Đại Kiếp Chủ

Chương 160: Chương 160: Gọi sư huynh đi (2)




Bầu trời trở nên sáng sủa, mọi thứ phảng phất như đều chỉ là ảo giác.

Chỉ có một mình Phương Nguyên bình bình đạm đạm chậm rãi rơi xuống trên cầu đá, sau đó ống tay áo giương lên, hút thanh trường kiếm đã bị cắm vào trên cầu đá trước đó tới tay, sau đó cầm ngược trường kiếm cười nói: “Mấy vị sư huynh đệ, cửa ải này ta xem như qua?”

“Phù...”

Mấy vị đệ tử tiên môn không kịp trả lời, đầu tiên là thở hổn hển mấy hơi.

“Phương sư huynh, cùng là một đạo Lục Dương Phong Hỏa, vì sao ngươi có thể thi triển nhanh như vậy?”

Vị đệ tử tiên môn phản ứng nhanh nhất sau khi thở hổn hển, lại gấp gáp mở miệng hỏi.

“Vận chuyển pháp thuật toàn tâm toàn ý, tâm bình ý chính, tự nhiên thần ngưng khí luyện!”

Phương Nguyên thuận miệng nói: “Đây cũng là chút lĩnh ngộ ngẫu nhiên ta có được khi luyện tập pháp thuật, muốn học ta có thể dạy cho các ngươi!”

Mấy vị đệ tử tiên môn đưa mắt nhìn nhau, qua một lát, người đứng đầu kia mới nghiêm mặt nói: “Mãi đến lúc này ta mới biết được vì sao ngươi biết rõ có phương pháp khác để đánh bại chúng ta, lại cứ nhất định phải xông vào đường mòn, thì ra là ngươi vốn có thực lực này, Phương sư huynh, hôm nay Trần Linh ta phục ngươi, ngày sau ta còn sẽ mặt dày đi tới gặp ngươi xin lĩnh giáo, hy vọng ngươi có thể vui lòng chỉ điểm...”

“Tốt, một lời đã định!”

Phương Nguyên cười cười sau đó ôm quyền, vái chào tứ phương một cái rồi cất bước nhảy xuống cầu đá.

Thanh bào tung bay, hắn điểm mấy cái trên mặt đất, rất nhanh đã biến mất giữa núi rừng.

“Trần sư huynh, không phải Phương Nguyên này vẫn luôn bị mọi người gọi là người rảnh rỗi sao? Vì sao thực lực của hắn lại có thể mạnh như vậy!”

Bên cạnh có một vị đệ tử tiên môn còn chưa hết khiếp sợ, không nhịn được hỏi.

“Yên lặng thì không một gợn sóng, xuất hiện tất phong vân biến sắc, cmn đây mới thật sự là thiên kiêu...”

Đệ tử tiên môn tên Trần Linh kia thở dài, mắng nói: “Mấy tên phế vật các ngươi cũng đừng hâm mộ, người là có phân thiên phú cao thấp, tu vi càng cao thiên phú càng rõ ràng, chúng ta không thể sánh bằng, cứ xem những người khác thế nào đi...”

“Phương Nguyên sư đệ, ngươi thật sự có thể đến nơi này, xem ra lời đồn trong môn không giả!”

Lại đi về phía trước không tới một dặm đường, Phương Nguyên lại thấy được phía trước trên một viên đá xanh có một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào xám đang ngồi xếp bằng, trông có vẻ mộc mạc đang bình tĩnh chờ hắn. Đối với người này Phương Nguyên cũng không xa lạ gì, trước đây khi hắn truyền đạo trên Phi Vân sơn, người này đã từng cùng hắn lên núi, tên là Trần Hư, cũng là một vị tiểu thiên tài danh tiếng không kém trong tiên môn.

“Ha ha, Trần Hư sư huynh đã chuẩn bị đại lễ gì cho ta?”

Phương Nguyên cười cười, nhìn nhìn tứ phương.

“Ngươi không cần nhìn, ta không sắp xếp người mai phục, chỉ có một mình ta ở chỗ này chờ ngươi!”

Trần Hư kia cười một tiếng, chắp tay thi lễ với Phương Nguyên, nói: “Ta có một số lời muốn nói với ngươi, không muốn bị người khác nghe được!”

Phương Nguyên hơi ngẩn ra, nói: “Trần sư huynh mời nói!”

Trần Hư ca thán một tiếng, nói: “Phương sư đệ, năm đó chúng ta đã từng cùng tiến lên Phi Vân sơn truyền đạo, lại không nghĩ tới cảnh ngộ kém như vậy, thành thật mà nói, ta hiểu tâm tình của ngươi, nói vậy hẳn ngươi cũng hiểu rõ cảnh ngộ của ta, chúng ta đều là người tâm tính khá cao, không phải hạng người muốn phục vụ cho kẻ khác. Từ khi Trần Hư ta được truyền huyền công tới nay, cũng vùi đầu khổ tu, chưa bao giờ dám lười biếng, những cay đắng trong đó cũng tự mình hiểu!”

“Nhưng chỉ tiếc ta một không bối cảnh, hai không có quý nhân chỉ dẫn, tuy tự vấn không kém ai, nhưng ngay cả vị trí chân truyền cũng không dám tranh đấu, chỉ có thể nhìn hạng người xuất thân giàu có đứng trên đài cao tranh đến đấu đi. Lúc đầu ta cho rằng trận tranh đoạt chân truyền này không liên quan gì tới ta, lại không nghĩ tới Phương sư đệ lại bày ra vở tuồng như vậy, cũng khiến cho một tên gia hỏa sắp bị người lãng quên như ta có cơ hội thể hiện...”

Nghe được những lời này của Trần Hư, lông mày Phương Nguyên hơi nhíu lại.

Đương nhiên hắn biết sự tồn tại của loại người như Trần Hư, bọn hắn có thiên phú không thấp, tu hành cũng chịu khó, nhưng khổ nổi bản thân không có nội tình và thế lực, cuối cùng chỉ có thể làm một người vô hình trong tiên môn. Không chỉ có nhóm thứ hai sau Thanh Dương Tiểu Thất Tử lên Phi Vân sơn có một người như Trần Hư, thậm chí ngay cả nhóm đầu tiên lên Phi Vân sơn cũng có vài người như vậy...

Chỉ là hắn có chút không rõ, lúc này Trần Hư nói những lời ấy để làm gì?

“Thành thật mà nói, Phương Nguyên sư đệ cũng là loại người giống chúng ta, nhưng chúng ta không nghĩ tới ngươi lại có quyết đoán bực này, chúng ta tranh không thắng sẽ không tranh nữa, nhưng ngươi lại lựa chọn dùng biện pháp kinh người này buông tay đánh cược một lần, chúng ta vừa ngưỡng mộ ngươi lại vừa ước ao ngươi. Cho nên đêm qua, đám người chúng ta cũng đã tham khảo một phen, có một câu, không biết có nên nói hay không...”

Trần Hư nói xong những lời này lại bình tĩnh nhìn Phương Nguyên, dường như có dụng ý riêng.

Nét mặt Phương Nguyên bỗng trở nên có chút lạnh nhạt: “Lời của ngươi không cần phải nói, ngược lại ta cũng thật sự có một câu, không biết ngươi muốn nghe hay không?”

Trần Hư hơi ngẩn ra: “Câu gì?”

Phương Nguyên thản nhiên nói: “So với việc có quỷ tâm, còn không bằng dồn tinh lực vào tu hành, tăng thêm chút tu vi!”

Trần Hư nghe xong lời ấy thần sắc biến đổi, lạnh lùng nói: “Phương Nguyên sư đệ, lời này của ngươi là có ý gì?”

Phương Nguyên không đáp, trực tiếp cầm kiếm đi thẳng về phía trước: “Đừng gọi sư đệ mãi, đổi giọng gọi sư huynh đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.