Đại Kiếp Chủ

Chương 145: Chương 145: Ngươi Đuổi Ta Chạy (1)




Tại lúc Phương Nguyên đóng cửa không ra, một lòng tăng lên tu vi của mình, Thanh Dương tông cũng rất náo nhiệt!

Bởi vì Phương Nguyên ngoài dự liệu hoàn thành một lần phù chiếu nhất giai, từ số không vọt tới vị trí đệ nhất nhân trên Công Đức Bảng, đã triệt để dẫn phát tranh đoạt vị trí chân truyền Thanh Dương tông của các đệ tử Tiểu Trúc phong. Bọn hắn đều là người nổi bật bên trong chúng đệ tử tiên môn, không người nào muốn cứ như thế đem vị trí chân truyền chắp tay nhường cho người khác, càng không cam tâm đem vị trí chân truyền này tặng cho Phương Nguyên - thớt hắc mã đột nhiên giết đi ra này!

Mấy người bài danh tốp trên bên trên Công Đức Bảng, như là bọn người Tiêu Viễn Chí, Thái Hợp Chân, Vương Côn, Lệ Giang Hàn đều ra sức, tiếp nhận một lượng lớn nhiệm vụ, tăng số lượng công đức của mình lên thật nhanh, đồng thời cũng đang liều mạng tăng lên tu vi của mình...

Cũng chính vì vậy, sự chênh lệch giữa bọn họ liền cũng theo thời gian dần trôi qua được thể hiện ra ngoài.

Đầu tiên là Thái Hợp Chân nhất cổ tác khí (nghĩa là không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối), trong vòng mười ngày ngắn ngủi đã rời núi mấy lần, liên tục hoàn thành ba đạo phù chiếu tam giai, nghịch vượt qua Tiêu Viễn Chí, xếp hạng thứ hai trên Công Đức Bảng, làm cho người khác sợ hãi thán phục. Sau đó chính là Lệ Giang Hàn, liều một đầu mạng già, thế mà dẫn theo mấy vị đệ tử tiên môn giao hảo cùng mình đi hoàn thành một đạo phù chiếu nhị giai, sau đó mấy vị đệ tử tiên môn kia cũng đều chủ động đem tất cả công đức nhường cho hắn, khiến cho xếp hạng của Lệ Giang Hàn tăng lên trên diện rộng, liên tục vượt qua Vương Côn cùng Thái Hợp Chân, xếp tại vị thứ hai!

Lại sau đó, chính là hơn nửa tháng, Vương Côn đều không hề có động tĩnh gì, đột nhiên mang thắng lợi trở về, thế mà hoàn thành một đạo phù chiếu nhất giai, làm chấn kinh tiên môn. Tuy nhiên rất nhanh liền có phong thanh truyền ra, phù chiếu này là do gia tộc sau lưng của hắn trợ giúp hoàn thành, mặc dù cũng đã nhận được không ít công đức, nhưng tư thái lại xa xa không có hung mãnh như Phương Nguyên vậy, chỉ được 300 công đức!

Nói tóm lại, tại dưới thế công mãnh liệt bực này của bọn hắn, lúc tháng thứ nhất kết thúc, số lượng công đức của mấy người bọn họ liền đã rất nhanh tiếp cận Phương Nguyên, nhất là Vương Côn mạnh nhất, thế mà chỉ có chênh lệch với Phương Nguyên khoảng chừng 200 công đức...

“Cũng đã đến thời điểm then chốt rồi, vì sao vị “người rảnh rỗi” kia lại mai danh ẩn tích rồi?”

Trong tiên môn, có vô số người đều không hiểu, tranh nhau dò hỏi.

Bởi vì dưới tình huống người ở phía sau đuổi theo hung mãnh như vậy, số lượng công đức của Phương Nguyên vẫn giống như đúc tháng trước, không có một chút tăng lên. Đây cũng chính là nói trong một tháng này hắn chẳng hề làm gì, mặc cho người khác đuổi theo!

“Hắn là quá bất cẩn, cho rằng người khác không đuổi kịp hắn, hay là không thèm để ý chút nào đối với vị trí chân truyền đây?”

“Không phải có lời đồn đại, Phương Nguyên sư huynh nhất định phải đạt được vị trí chân truyền sao?”

“Ai đã nói ra những lời này?”

“Là một người đi theo Tiểu Kiều sư muội...”

“Tin tức kia hẳn là đáng tin cậy, thế nhưng mà vì sao hắn không hề có động tĩnh gì chứ?”

Tại dưới cục diện bực này, không chỉ có người không liên quan lo lắng suông thay Phương Nguyên, người quan tâm Phương Nguyên cũng đều đứng ngồi không yên. Ngô Thanh thì đương nhiên không cần phải nói, cách mỗi một hai ngày thế nào cũng đều đến cửa một lần. Mà Tiểu Kiều sư muội cũng kiềm chế không được, tới bái phỏng mấy lần, mặt khác bọn người Hồng Đào, Triệu Khang Niên đều trước trước sau sau tới mấy lần, muốn thăm dò ý tứ của Phương Nguyên, tuy nhiên lại không có nhìn thấy hắn...

Tất cả mọi người đều bị Tôn quản sự ngăn ở bên ngoài.

“Phương sư đệ còn đang bế quan, có chuyện gì các ngươi trước tiên có thể tâm sự cùng ta a...”

Thật sự là có người kìm nén không được, nói chuyện cùng Tôn quản sự, từ tầm quan trọng của việc tranh đoạt chân truyền, lại đến địa vị tăng lên sau khi trở thành đệ tử chân truyền, lại đến ưu thế và yếu thế bây giờ của Phương Nguyên, cùng với uy hiếp do mấy vị khác cũng đang tranh đấu vị trí chân truyền các thứ... Nói hơn nửa ngày, mà Tôn quản sự càng nói càng hăng say, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa, nói đến chỗ kích động thì cảm khái vỗ đùi...

Nhưng mà trò chuyện thì trò chuyện, lại cũng không có một chút ý tứ dự định thả cho người khác đi vào!

“Phương sư đệ nói qua, cho dù bên ngoài phát sinh chuyện gì đều không cần nói cho hắn biết, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình tu luyện của hắn...”

Mấy phen như thế, mọi người cũng thực sự không muốn đến nơi này lãng phí thời gian với Tôn quản sự.

Tôn quản sự vừa hưng phấn mấy ngày, lập tức lại trở nên vô cùng cô đơn...

Tiểu Kiều đưa tới một phong thư, để Tôn quản sự âm thầm giao cho Phương Nguyên, Tôn quản sự lặng lẽ mở ra xem, bên trong nói rất chân tình: “Ta tự biết sức lực chưa đủ, đã từ bỏ tranh đoạt chân truyền, nhưng thấy Phương Nguyên sư huynh không thể chủ quan, sự tình gia nhập Kỳ Xã có thể bàn lại. Việc tranh đoạt chân truyền lại bắt buộc phải làm, hi vọng ngươi sớm xuất quan, đến Kỳ Xã một lần, chúng ta đã chọn được 10 đạo phù chiếu, chỉ cần ngươi xuất quan đến đây, hơn ba mươi người trên dưới Kỳ Xã đều có thể tạo điều kiện cho ngươi hiệu lệnh, sau khi trảm yêu trừ ma thì tất cả công đức đều quy hết về trên người ngươi...”

“Cô nương này cũng không tệ, sư đệ Phương Nguyên này của ta thật may mắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.