Đại Kiếp Chủ

Chương 161: Chương 161: Ta muốn lên núi (1)




Sau khi nói xong câu kia, Phương Nguyên đã đột nhiên xuất kiếm!

Hắn vốn không cần nghe câu nói tiếp theo của Trần Hư, trong lòng đã hiểu rõ.

Đơn giản là một người trong lòng còn có oán niệm, cùng với mấy người trong lòng cũng có oán niệm khác liên hợp lại, thương lượng bố trí gì đó, muốn mượn tay mình phát tiết một chút bất mãn của bọn hắn, cũng tranh thủ một chút cơ hội cho bọn hắn mà thôi.

Phương Nguyên không muốn làm thanh kiếm trong tay bọn hắn, cũng không muốn mượn thế của bọn hắn, bởi vì dưới cái nhìn của Phương Nguyên, sự thương lượng của mấy người này cũng không khác gì chuyện trước đây Ngô Thanh muốn mình làm, còn có việc Tiểu Kiều nhường cơ hội cho mình.

Cho nên hắn ngay cả nghe cũng không muốn nghe, thậm chí còn cảm thấy có chút chán ghét!

“Bá...”

Một kiếm lướt tới, hóa thành một đạo tuyết quang, thẳng cuốn về phía Trần Hư đang ngồi xếp bằng!

Tại thời khắc này, sắc mặt Trần Hư trở nên có chút phẫn nộ: “Phương Nguyên sư đệ, ngươi kiêu ngạo tới độ ngay cả lời của chúng ta ngươi cũng không muốn nghe? Chúng ta có thành ý muốn giúp ngươi, nhưng ngươi lại trực tiếp xuất kiếm, không biết liệu ngươi có từng nghĩ tới, ngươi đã có chút... đánh giá cao thực lực của mình?”

Vừa nói chuyện, ống tay áo của hắn vừa mở ra, một tiếng ầm vang, quanh thân có tử khí lưu chuyển, hoa mắt đến cực điểm!

Tử khí kia cực kinh người, lại có thể ngưng luyện hơn pháp lực thông thường rất nhiều, còn chưa thi triển pháp thuật đã có thể trực tiếp đả thương người.

Lúc này tử ý do Trần Hư thi triển đã phô thiên cái địa cuốn tới, giống như một tấm màn tím to lớn bao phủ lấy cả người hắn vào trong. Vẻn vẹn chỉ nhìn từ chiêu thức ấy đã thấy được Trần Hư bất phàm, hắn không chỉ có tu vi đạt đến Luyện Khí tầng sáu thượng giai, huyền công cũng tu luyện tới rất có thành tựu, cường đại hơn nhiều so với những đệ tử tiên môn kia, thật sự có tư cách tranh phong trong tiên môn...

“Có lẽ các ngươi đã đánh giá thực lực của mình quá thấp!”

Nhưng lúc này Phương Nguyên ý đã quyết, lại chỉ trầm giọng trả lời một câu, sau đó kiếm quang tăng vọt.

Hắn quyết ý tốc chiến tốc thắng, không muốn bị mộ khí trên người người này nhiễm phải, trong cơ thể lần đầu tiên vận chuyển Huyền Hoàng chi khí, “bá” một tiếng, kiếm quang sáng ngời như thể thiểm điện, đối mặt với Tử Khí Lưu Vân Quyết biến hóa vô tận do Trần Hư thi triển, hắn lại không chút thay đổi, chỉ có một kiếm hung ác chém xuống. “Roẹt” một tiếng, tử khí khắp bầu trời lại có thể trực tiếp bị xé nứt.

Trần Hư đột nhiên lấy làm kinh hãi, mới vừa rồi hắn còn xếp bằng trên tảng đá, không chút thay đổi, nay vội vàng nhảy dựng lên, song chưởng vỗ xuống, trong túi trữ vật bên hông bay ra hai tấm tử phù. Theo pháp lực của hắn truyền thụ, tử phù lóe lên vô số tia sáng!

“Trời xanh bất công, nếu không vì sao hết lần này tới lần khác chúng ta lại không chiếm được một con đường công bằng tiến tới?”

Trần Hư rống lớn, sau đó muốn ném tử phù về phía Phương Nguyên.

Nhưng tốc độ của Phương Nguyên nhanh tới kinh người, sau khi một kiếm phá tan tử khí, chỉ thoáng chốc hắn đã đến trước người đối phương. Ngay lúc này Trần Hư chỉ mới vừa nhảy dựng lên, đang muốn thôi động tử phù, nhưng Phương Nguyên lại không cho hắn có cơ hội ấy, tiện tay một chưởng cứng rắn vỗ qua, Trần Hư sợ hết hồn, thân hình vặn một cái trên không trung, chuyển đến phía sau tảng đá, muốn mượn tảng đá né tránh.

Nhưng một chưởng cứng rắn của Phương Nguyên vỗ tới tảng đá, pháp lực hùng hồn lại đột nhiên bạo phát ra, vỗ tới tảng đá chia năm xẻ bảy, Trần Hư núp ở sau lưng tảng đá cũng kêu lên một tiếng đau đớn ngã ra ngoài, tử phù cũng theo đó lặng yên phai nhạt đi...

“Trời xanh vốn bất công, ngàn vạn năm đến nay vẫn luôn như vậy, nếu không còn cần chúng ta hăm hở tiến tới làm gì?”

Phương Nguyên quơ quơ ống tay áo, không nhìn Trần Hư lấy một lần, trực tiếp xoay người đi thẳng về phía trước.

Mà sắc mặt Trần Hư lại trắng bệch, pháp lực cuồn cuộn, trong lúc nhất thời không cách nào bình phục nổi, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.

“Phương Nguyên, ngươi quá cuồng vọng, Trần Hư sư huynh có lòng tốt muốn giúp ngươi, ngươi lại có thái độ gì thế?”

Lần này Phương Nguyên mới vừa đi không bao xa, bỗng nhiên, phía sau một gốc đại thụ vang lên một tiếng hét lớn lạnh lùng, theo giọng nói này, có người vỗ một chưởng trên đại thụ, chỉ nghe “rầm” một tiếng, lá trên đại thụ rơi rụng lả tả xuống, dưới pháp lực cường đại điều khiển, chúng lại như biến thành vô số lưỡi dao sắc bén muốn bao trùm Phương Nguyên vào trong!

“Đám người ngay cả giúp mình còn không có đảm lượng, còn dám nói có lòng tốt giúp ta?”

Thân hình Phương Nguyên đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, lúc hắn lại xuất hiện lần nữa, đã một kiếm đâm về phía người đằng sau gốc cây.

“Ngươi...”

Người nọ kinh hãi, song chưởng vỗ ra, cuồng phong gào thét, hắn muốn mượn gió ẩn tích, đồng thời hét lớn: “Đã tới lúc này rồi ngươi còn mạnh miệng, lẽ nào người không phải là một hạng người với chúng ta? Nếu không phải ngươi không thể tranh thắng bọn hắn trên Công Đức Bảng, làm sao phải cần mạo hiểm xông trận?”

“Định trụ cho ta!”

Phương Nguyên giang rộng tay trái, đè ép thẳng về phía cuồng phong kia, trắng trợn quấy đến cuồng phong không cách nào thổi nữa, sau đó một kiếm chĩa thẳng, gian nan đâm tới trước người người nọ, sau đó biến đâm làm vỗ, thân kiếm đập ngang qua, vỗ thẳng vào trước ngực người này, lại có thể vỗ hắn ta té bay ra ngoài, đụng lên trên một gốc đại thụ khác. Thấy sắc mặt người nọ xám trắng, lúc này hắn mới thu hồi pháp lực, quay đầu nhìn người nọ một cái, thản nhiên nói: “Trước khi ta cố gắng hết sức mình, hẳn sẽ không trốn đi oán trách, về phần ta không tranh thắng Công Đức Bảng, trực tiếp lên núi xông trận...”

Cầm ngược trường kiếm, hắn đi thẳng về phía trước, thản nhiên nói: “Đó chỉ là vì ta cảm thấy làm như vậy càng thống khoái hơn!”

“A, tốc độ hắn xông trận đã trở nên nhanh hơn...”

Vào lúc này, trên dưới Tiểu Trúc phong, trong núi trên không không biết có bao nhiêu con mắt đều đang nhìn Phương Nguyên xông Tiểu Trúc phong. Mới vừa rồi nhìn thấy Phương Nguyên xông liền hai ải, đánh bại một người, bọn hắn đã cảm thấy thực lực của Phương Nguyên không tầm thường, tâm bình ý tĩnh, nhưng lại không nghĩ tới tốc độ của Phương Nguyên đột nhiên được đẩy nhanh hơn rất nhiều, một người một kiếm thẳng tắp xông về phía trên Tiểu Trúc phong, tốc độ nhanh gấp mấy lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.