Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 83: Chương 83




Tuy rằng cách xa, nhưng cũng biết bọn họ bên kia không thể nào vui sướng trò chuyện hài hòa.

Yến Kiêu duỗi cổ, hai mắt nhìn phía sau cây quế, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nói với tiểu Lục tiểu Bát: “Các ngươi không được mách lẻo với đại nhân!”

Vừa dứt lời, liền thấy tiểu Lục buông tay, một con bồ câu cường tráng to mọng phủi cánh bay đi ra ngoài.

Hắn chớp đôi mắt, kỹ thuật diễn đông cứng mà xấu hổ, “Ai nha, không kịp rồi.”

Yến Kiêu: “…… Ta mà tin ngươi?”

Ta đây mang theo là thị vệ hay là nội gian?

Nhưng nói lại, tiểu tử này một thân quần áo ngắn, một con bồ câu lớn như vậy đến tột cùng giấu ở chỗ nào? Cũng không nhìn thấy cái lồng sắt nào.

Thấy tròng mắt Yến Kiêu xoay chuyển, tâm tư đều viết chói lọi ở trên mặt, tiểu Bát ở phía sau cười, “Không cần tìm đâu, chúng ta tìm nhiều năm như vậy cũng chưa tìm được. Tổ tiên nhà hắn làm ảo thuật, môn đạo nhiều lắm!”

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh đồng thời lên tiếng, “Có thể biến ra người sống cho chúng ta không.”

Tiểu Lục vò đầu, vẻ mặt vô tội cười, “ Cái này không phải đại nhân phân phó sao? Thuộc hạ cũng là nghe lệnh hành sự. Nếu không thuộc hạ lại phóng một con, kêu đại nhân đêm người sống tới.”

Ân, còn có thể biến như vậy.

Yến Kiêu ha hả vài tiếng, lại vuốt cằm, hạ miệng, ý vị thâm trường nói: “Con bồ câu vừa nãy, rất béo nha.”

Tiểu Bát ôm bụng cười, tiểu Lục rốt cuộc đại kinh thất sắc, cười gượng nói: “Nếu ngài muốn, ta đây đi chợ mua cho ngài!”

Hắn lớn như vậy, dễ dàng nghe lời dụ dỗ vậy sao?

Cũng không biết trải qua bao lâu, Ngọc Dung mang khuôn mặt trắng bệch mà quay lại. Cả người nàng đổ mồ hôi lạnh, mặt không còn chút máu, giống như quỷ nước vậy.

Yến Kiêu trong lòng thở dài, “Nhìn ngươi sắc mặt không được tốt, có muốn tìm đại phu nhìn một cái không?”

Ngọc Dung gian nan kéo kéo khóe miệng, nghẹn nửa ngày, thanh âm khàn khàn, nói: “Thật sự là xin lỗi, ta đây gọi người mang đồ ăn lên.”

Bạch Ninh không thể tưởng tượng, mở to hai mắt, “Đã như vậy rồi, còn ăn cơm cái gì? Ngươi cũng không cần bận việc này, chúng ta bây giờ đi rồi.”

Cũng không hơn kém gì bữa cơm, cả người không được tự nhiên ở lại ăn cơm, còn không bằng tất cả mọi người vui sướng khoái hoạt ở rừng núi hoang vắng làm nồi lẩu đâu! Nói trở về…… Kiêu Kiêu mang nước cốt lẩu không?

Ngọc Dung vội vàng mở miệng giữ lại, “Các nàng đã đi rồi, kế tiếp sẽ không có người quấy rầy, nếu hai vị không thích nơi này, vậy tùy tiện chọn chỗ khác đi, sau đó ta sẽ gọi người đem đồ ăn đưa qua.”

Nàng cũng biết chuyện tới hiện giờ, hai vị này chỉ sợ không có hứng thú tiếp tục ngồi cùng bàn với mình mà ăn, nhưng hôm nay sắc trời đã tối, nếu để các nàng rời đi như vậy, không phải sợ chuyện này bị truyền ra ngoài, mà sợ vạn nhất trên đường có xảy ra chuyện xấu, toàn gia nàng trên dưới đều thoát không được can hệ.

Yến Kiêu nhìn sắc trời, lại nhớ lại tình hình trên đường khi đến, nói với Bạch Ninh: “Nhất thời cũng không vội, không bằng chúng ta ở chỗ này nghỉ tạm một đêm, sáng mai đi cũng không muộn.”

Bạch Ninh nhíu mày, rốt cuộc cũng thuận theo ý nàng.

Ngọc Dung rõ ràng thở nhẹ nhàng ra, ánh mắt cảm kích hướng Yến Kiêu.

Yến Kiêu than một tiếng, tiến lên một bước, nhìn đôi mắt sưng đỏ trên gò má nàng nói: “Nhân sinh trên đời, không phải chuyện nào ta cũng có thể giải quyết được, nhưng ngươi có việc gì thì cứ nói ra thử đi.”

Nàng chung quy là người ngoài, cho dù đoán được trong đó có cổ quái, nhưng nếu đối phương khăng khăng không nói, nàng cái gì cũng không làm được.

Trong ánh mắt Ngọc Dung đột nhiên trào ra nước mắt, nức nở nói: “Ta là thật tình muốn cùng các ngươi giao hảo, chỉ là, chỉ là ta quá nóng vội, thực xin lỗi.”

Bạch Ninh thấy nàng khóc, bực bội không thôi, dứt khoát đem Yến Kiêu kéo qua, nhíu mày nói: “Người sống một đời, ai có thể làm mọi chuyện trôi chảy? Khóc hữu dụng sao? Hoặc là tình nguyện giống bây giờ, giả câm vờ điếc, chỉ lo cho cuộc sống chính mình là được; hoặc là phản kháng, chẳng sợ cá chết lưới rách, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Sợ nhất chính là lo trước lo sau, dám nghĩ lại không dám làm, không làm lại không cam lòng, bùn nhão không thể trát lên tường, mèo chết không thể trèo lên cây, có là Thiên Vương lão tử cũng cứu không được!”

Lời nói này của nàng vô cùng tàn nhẫn, nhưng lại khiến người ta thông thấu.

Yến Kiêu cười ôm nàng một chút, “Hảo cô nương.”

Bạch Ninh không thèm để ý, hừ hừ hai tiếng, nhìn như không có việc gì, nhưng đôi tai lại hơi hơi phiếm hồng.

Oa, bộ ngực Kiêu Kiêu thật mềm ……

Ngọc Dung như đang suy tư gì đo, còn lại Yến Kiêu cùng Bạch Ninh hai người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên đồng thời cười rộ lên.

“Thôi, đem đồ ăn bày tại nơi này đi,” Yến Kiêu cười nói, “Trời xa đất lạ, cũng lười tìm kiếm khắp nơi.”

Chỗ đình hóng gió này chiếm cứ địa lợi, tứ phía tất cả là cây quế, phía trước lại có dãy núi phập phồng chạy dài, tĩnh tâm nghe còn có tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng chim hót trong trẻo, cảnh đẹp tiếng hay.

Bạch Ninh cũng cười đáp ứng, ăn được một lát, nhịn không được chỉ vào đĩa thức ăn tạo hình thức mẫu đơn, oán giận nói: “Thật là đẹp chứ không xài được, giữa cái mâm có một đóa hoa lớn, mấy khối thức ăn điểm thành cánh hoa, gọi chim sao?”

Nói xong, mặt khác lại nhặt lung tung vài món thức ăn, không quá vừa lòng.

Nếu luận tinh xảo, thiên hạ không gì hơn kinh thành, bên ngoài thật sự khó so; nhưng nếu luận khẩu vị mới lạ mê người, lại không gì hơn tay nghề Yến đầu bếp.

Bàn đồ ăn trước mắt này quả nhiên cao không thành thấp không phải, uổng công mánh lới lịch sự tao nhã, nhưng lại khó có thể khiến cho Yến Kiêu cùng Bạch Ninh hứng thú.

Chờ Bạch Ninh nói xong, Yến Kiêu từ bên hông móc từ trong túi tiền hai bình sứ nhỏ, yên lặng đẩy qua, “Lọ màu hồng là hỗn hợp ớt bột, màu xám là gia vị để ướp thịt nướng, bên trong bỏ thêm muối, hạt mè.”

Bạch Ninh đại hỉ, liên thanh gọi người đi nhóm lửa nướng thịt, đoàn người vô cùng nhanh chóng kiếm bếp nướng, ngược lại đem một bàn đồ ăn được đầu bếp tỉ mỉ nấu nướng bỏ qua mặc kệ.

Rượu đủ cơm no lúc sau, hai người mới có một chút hứng thú ngắm hoa.

Vừa lúc trăng sáng sao thưa, sáng tỏ sáng ngời, hai cô nương tay cầm hoa quế nhìn vào trong rừng, nói chuyện cười lớn.

Nói hoa quế này, làm hoa quế ngó sen khẳng định tư vị không tồi; lại nói hoa quế kia, dùng để làm bánh đường hoa quế vô cùng thích hợp……

Hai người náo loạn đến nửa đêm, lúc này mới trở về ngủ, nhưng Yến Kiêu lăn qua lộn lại như bánh rán nhưng vẫn không ngủ được, đành phải lại chống hai con mắt bò dậy, kết quả mới đẩy cửa sổ liền sợ tới kêu lên một tiếng.

Bạch Ninh đầu rối tinh rối mù ngồi xổm ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng ngời, “Ngươi có phải cũng ngủ không được phải không?”

Yến Kiêu trước gọi hồn lại cho mình, tức giận đập nàng một cái, cũng khoác xiêm y, ôm thảm mỏng đi ra ngoài.

Hai người chân tay vụng về trải thảm ở hành lang, ngồi kề nhau, một bên ngửa đầu nhìn ánh trăng, một bên câu được câu không nói chuyện.

“Làm khó ngươi không thích lại phải theo ta tới đây, hôm nay còn phải nghe những lời khó nghe như vậy.” Yến Kiêu cười nói.

Bạch Ninh nâng cằm hừ hừ vài tiếng, “Nếu so ra, ta xác thật không thích Ngọc Dung, nhưng hôm nay vừa thấy, mấy nha đầu kia so với nàng càng chán ghét hơn gấp mười lần gấp trăm lần!”

Yến Kiêu gãi gãi nàng cằm như gãi con mèo, không đợi nàng thẹn quá thành giận, liền giành nói: “Ngươi nói xem, hôm nay mấy nha đầu kia rốt cuộc giấu diếm chuyện gì?”

Bạch Ninh quả nhiên bị nàng dời đi sức chú ý, lập tức cười nhạo nói: “Chuyện này có gì khó đoán. Gia đình giàu có từ mấy đời cũng thôi, phàm là tự lập được, hoặc là có người ở triều đình, hoặc là thừa hưởng từ tổ tiên, lại hoặc là giống như Bàng đại nhân ra ngoài chém giết kiến công lập nghiệp, tóm lại căn cơ củng cố, mưu kế ngược lại thiếu chút.”

“Sợ chỉ loại nửa vời này, đi lên bằng con đường không đứng đắn, làm ra những việc không muốn người ta biết. Ngươi đừng nhìn bề ngoài bọn họ, sau lưng không biết dơ bẩn đến mức nào đâu.”

Yến Kiêu khoa trương oa một tiếng, ra sức vỗ tay, không chút bủn xỉn lời ca ngợi nào.

Bạch Ninh dở khóc dở cười, “Ồn ào cái gì đâu, mọi người đều biết chuyện này, ngươi hỏi người khác cũng giống nhau.”

Yến Kiêu ngoan ngoãn bất động, lúc này mới nói lên suy đoán của mình:

“Đầu tiên, các nàng giữ chung một bí mật, có khả năng là đã ước định với nhau, nhưng hiện tại Ngọc Dung không chịu nổi áp lực, muốn đem bí mật phơi ra ánh sáng. Nhưng thế này tất sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của gia tộc các nàng, rất có khả năng Ngọc Dung năm lần bảy lượt thương nghị không có kết quả, kéo dài tới hiện tại, chỉ có thể lựa chọn tử chiến đến cùng, vì thế đám người Ngọc Mẫn mới phản ứng mãnh liệt.”

“Tiếp theo, các nàng rất sợ ta,” Yến Kiêu quay đầu nhìn về phía Bạch Ninh, “Loại sợ hãi này vượt xa qua sự thành kiến cùng kiêng kị của người bình thường đối ngỗ tác, càng có một loại uy hiếp cảm nhận theo bản năng, ta thấy nhất định là cảm xúc của kẻ phạm tội sợ bị người ta phát hiện ra tội ác của mình.”

Bạch Ninh trợn tròn đôi mắt, “Chẳng lẽ là các nàng kết phường mưu hại người?!”

Ôi trời, nếu nói như vậy thì thật đáng sợ.

“Ngươi đừng kích động,” Yến Kiêu lắc đầu, “Ngay từ đầu ta cũng là suy đoán như vậy, nhưng lại lập tức lật đổ ý tưởng này. Bởi vì nếu thật là như vậy, Ngọc Dung lúc ban đầu không cần thiết tích cực tìm hiểu quá trình, cách thức nghiệm thi. Nếu tới bước này rồi, còn không bằng nàng chủ động xin ta chủ trì công đạo, cần gì như thế? Hơn nữa nếu muốn tự thú, nàng hẳn là nên nói với Bàng Mục?”

Bạch Ninh chống cằm suy nghĩ nửa ngày, gật gật đầu, “Ngươi nói cũng đúng. Chính là, các nàng biết có người giết người, hơn nữa người bị hại cùng các nàng có quan hệ thân mật, muốn giải oan thay người chết, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân vẫn luôn không thể thực hiện?”

Yến Kiêu ừ một tiếng, “Khả năng này là lớn nhất.”

Bạch Ninh sờ loạn trên tóc, “Ai, bởi vậy nói, việc này tất liên lụy rộng đến nhiều người, không dễ dàng.”

Yến Kiêu không nói chuyện.

Lại nghe thấy Bạch Ninh cười, hướng nàng chớp chớp mắt, “Nếu đã nói tới đây, ngươi vẫn là thử tra xem, có phải hay không?”

Yến Kiêu có điểm ngượng ngùng, “Được.”

“Tra đi!” Bạch Ninh chợt đứng lên, dùng sức vỗ ngực nói, “Ta sẽ bảo vệ ngươi!”

Dừng một chút lại bổ sung: “À, không phải còn có lão Bàng sao!”

Một câu nói khiến Yến Kiêu cũng đi theo nhảy nhót lên.

Nghĩ đến đây, Yến Kiêu cũng nhảy dựng lên, một bên xoay quanh, một bên tốc độ ngữ khí bay nhanh nói: “Ngọc Mẫn ba người khi rời đi biểu tình thật không tốt, khẳng định là về nhà cáo trạng, đám lão yêu tinh kia khẳng định lúc này chắc chắn đang suy nghĩ đối sách! Ngọc Dung xuất chiêu này thật là hạ hạ sách, rút dây động rừng, nói không chừng chứng cứ đều bị tiêu hủy hết rồi! Ai, tức chết ta!”

“Không được không được, đêm dài lắm mộng!” Nàng vội lui vài bước, ngửa đầu nhìn lên mái nhà hô, “Lục nhi, tiểu Lục nhi!”

Phía trên quả nhiên thò ra một cái đầu, “Chuyện gì?”

“Bồ câu, bồ câu của ngươi trở lại chưa?” Yến Kiêu nhỏ giọng nói, “Nhanh phóng thêm một lần nữa! Phiền toái Liêu tiên sinh bên kia hỗ trợ ta tra hoàn cảnh cùng quá khứ của mấy nhà này ngay trong đêm nay, còn có, mấy năm nay trong nhà bọn họ có người chết không rõ nguyên nhân hay nguyên nhân chết người khả nghi hay không!”

Tiểu Lục thu đầu, sột sột soạt soạt vội một trận, đột nhiên lại nhô đầu ra, buồn bã nói: “Lúc này không hầm ăn?”

Yến Kiêu khó thở, múa may nắm tay nói: “Ngươi lại dông dài, ta dùng nồi hầm ngươi bây giờ!”

Tiểu Lục cả người cứng đờ, không nói hai lời động tác nhanh chóng, chớp mắt đã thả bồ câu đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.