Đại Kiếp Chủ

Chương 146: Chương 146: Ngươi Đuổi Ta Chạy (2)




Tôn quản sự cảm khái, ngoảnh đầu lại đem phong thư Ngô Thanh đưa tới cũng mở ra xem: “Ưu thế trên Công Đức Bảng của ngươi sắp không còn, còn không mau mau xuất quan, lại chờ cái gì nữa? Tu vi của ngươi vốn thấp, đây chính là chỗ yếu khi tranh đấu vị trí chân truyền của ngươi, nếu không mau mau kiếm lấy công đức, bảo trì ưu thế trên Công Đức Bảng, cái vị trí chân truyền này liền không có duyên với ngươi! Ta đã bẩm rõ với thái gia gia, nếu ngươi nguyện gia nhập Ngô gia ta, tất cả nhân mạch Ngô gia từ trên xuống dưới đều có thể cho ngươi điều phối, còn có một lượng lớn tài nguyên đưa ngươi, ngẫm lại cho kĩ càng đi...”

“Đây là điều kiện do Ngô gia xuất ra sao?”

Tôn quản sự nâng cằm lên suy nghĩ nửa ngày: “Luôn cảm thấy Phương Nguyên sư đệ của ta hẳn là có thể bán cao hơn một chút...”

Nói xong thì có chút khinh thường ném lá thư kia vào trong lò lửa đang hầm đầu heo.

Đến tháng thứ hai, tranh đoạt bên trên Công Đức Bảng càng thêm kịch liệt, tháng thứ nhất Tiêu Viễn Chí không hiện ra ưu thế, dẫn đầu làm một việc đại sự, thế mà mang theo Phi Thiên Kiếm Minh của mình đi giảo sát một vị tà tu làm việc ác khắp nơi. Trận chiến kia rất là thảm liệt, hơn mười mấy thành viên bên trong Phi Thiên Kiếm Minh thì chết bốn người, còn lại cũng đều bị thương, liền ngay cả Tiêu Viễn Chí cũng nằm trên giường hơn nửa tháng. Cái này cũng chưa tính, nghe nói thế lực ủng hộ phía sau Tiêu Viễn Chí thì người chết càng nhiều, nhưng dù sao vẫn diệt trừ được tà tu này.

Đây là một kiện phù chiếu nhất giai tiêu chuẩn, mà Tiêu Viễn Chí lại lập công rất nhiều, cũng khiến cho hắn đạt được 900 công đức.

Lại thêm hắn hoàn thành một vài phù chiếu tam, tứ giai, số lượng công đức của hắn liền đạt đến 2000, lần thứ nhất vượt qua Phương Nguyên.

Thế nhưng bởi vì trận chiến này, Tiêu Viễn Chí thụ thương không nhẹ, trong thời gian ngắn đã không có cách nào phục hồi như cũ.

Hắn vượt qua Phương Nguyên, nhưng cũng vô lực tiếp tục chiến đấu tranh đoạt vị trí chân truyền lần này...

Lại sau này, Thái Hợp Chân rời núi, như là nhiều thêm mấy đạo hóa thân, ngắn ngủi trong vòng nửa tháng liên tục hoàn thành mười đạo phù chiếu nhị giai, mặc dù mỗi một đạo phù chiếu lấy được công đức cũng không tính là quá nhiều, nhưng góp gió thành bão, cũng vượt qua Phương Nguyên, xếp hạng thứ hai...

Bởi vì Tiêu Viễn Chí đứng đầu đã gần như bị phế bỏ, Thái Hợp Chân cũng có thể xem như là đứng đầu.

Nhưng mà phong quang này giữ vững còn không đến ba ngày, trong tiên môn liền lại truyền ra một cọc đại tin tức, Lệ Giang Hàn rời núi, không biết từ vùng đất hiểm ác nào, tìm được một gốc Hỏa Linh Chi ngàn năm, hiến tặng cho tiên môn, lập được đại công, có thể coi như vượt qua phù chiếu nhất giai...

Lại sau này, Vương Côn lại dâng lên một quyển tàn kinh cho tiên môn, lại là một đạo pháp thuật mà tiên môn thất truyền đã lâu!

Đã đến nước này, mặc dù còn chưa tới thời điểm công bố Công Đức Bảng tháng thứ hai, nhưng chúng đệ tử tiên môn cũng đều đã biết, lúc này, chí ít có bốn người vượt qua Phương Nguyên trên Công Đức Bảng. Ưu thế lớn nhất lúc đầu của Phương Nguyên trên Công Đức Bảng kia đã không còn sót lại chút gì, lại thêm Phương Nguyên nổi danh tu vi thấp, tư cách tranh đoạt vị trí chân truyền của hắn trong lúc vô hình đã bị thủ tiêu mất...

“Ai, thật không biết vị người rảnh rỗi kia nghĩ như thế nào...”

Cũng không ít đệ tử tiên môn đều đang bàn luận: “Lúc đầu hắn có ưu thế lớn như vậy, phàm là có chút kiến thức cũng sẽ lập tức đón lấy cành ô liu của vài phe thế lực khác ném tới. Dù cho lấy được trợ lực không lớn, nhưng tiếp nhận vài cọc nhiệm vụ cũng có thể bảo trì vị trí thứ nhất của mình tại Công Đức Bảng a, ai có thể nghĩ tới, thế mà hắn lại lặng im hơn hai tháng...”

“Đúng vậy a, nếu nói là hắn thật sự không có chút bối cảnh nào thì cũng thôi đi, nhưng Ngô Thanh sư muội cùng Tiểu Kiều sư muội đều đã biểu lộ thái độ muốn giúp hắn, bối cảnh của hai vị này cũng không bình thường, tuyệt đối có thể để vị người rảnh rỗi này thu hoạch được không ít trợ lực, thế nhưng mà hắn lại...”

“Có lẽ tin tức lúc trước là giả, hắn vốn không có ý định tranh đấu vị trí chân truyền!”

“Cũng chỉ có thể hiểu như vậy, dù sao vị trí chân truyền quá mức loá mắt, xác thực không phải ai cũng có thể ngồi lên...”

“Hắn quả thật có thể được cho là tư chất hơn người, nhưng làm chân truyền vẫn còn có chút miễn cưỡng, thành thành thật thật tu hành có lẽ thích hợp với hắn hơn!”

Bên trong một mảnh tiếng nghị luận, Công Đức Bảng tháng thứ hai được công bố ra.

Ngoài dự liệu chính là, lần này ngoại trừ bốn vị ứng cử viên chân truyền được công nhận kia ra, lại xuất hiện thêm một người.

Kỳ Khiếu Phong!

Hắn vốn đã hai tháng không có thay đổi xếp hạng, đột nhiên trong một tháng này đột nhiên tăng mạnh, giết vào năm vị trí đầu...

Sau đó đám người ngoài ý muốn, mới phát hiện Ngô Thanh cùng Kỳ Khiếu Phong lại lần nữa cùng đi tới, mà bây giờ Thanh Phong Thi Xã vốn sắp giải thể thế mà cũng lại lần nữa hoạt động mạnh hẳn lên, mà xu thế lại ngày càng mãnh liệt, xem ra muốn phát lực tại tháng thứ ba!

Về phần Phương Nguyên biến mất hơn hai tháng, xếp hạng đã lọt khỏi năm vị trí đầu.

Dưới loại tình huống này, liền ngay cả Tiểu Kiều sư muội đều tới một chuyến, tại dưới cái nhìn soi mói của Tôn quản sự, nàng nhìn chăm chú cửa sổ lầu nhỏ thật lâu, cuối cùng vẫn chẳng hề nói một câu, chỉ là nhẹ nhàng thở dài, sau đó liền có chút thất vọng rời đi...

“Hỏng rồi, tiểu tình nhân này cũng mất...”

Tôn quản sự không khỏi sốt ruột lên, trừ trù thật lâu, rốt cục nhịn không được đi lên lầu gõ cửa.

“Phương Nguyên sư đệ à, cũng đã hơn hai tháng rồi...”

Tôn quản sự có chút ân cần hỏi han: “... Ngươi rốt cuộc đang làm gì đó?”

“Kẹt kẹt” một tiếng, tại lúc Tôn quản sự tâm tình thấp thỏm, phiến cửa một mực đóng chặt kia của Phương Nguyên thế mà mở ra nửa phiến, lộ ra vẻ mặt Phương Nguyên vẫn còn buồn ngủ, trong tay còn bưng lấy một cái bát, nghi ngờ nói: “Mì đâu, làm sao rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.