“Thanh nhi sư muội, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, việc này không gấp được!”
Kỳ Khiếu Phong thở dài, kiềm hãm sự gấp gáp trong lòng, nhẹ nhàng nói với Ngô Thanh.
“Huynh không quan tâm đến ta!”
Ngô Thanh giận quá, bực bội giậm chân một cái, xoay người bước đi.
Kỳ Khiếu Phong tuy vô cùng chán ghét việc này, muốn vung tay áo rời đi, nhưng vẫn cố kiềm chế bản tính nóng vội của mình.
Hết thảy cũng vì tu hành...
Hắn biết xuất thân Ngô Thanh không thấp, gia tộc của nàng có nội tình không tầm thường, là một thế gia trong tu chân giới, tổ gia gia của nàng chính là một vị Trúc Cơ cảnh thanh danh hiển hách ở Việt quốc, mặc dù nàng không phải đích truyền nhưng gia cảnh còn lợi hại hơn nhiều so với mình.
Kỳ gia mặc dù trong phàm tục cũng có thể coi là thế gia, nhưng dù sao nền tảng cũng chỉ ở phàm giới, làm sao đáp ứng nổi nhu cầu tu hành của mình. Tu vi của mình càng lúc càng cao, nhu cầu về tài nguyên cũng phải tăng lên, gần đây tài nguyên mình đã thấy có chút thiếu hụt.
Nếu như muốn bản thân bay thật xa, thật cao trên con đường tu hành, thậm chí tham dự một trận tranh đoạt đệ tử chân truyền mấy năm sau thì nhất định phải chịu đựng được nữ nhân này. Chỉ có nước thông qua nàng, được gia tộc nàng tán thành thì mình mới có tư cách tranh đoạt vị trí chân truyền!
Sức lực một người có hạn, cho dù thiên tư mình cao tới đâu cũng khó mà đạt được vị trí cao như vậy...
Nghĩ đến việc này, khuôn mặt hắn có chút không kiên nhẫn liền chuyển thành một nụ cười ôn nhu.
Hắn nhẹ nhàng nâng cánh tay, nắm chặt lấy bả vai Ngô Thanh giữ nàng ở lại, nhìn nàng cười nói:
“Nếu trong lòng ta không có muội, thì trong lúc thành lập Thanh Phong Thi Xã tại sao lại lấy tên của muội đặt phía trước? Muội cũng quá nóng vội rồi, phải suy nghĩ một chút xem, cái tên khố rách áo ôm kia hiện tại đang đứng đầu ngọn gió, nếu lúc này chúng ta tìm hắn gây sự thì mấy vị chấp sự làm sao mà có thể đứng nhìn?”
Ngô Thanh thấy được nụ cười trên mặt của Kỳ Khiếu Phong, hơi mềm lòng, nhưng vẫn lấy tay quệt miệng, không hài lòng nói:
“Miệng của huynh nói ra toàn là đạo lý, vậy huynh thử nói xem, chẳng lẽ cứ để hắn hoành hành như vậy sao, muội sẽ bị hắn khi dễ mỗi ngày à?”
“Làm sao như vậy được?”
Kỳ Khiếu Phong hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra một ít sát khí:
“Phàm là người đắc tội muội, ta đều nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt, huống chi là tên kia, ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt. Muội cứ yên tâm, hắn sẽ không ung dung tự tại vậy được lâu đâu. Tiên môn hiện tại coi trọng hắn, thậm chí là tận lực bồi dưỡng cho hắn, bởi vì tiên môn coi trọng thiên tư của hắn, hi vọng hắn tu luyện thành công một đạo truyền thừa vốn đã thất truyền kia thôi, cũng không phải tầm quan trọng thật sự của hắn. Chờ khi tiên môn bắt đầu mất dần kiên nhẫn với hắn, chúng ta ra tay là được...”
Nghe giọng nói ẩn ẩn sát khí của hắn, trong lòng Ngô Thanh cảm thấy giống như có một dòng nước ấm chảy qua, vội nói:
“Nếu hắn tu luyện thành công thì sao? Chẳng những tiên môn càng che chở cho hắn, với lại ta nghe nói đạo truyền thừa mà hắn học lại vô cùng lợi hại, nếu như hắn tu luyện thành công thì chỉ sợ chúng ta không phải là đối thủ của hắn. Trong tương lai, biết đâu hắn có khả năng đoạt được vị trí đệ tử chân truyền!”
“Việc đó... Chắc chắn không có khả năng!”
Kỳ Khiếu Phong nghe vậy hình cũng như có chút thất thần, dường như nghĩ tới điều gì đó nhưng rồi cũng liên tục lắc đầu, lạnh giọng nói:
“Ta thừa nhận hắn là người thông minh, cũng thừa nhận hắn không tầm thường, nhưng ta tuyệt đối không tin thiên phú của hắn có thể cao đến mức độ đó. Đạo truyền thừa kia trong tiên môn đã bị đứt đoạn hơn một ngàn năm, nếu có thể dễ dàng tu luyện thành công như vậy thì sớm đã bị người khác luyện rồi, còn có thể đến lượt hắn sao? Muội cứ yên tâm một việc, tiên môn coi trọng chỉ là đạo truyền thừa này mà thôi, hiện tại bởi vì hắn tu luyện đạo truyền thừa này cho nên được tiên môn đánh giá càng cao. Khi hắn tu luyện thất bại thì té sẽ càng đau thôi, mạng nhỏ cũng khó mà bảo toàn…”
“Việc này...”
Ngô Thanh nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng:
“Vậy đến lúc đó, huynh nhất định phải giúp ta xuất thủ!”
“Yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ dẫm hắn dưới chân, vĩnh viễn không thể thoát thân!”
Kỳ Khiếu Phong thản nhiên nói, Ngô Thanh nghe được vậy, như một câu nói nàng đã chờ mong bao lâu.
Những điều đôi tiểu tình nhân này bí mật đàm luận, Phương Nguyên tất nhiên không biết. Hắn lúc này vô cùng hài lòng đối với cuộc sống trong tiên môn, Thanh Phong Thi Xã không tiếp tục tìm hắn gây sự làm cho hắn rất cảm kích, mà những người khác trong thi xã cũng khách khí hơn rất nhiều đối với hắn, thậm chí Tiểu Kiều sư muội trong một lần ngẫu nhiên gặp mặt có ý muốn mời hắn nhập gia nhập Thi Kỳ Xã. Không thể nghi ngờ, nếu như nàng muốn mời Phương Nguyên nhập Thi Kỳ Xã thì ở góc độ nào đó đã công khai đối địch với Kỳ Khiếu Phong, việc này ở trong Tiểu Trúc phong mà nói đúng là một hành động làm mất mặt mũi của người khác.
Nhưng cuối cùng, Phương Nguyên vẫn không đồng ý!
Hắn vẫn quyết định giữ vững lập trường của mình, bước vào tiên môn chính là để tu hành, làm những việc vô ích kia không bằng dành thời gian luyện pháp thuật nhiều một chút, không thì luyện kiếm càng tốt hơn. Dù sao hắn thấy việc luận thơ, đánh cờ vây, minh tranh ám đấu đều là những việc nhàm chán để giết thời gian mà thôi, mà một kẻ xuất thân bần hàn như hắn chỉ một lòng hướng tới đại đạo, không có thời gian để lãng phí!
Hắn hiện tại có một cơ hội tốt nhất trong đời mình, chỉ có nắm lấy được cơ hội này thì hắn mới có thể bay cao hơn, mới có thể một bước lên trời, không dễ dàng gì mà ngã xuống...