Người dịch: Vũ Huy Quang
Biên: Xiaooo
Trong núi thanh tĩnh, thường sẽ khiến người ta quên mất thời gian trôi qua.
Nhưng ở một ít chỗ rất nhỏ, vẫn có thể khiến người ta cảm thấy thời gian biến hóa.
Trong hàng đệ tử của Tiểu Trúc phong, những người siêu quần bạt tụy kia, đều tranh cướp giành giật qua Tiên Bi Lục Vấn, sau đó đạt được cơ hội truyền đạo trên Phi Vân sơn, mặc dù ngoại trừ ba nhóm người trước đạt được thời gian chừng nửa năm truyền đạo, phần lớn những người khác chỉ ở lại hai ba tháng thì bị đuổi xuống, nhưng bất kể như thế nào, cũng đều là thiên tài đi lên Phi Vân Sơn, đạt được truyền thừa Thanh Dương Tứ Pháp.
Về phần những người trong vòng ba năm vẫn không thể nào thông qua Tiên Bi Lục Vấn, thì hoặc là nghĩ cách tiến vào Thanh Dương Tứ Viện, hoặc là chuẩn bị rời khỏi sơn môn, mang tiếng là đi tìm cơ duyên, thực tế chính là tiên lộ đã bị cắt đứt.
Mà Thanh Dương Tiểu Thất Tử lên Phi Vân Sơn đầu tiên, cùng với nhóm thứ hai lên Phi Vân Sơn như bọn người Trần Hư, và nhóm đệ tử tiên môn thứ ba lấy Ngô Thanh cầm đầu, hiện tại tu vi đều đã tăng mạnh, đều đã nắm giữ huyền công tiên gia uy lực mạnh mẽ!
Lúc này, bọn hắn cũng đã bỏ đi sự ngây ngô khi mới vào tiên môn, đều trở thành tiểu tiên gia mới lộ ra tài năng xuất chúng.
Trong những người này, một số người tâm cao khí ngạo, thậm chí cũng bắt đầu đi nhận nhiệm vụ trảm yêu trừ ma.
Chỉ có một kẻ là khác người, đó chính là Phương Nguyên.
Trong thời gian hai năm này, hắn đã trở thành một vị “người rảnh rỗi” nổi danh ở bên trong Thanh Dương tông!
Khi mà đệ tử khác được truyền Thanh Dương Tứ Pháp, mỗi ngày liều mạng lĩnh hội sự huyền diệu của huyền công, tăng lên thực lực, hắn vẫn đang chậm rãi từ từ đọc sách, luyện kiếm, tu hành.
Khi đệ tử khác nhận phù chiếu, bắt đầu ra ngoài trảm yêu trừ ma, kiếm lấy công đức, hắn vẫn là đang chậm rãi từ từ đọc sách, luyện kiếm, tu hành.
Khi đệ tử khác ngươi tranh ta đoạt, bắt đầu nỗ lực tranh giành vị trí chân truyền, hắn vẫn đang chậm rãi từ từ đọc sách, luyện kiếm, tu hành.
Tất cả những thứ này và cạnh tranh như sóng ngầm ở trong tiên môn dường như cũng không liên quan gì với hắn vậy…
Đương nhiên, sự thật cũng không phải là như vậy, trên thực tế hắn vẫn còn rất là bận.
Hắn trong hai năm thời gian này, cũng không riêng gì đọc sách luyện kiếm tu hành, còn học rất nhiều thứ khác.
Trong Thanh Dương tông ngoại trừ nơi bồi dưỡng đệ tử một lòng tu hành như Tiểu Trúc Phong, còn có nơi như Thanh Lô chuyên môn bồi dưỡng đan đạo đệ tử, Sơn Hà Cốc bồi dưỡng trận đạo đệ tử, Luyện Bảo Hà bồi dưỡng đệ tử đúc khí và nhiều nơi khác nữa.
Những nơi này truyền thụ một ít kiến thức mà tu hành giả bình thường không cần hiểu rõ, cũng đồng thời bồi dưỡng các đệ tử có sở trường như đan đạo, trận đạo, phù đạo, khí đạo. Trừ một ít đệ tử tiên môn thiên phú dị bẩm, chuyên tu đạo này ra, những đệ tử tiên môn khác thường thường đều chuyên tâm tăng lên tu vi của mình, ma luyện huyền công của chính mình.
Bọn hắn cho rằng ngoại trừ tu hành chi đạo, những thứ khác bất kể là đan đạo, hay là trận đạo, hay là phù đạo, khí đạo đều là tạp học, chỉ cần hiểu sơ một chút là được, trừ phi muốn đạt được thành tựu, nếu không không nên tốn hao quá nhiều tinh lực!
Nhưng Phương Nguyên lại không quan tâm những chuyện đó, hắn đối với hết thảy mọi thứ đều rất có hứng thú, ngày thường sau khi đọc sách, luyện kiếm, tu hành, trong lúc rảnh rỗi, liền thường xuyên đi mấy chỗ này nghe một chút giảng đạo, học một ít tay nghề gì gì đó!
Nhất là lúc vừa mới bắt đầu, những đệ tử tiên môn kia rất không quen có một người loạn động như thế, nhưng bởi vì hắn có tư cách do trưởng lão đặc biệt phê chuẩn, cũng chỉ đành cho phép hắn, thời gian dài lại cũng đã quen.
Mà việc này, cũng làm cho danh tiếng “người rảnh rỗi” của Phương Nguyên ngày càng lan rộng.
Ngoại trừ danh tiếng “người rảnh rỗi”, thực lực quá yếu cũng là một lý do khiến cho người ta chú ý tới hắn...
Trong thời gian hai năm, tu vi của những đệ tử tiên môn khác dần dần đạt đến Luyện Khí tầng năm, Luyện Khí tầng sáu, có vài người lợi hại nghe nói đã đang trùng kích cánh cửa Luyện Khí tầng bảy, nhưng chỉ có Phương Nguyên là khác biệt. Hai năm trước tu vi của Phương Nguyên đứng đầu trong số các đệ tử của tiên môn, thế nhưng suốt hai năm qua lại vẫn dậm chân tại chỗ, tu vi của hắn vẫn chỉ là Luyện Khí tầng bốn, nên không thể không khiến cho người khác kinh ngạc.
Đã có không biết bao nhiêu người đều âm thầm suy đoán: có lẽ nguyên nhân nằm ở đạo truyền thừa kia đã hủy đi tiền đồ của hắn!
Đạo truyền thừa kia vốn chính là môn công pháp bá đạo trong truyền thuyết đã hủy đi không biết bao nhiêu mầm tiên. Phương Nguyên trở thành một trong những vật hi sinh của nó, nhưng cũng không khiến cho người khác bất ngờ, dù sao coi như là mấy vị trưởng lão kia cũng chỉ muốn cho Phương Nguyên thử một chút mà thôi...
Phương Nguyên có thể tu luyện thành công tất nhiên là phúc của Thanh Dương tông, tu luyện không thành cũng vẫn ở trong tổn thất tiên môn có thể chấp nhận được!
Từ sau khi Phương Nguyên đạt được truyền thừa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lúc đầu cứ cách thời gian ba đến năm ngày thì bọn họ lại đến hỏi thăm hắn có cần nhu cầu gì không, xem xét tiến cảnh tu vi của hắn, nhưng theo thời gian trôi qua, khoảng thời gian này liền trở thành nửa tháng một lần, một hai tháng một lần, về sau tâm ý dần lạnh, bây giờ cũng đã cách gần ba bốn tháng kể từ lần hỏi thăm trước, cũng không hề nghĩ tới việc gọi hắn lên nữa.