ôm quyền.
Yến Anh trời sinh có gương mặt tươi cười, lúc mặt không biểu tình có bộ dáng thập phần ôn hòa, lúc này khóe môi hơi cong lên mang cho người ta một loại cảm giác như tắm mình trong gió xuân. Nếu không biết đến hắn, chỉ sợ có tưởng tượng như thế nào cũng không thể ngờ người này lại là một vị bộ đầu tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng thật ra Đường Khê kia, dường như có chút thành kiến đối với Yến Kiêu, chào hỏi qua loa có lệ, cuối cùng còn liên tục nhíu mày trong lúc Thiệu Ly Uyên không chú ý.
Yến Kiêu thấy nhiều người như vậy, cũng không để trong lòng, đến nơi liền xoay người xuống ngựa, cùng Thiệu Ly Uyên đi vào.
Nơi ở của đoàn người Hách Đặc bộ chính là một ngôi nhà có bốn tòa trach viện, trước kia từng thuộc về một vị tham quan bị xét nhà lưu đày nào đó, lúc này đã bị binh lính cùng bọn nha dịch của Hình Bộ bao vây.
Pha Sát quận chúa ở tại một tòa tiểu viện phía đông sâu bên trong, đám người Yến Kiêu còn chưa đi vào, cũng đã ngửi được mùi khói nồng nặc trong không khí cùng mùi cháy khét của da thịt.
Người chưa thực sự đến hiện trường chân chính thì sẽ rất khó hình dung ra loại mùi này.
Không sợ nói ghê tởm, con người cũng là một loại động vật, có thịt có mỡ, sau khi bị thiêu cháy cũng khó tránh khỏi mang theo một loại mùi khét đặc trưng của thịt, nhưng cố tình trong tiềm thức của ngươi đã biết bị thiêu cháy chính là người, vì thế hai loại bản năng va chạm lẫn nhau, tất cả còn lại chỉ sự ghê tởm.
Có người tiến lên tiếp kiến Thiệu Ly Uyên, nhanh chóng nói rõ những gì mình biết:
“Theo lời kể của những hạ nhân, Pha Sát quận chúa gần đây thường xuyên phát giận, trừ bỏ hai thị nữ thân cận giữ lại bên người, ngay cả thị vệ cũng đều bị đuổi đến cửa viện. Hôm nay, người ở phòng bếp đến đưa cơm trưa cũng bị mắng, cửa cũng chưa kịp vào, đặt ở cửa liền chạy…… Đến hơn nửa giờ mùi, Pha Gia Quận Vương phái người đến thông báo quận chúa chuẩn bị tiến cung, cũng bị mắng quay trở về. Sau đó quận vương tự mình đến đây, tuy rằng không thể vào cửa, nhưng quận chúa bảo đảm nói sẽ không trì hoãn, nên cũng thôi.”
Cung yến chính thức bắt đầu vào giờ Dậu, nhưng mùa đông trời tối sớm, hơn nữa bởi vì lượng người vào cung quá lớn, sau khi vào còn phải tiến hành một loạt công tác dự bị, cho nên cửa cung sẽ đóng cửa vào hơn nửa giờ Thân, mà khoảng cách từ nơi này đến cửa cung khá xa, xác thật giờ Mùi cần bắt đầu chuẩn bị.
“Mắt thấy giờ Thân sắp đến, quận vương đợi mãi nhưng quận chúa không đến, khi lần nữa phái người đến thúc giục, lại phát hiện có khói đặc tràn ra từ khe hở giữa cửa sổ đang bị đóng chặt……”
Đang nói chuyện, mọi người đã đi vào bên trong tiểu viện của Pha Sát quận chúa.
Lúc này cửa phòng mở toang, có thể thấy căn phòng cháy đen, cho dù lửa đã bị dập tắt, nhưng vẫn có khói trắng liên tục bay ra tứ phía, mà mùi vị phức tạp kia cũng càng thêm nồng nặc, kích thích cổ họng của mọi người phát ngứa.
Giọng nói của Thiệu Ly Uyên không tốt lắm, nhịn không được ho khan vài tiếng, lại hỏi nha dịch kia, “Hai thị nữ đi theo quận chúa đâu, đã hỏi chưa? Quận vương hiện tại ở chỗ nào?”
Người nọ mặt lộ vẻ mặt khó xử, “Nói đến cũng kỳ quái, hai tỳ nữ kia không thấy bóng dáng, quận vương ở phía sau, ti chức sẽ mời hắn đến.”
“Không thấy?” Thiệu Ly Uyên hơi cao giọng, “Nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, người sao có thể hư không tiêu thất*? Bọn họ là đi ra ngoài?”
*: biến mất không còn tăm hơi.
Người nọ lắc đầu nói: “Đại nhân tha tội, bởi vì sự tình xảy ra đột ngột, ti chức sai người thẩm vấn từng người, hiện tại mới được một nửa. Tuy trước mắt chưa có tin tức, nhưng sau đó sẽ có cũng chưa biết được.”
Thiệu Ly Uyên không nói tốt cũng không nói không tốt, chỉ khoát tay với ba người Yến Kiêu, “Ta đi gặp Pha Gia Quận Vương, các ngươi dẫn người cẩn thận xem xét.”
Vừa dứt lời, Yến Anh cùng Đường Khê liền dẫn theo mấy tên thủ hạ đi vào.
Hai người bọn họ đều là bộ đầu nhiều năm, người đi theo cũng kinh nghiệm phong phú, căn bản không cần phân phó, mỗi người phụ trách một chỗ, vô cùng đâu vào đấy.
Bản thân Yến Kiêu ở phương diện tra xét hiện trường không phải sở trường, ngày thường có người phối hợp cũng có thể bổ sung cho nhau, nhưng lúc này mấy người họ rõ ràng làm theo ý mình, thủ hạ của nàng cũng không phải nhân tài điều tra có thể dùng, nhược điểm nháy mắt lộ rõ.
Nàng ở ngay lập tức cảm thấy áp lực.
Đây thật sự là trường hợp lớn nhất và có đẳng cấp cao nhất nàng gặp tính đến bây giờ, đồng thời cũng là khảo nghiệm chưa từng có, chỉ cần chậm một bước, liền phải nhận câu nói của người xưa “Một bước không đuổi kịp, từng bước đuổi không đến”.
Lần này nhìn là chung sức hợp tác cùng quan viên Đại Lộc Triều, nhưng ngầm thấy là nàng cùng người cũ của Hình Bộ, hoặc nói là một trận chém giết giữa nàng với mấy phần tử ngoan cố của Hình Bộ:
Nếu thắng, nàng mới có thể tiếp tục niềm kiêu ngạo của mình; nhưng nếu thua, con đường phía trước của nàng có thể hình dung gian nan cỡ nào.
Đường Khê rất rõ ràng không thích chính mình, mà Yến Anh kia nhìn hiền lành, nhưng thật ra lễ phép mà xa cách, so với người trước càng thêm khó tiếp cận, trông cậy vào hai người bọn họ chia sẻ kết quả tra xét với mình không khác gì người si nói mộng, nàng cần phải có tính toán khác.
Nhưng trời cao không tuyệt đường người, Tống Lượng đang thở hổn hển mang rương dụng cụ đến, lòng tin của Yến Kiêu dâng lên như sóng gặp gió.
Nàng còn có một ưu thế khác mà những bộ đầu bình thường đều không có:
Nàng Yến Kiêu là bộ đầu, cũng là ngỗ tác!