Ai cũng không nghĩ tới tiệc trung thu thưởng quế chuyển biến bất ngờ như thế, bầu không khí nhẹ nhàng vui sướng ban đầu không còn sót lại chút gì, hiện trường nháy mắt lâm vào một mảnh gian nan cùng tĩnh mịch.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Vương Bội cười gượng nói: “Thật không phải, ta đột nhiên thấy không khoẻ, hôm nay chỉ sợ không thể thưởng quế, cáo từ trước.”
Dứt lời, hành lễ muốn đi.
“Đứng lại!” Bạch Ninh nơi nào chịu ngậm bồ hòn? Lập tức cười lạnh ra tiếng, “Nói thẳng là coi thường chúng ta, cái gì không khỏe? Tưởng người khác là kẻ ngốc để lừa sao?”
Cho dù là ở kinh thành, những công chúa, hoàng tử thấy mình đều nhiệt tình nói cười, những người hành sự như thế này, nàng làm sao chịu được?
Nàng vừa nói xong, hai thị vệ sau lưng đồng thời tiến lên, phảng phất có thể tùy thời mà hành động, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm mọi người.
Vương Bội trăm triệu lần không nghĩ tới Bạch Ninh đảo khách thành chủ, nói trở mặt liền trở mặt, nửa điểm tình cảm cũng không giữ lại cho người khác, không khỏi vừa xấu hổ lại vừa tức giận, lại giận lại sợ, theo bản năng xin giúp đỡ, tầm mắt hướng tới Ngọc Mẫn.
Ngọc Mẫn nhíu mày, tiến lên một bước, đem Vương Bội cùng Tần Vân hư hư che ở phía sau, lại nhanh chóng thay biểu tình dịu dàng không chê vào đâu được, ôn nhu cả giận: “Bạch cô nương, chúng ta thật sự không dám có ý này.”
“Vậy ngươi là có ý nào?” Bạch Ninh ôm cánh tay, tiếp tục cười lạnh.
Nàng ở kinh thành cũng là nhân vật nổi danh, vốn là xuất thân thế gia võ tướng, tính tình phóng đãng không kềm chế được, tính cách không dung nổi cái gai trrong mắt, mọi việc đều phải trẻ ra tìm hiểu kĩ càng, là ai cũng đều biết đến.
Hiện giờ tuy không phải địa bàn nhà mình, nhưng Bạch Ninh tính tình nóng nảy lại thích không chịu thiệt. Mọi việc đều phải nói lý: Các ngươi mời chúng ta tới, tới trước mắt rồi lại nháo thành như vậy, tính cái gì!
Yến hội này vốn là cảm thấy kỳ quặc nhưng vẫn đến, hiện giờ lại vẫn có người dám giáp mặt, không cho mình mặt mũi, nếu nàng không rên một tiếng cứ nhịn như vậy, chẳng phải để bọn họ xem nhẹ người Bạch gia, ngày sau cho dù là con chó con mèo gì cũng dám tiến lên dẫm một chân!
Ngọc Mẫn bị nàng hỏi đến chỗ mấu chốt, bản năng nhìn về phía Yến Kiêu, đối mặt với ánh mắt bằng phẳng trong suốt của đối phương, dù không có lý do cũng thấy chột dạ, vội lại quay đi, nói với Bạch Ninh: “Xá muội trẻ người non dạ, hành sự không có quy củ, tiểu nữ thật sự không biết nàng đã nói với hai vị cái gì, còn tưởng nàng chịu thiệt.”
Yến Kiêu đột nhiên cười, ngoài dự đoán mọi người nói: “Nàng nói các ngươi đều là người chân thành thẳng thắn, đều là các cô nương đáng yêu!”
Ngọc Mẫn sửng sốt, chợt nhiều thêm vài phần quẫn bách.
Yến Kiêu cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, nhìn thẳng đến lúc cái trán nàng hơi hơi đổ mồ hôi, lớp trang điểm trên mặt dần trôi, lúc này mới thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn về phía Vương Bội cùng Tần Vân, “Xem ra các ngươi rất sợ ta.”
“Không có!” Mấy người trăm miệng một lời nói.
Yến Kiêu để tay sau lưng, đi đến trước mặt các nàng cách hai bước, thấy tròng mắt đối phương điên cuồng rung động, vừa lòng gật gật đầu, “Thật sự. Chỉ là ta rất tò mò, các ngươi đến tột cùng là đơn thuần cảm thấy công việc này của ta đen đủi, hay là sợ hãi hàm nghĩa đại biểu sau lưng nó?”
Mấy cô nương kia giả cười không nổi.
Từ nhỏ đến lớn, các nàng đều gặp người dịu dàng, biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, đã khi nào gặp qua hạng người làm bậy như này? Ngược lại, các nàng không biết nên làm như thế nào cho phải.
Bạch Ninh cùng Yến Kiêu muốn tốt, nhưng sao có thể chịu đựng người khác khinh thường như vậy? Lập tức kéo tay nàng nói: “Chúng ta đi! Ai hiếm lạ mấy thứ này.”
Dứt lời, lại hung ác trừng mắt nhìn mấy người kia, ánh mắt bén nhọn, lời nói sắc bén, “Thánh nhân đối với Kiêu Kiêu coi trọng có thêm, Thái Hậu, Hoàng Hậu càng ban thưởng không ngừng, các ngươi có cái gì cao quý!”
Đám người Ngọc Mẫn mặt đồng thời chuyển trắng, muốn ngăn lại không dám cản.
Các nàng nào dám làm trái lại thánh nhân!
Nhưng, nhưng chuyện này……
Nếu hôm nay cô nương Bạch gia tức giận mà đi, nói vậy ngày mai, trên phố liền tung tin vịt mấy nhà bọn họ xem thường người Bạch gia, biết đâu người ngày sau Bạch gia điên cuồng trả thù? Nhưng nếu là cản…… Không nói đến mấy thị vệ sát khí đằng đằng như lang tựa hổ có thể đối phó được hay không, tính tình Bạch cô nương như vậy, có thể quay đầu liền nói các nàng giam lỏng họ? Tình huống chỉ càng khó thêm.
Hiện giờ thật đúng là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống!
“Đừng đi!” Ngọc Dung từ nãy đến bây giờ vẫn như người câm đột nhiên mở miệng, giữ chặt cánh tay Yến Kiêu, vô cùng đáng thương cầu xin.
Yến Kiêu mỉm cười nhìn nàng, trong mắt đúng là không bao nhiêu ý cười.
“Hảo ý của ngươi ta nhận, chỉ là con người ta, đầu óc đơn giản, thói quen trực lai trực vãng, thật sự không giỏi loanh quanh lòng vòng, giữa các ngươi coa ân oán gì ta mặc kệ, trước mắt quản cũng không được, chớ có lung tung lôi kéo ta đi vào bãi lầy.”
“A Dung!” Ngọc Mẫn không rảnh lo nhiều, lạnh giọng quát lớn, “Không được hồ nháo!”
Như là để làm bật câu nói của nàng ta, một trận gió mạnh xẹt qua, thổi đến, khiến vô số cành lá hoa quế lắc lư xoẹt xoẹt, hoa cúc rơi xuống từng điểm, như phượng hoàng đáp xuống.
“Ta không có hồ nháo!” Ngọc Dung cũng hô to lên theo, vừa mở miệng, hai hàng thanh lệ theo gò má cuồn cuộn rơi xuống. Môi nàng run rẩy, hai mắt đẫm lệ lại kiên định, đứng trước mặt ba người, “Ta không có hồ nháo, trong lòng các ngươi đều rõ ràng.”
“Ngươi câm mồm!” Ngọc Mẫn quát bảo nàng đừng nói nữa, lại hít sâu một hơi, hành một cái đại lễ với Bạch Ninh cùng Yến Kiêu, nghiêm mặt nói, “Bạch cô nương, Yến cô nương, chúng ta thật sự không dám có ý niệm bất kính gì, chỉ là người này có lúc không kiềm chế được cảm xúc, vốn là cùng đắt rẻ sang hèn không quan hệ. Giống như có người trời sinh nhát gan, sợ mèo sợ chó, không có cách nào khắc chế sự tình. Yến cô nương lấy thân nữ tử vì dân trừ hại, vang danh thiên hạ, chúng ta thật sự khâm phục, nhưng, nhưng rốt cuộc là giao tiếp cùng người chết, chúng ta chỉ là nữ tử khuê các trong gia đình bình thường, không bản lĩnh, cũng chưa trải việc đời, không thể so với Bạch cô nương khí phách rộng lớn, đã là sợ tới mức khó lường, còn thỉnh ngàn vạn thứ lỗi.”
Thế nhân vốn là đối ngỗ tác tránh còn không kịp, huống hồ các nàng lại là thiên kim gia đình giàu có, nói ra những lời này thực sự không thể nào phản bác.
Bạch Ninh còn muốn nói nữa, lại bị Yến Kiêu giữ chặt.
“Không sao.” Yến Kiêu cười vân đạm phong khinh, phảng phất như người đối phương nhằm vào không phải là chính mình.
Đừng nói cổ đại, dù là ở xã hội hiện đại, những lời nói lạnh nhạt cùng suy đoán lung tung nàng từng nghe cũng đủ tạo ra một quyển bách khoa toàn thư các loại hoa thức phỉ báng.
Nếu đến năng lực chịu áp cũng không có, còn làm pháp y cái rắm?
Sự tình phát triển đến nước này, Ngọc Mẫn trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp khác, ý niệm duy nhất trước mắt chính là chạy nhanh về nhà, tìm trưởng bối thương nghị đối sách.
Bên ngoài chỉ là sự tranh chấp giữa mấy tiểu cô nương, nhưng sau lưng, lại liên quan đến đủ loại sự việc.
Nhiều mặt thế lực hỗn tạp có khả năng dẫn phát đến hậu quả khó lường, thật sự là Ngọc Mẫn khó có thể dàn xếp.
Ngọc Dung nhìn Yến Kiêu cùng Bạch Ninh, lại nhìn ba người Ngọc Mẫn, cắn chặt răng, trước hướng Yến Kiêu cùng Bạch Ninh hành lễ, sau đó đuổi theo, “Mẫn tỷ!”
Ba người Ngọc Mẫn lấy tốc độ hoàn toàn không phù hợp với phong phạm khuê tú lao ra, nghe được tiếng của Ngọc Dung mới dừng bước, thần sắc phức tạp nhìn tiểu cô nương đang thở hồng hộc.
Ngọc Mẫn giương mắt nhìn ra phía đình hóng gió bên kia, xác nhận tầm mắt bên kia bị cây quế chắn kín mít, lúc sau, hoàn toàn kéo mặt xuống, hung hăng quăng cho Ngọc Dung một bàn tay.
“Ngươi thật là điên rồi!”
Ngọc Dung bị nàng đánh một cái, thân thể lảo đảo, Vương Bội cùng Tần Vân đồng thời hô nhỏ ra tiếng, theo bản năng tiến lên hai bước, rồi lại dừng lại, một lần nữa đứng phía sau Ngọc Mẫn.
“Điên chính là các ngươi!” Ngọc Dung bụm mặt đứng vững, mang theo tiếng khóc nức nở nói, “Tuệ tỷ”
Lời còn chưa dứt, Ngọc Mẫn tiến lên gắt gao bắt lấy cổ tay của nàng, gằn từng chữ một nói: “Tuệ tỷ là rơi xuống nước, nha môn đã định án, ngươi không cần hồ ngôn loạn ngữ!”
Ngọc Dung ăn đau, lại vẫn là kiên trì nói: “Nha môn? Nha môn đều là người trong nhà ngươi và ta, lời này chính ngươi cũng tin sao? Nàng là người tốt như vậy, trời sinh sợ nước, sao lại dám đến gần nước? Nàng còn cùng ta ngày ngày nói chuyện cuộc sống ngày sau, càng không thể tự sát! Việc này rất đáng ngờ, năm đó các ngươi cũng chém đinh chặt sắt nói vậy, vì sao hiện giờ lại đều thay đổi?”
Nàng là như thế này sao còn là cô nương ôn nhu thẹn thùng, giờ phút này âm lượng vừa phải không lớn, âm điệu cũng không cao, nhưng từng câu từng chữ lại bén nhọn giống cương châm, khiến ba người họ sợ hãi.
Vương Bội cùng Tần Vân sớm đã không chịu nổi nàng ánh mắt, vội vàng cúi đầu xuống.
Trong ánh mắt Ngọc Mẫn nháy mắt giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn là hạ giọng nói: “A Dung, ngươi thật sự quá ngây thơ rồi, trên đời này có nhiều chuyện không thể nói hắc hay bạch.”
“Cái gì hắc bạch, đó là Tuệ tỷ!” Ngọc Dung nước mắt rơi như mưa, “Ngươi đã quên nàng sao? Vẫn là các ngươi đoán không được gì? Lần trước là nàng, kế tiếp có thể là ngươi, cũng sẽ là ta! Loại chuyện này các ngươi còn không hiểu hết sao?”
Tần Vân phía sau há miệng thở dốc, hốc mắt dần dần đỏ, nhưng Vương Bội lặng lẽ lôi kéo ống tay áo nàng, hai người chung quy một chữ cũng chưa nói.
“Dưới tổ lật không có trứng lành!” Ngọc Mẫn ngực kịch liệt phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Việc đã đến nước này, người chết đã rồi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách? Đến lúc đó ai cũng chạy không được! Chẳng lẽ ngươi thật sự vì một người chết, huỷ hoại tiền đồ của mấy trăm người sống? Ngươi quá làm ta thất vọng rồi!”
“Là các ngươi khiến ta thất vọng!” Ngọc Dung khóc lớn, “Loại này cuộc sống này ta chịu đủ rồi, cái gì tiền đồ, cái gì thanh danh, cái gì thế gia đại tộc, ta đều không cần, ta cũng không hiếm lạ! Chẳng sợ nhà tranh mao lư cơm canh đạm bạc, ta chỉ muốn an tâm thái bình.”
“Ngu xuẩn!” Ngọc Mẫn mắng, phục lại dứt sợi tơ được dùng để thêu hoa sen trên xiêm y trên người nàng, châm chọc nói, “Ngươi biết cái gì? Nói nhẹ nhàng! Ngươi cho rằng áo đẹp xe (xe ngựa nhá) sang bây giờ là từ nơi nào tới? Các bá tánh đối với ngươi cung kính, tôn trọng ngươi là từ đâu tới? Trồng trọt sao?”
“Cái gì cơm canh đạm bạc, ngươi đi ăn cỏ ăn trấu một tháng cho ta xem?”
“Ngươi tay chân mềm mại như vậy, có khả năng ngày ngày giặt đồ, may vá kim chỉ, gánh nước trồng trọt?”
“Đừng nói gì đến thái bình an tâm, ngươi có tin không có gia tộc che chở, ngươi ra ngoài không quá ba ngày liền bị người đoạt đi, hoặc là bán đi thanh lâu kỹ quán, hoặc là làm tiểu thiếp cho lão nhân 50-60 tuổi! Đến lúc đó kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, muốn sống không được muốn chết không xong, ngươi có hiểu không?”
Ngọc Mẫn cười lạnh, giơ tay sờ sờ khuôn mặt vô cùng mịn màng của biểu muội, trong mắt tràn đầy kiêu căng, “Ngươi cái gì cũng không hiểu, còn dám ở chỗ này dõng dạc? Dựa vào cái gì?”
Mỗi lần nói một câu, lại đến gần Ngọc Dung một bước, người sau lại là từng bước lui lại, chờ đến cuối cùng, khi giọng nói tiêu tán trong không trung, hai chân Ngọc Dung mềm nhũn, suy sụp ngã xuống đất.
Ngọc Mẫn thuận thế buông ra tay, từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt lạnh lẽo lạnh nhạt, “Nói chuyện làm việc, nhớ rõ ước lượng, ngẫm lại ngươi có thể gánh vác hậu quả kia hay không!”