Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 139: Chương 139: Ám chiêu




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 24: Ám chiêu

Cố Tinh Hải máu nóng nổi lên, định chuẩn bị đôi co lại, nhưng liền bị Tinh Hồn ngăn cản. Hắn nhìn Dương Khai mỉm cười đắc ý, mặt không lộ biểu tình, thanh âm lạnh nhạt, bình tĩnh đáp:

-Cứ theo ý tứ của Dương công tử.

-Phải như vậy mới tốt, ha ha ha…

Dương Khai tiếu ý cười lớn, gương mặt có chút ngạo nghễ, ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người Tinh Hồn. Tinh Hồn dĩ nhiên nhìn ra, có điều hắn nhắm mắt làm ngơ, xem như chưa thấy gì. Còn Cố Tinh Hải thì nộ hỏa bừng bừng, nếu không phải Tinh Hồn ngăn lại, chỉ sợ giờ phút này đã thẳng tay xông lên đánh Dương Khai thành đầu heo rồi.

-Triệu Cơ, ngươi sắp xếp cho hai người họ đi.

-Tuân lệnh Dương sư huynh.

Thanh niên mặt vuông Triệu Cơ ôm quyền đáp lại.

Sau khi xử lý xong hai người Tinh Hồn, Dương Khai liền xoay lưng bỏ đi, chuẩn bị tinh thần để hái xuống U Hải Quả.

Tô Đài trước khi xoay người bỏ đi, đôi mắt tà mị ẩn ẩn liếc qua bóng dáng Tinh Hồn, tựa hồ trong lòng đang âm thầm đánh giá. Thấy vậy, Dương Khai liền hỏi.

-Sao thế

-Gã đó có chút kỳ lạ.

-Ha ha, có lẽ yếu đuối và nhát gan làm nên sự kỳ lạ cũng nên. Loại người như hắn, ta đã nhìn thấy rất nhiều, chính là loại người nhát chết.

Dương Khai nhún vai cười khẩy một tiếng, trong mắt hắn, tựa hồ xem Tinh Hồn như một kẻ đã chết, chỉ có một công dụng duy nhất chính là làm mồi cho Lục Nhãn Tử Văn Hạc, tranh thủ cho hắn một chút thời gian để hái xuống U Hải Quả mà thôi.

Còn Tô Đài, nàng ta chỉ cười trừ một tiếng, nhưng ánh mắt lóe lên một tia linh quang.

Phía Triệu Cơ, hắn lấy ra từ Nhẫn Trữ Vật một thanh kiếm, một lọ đựng đan và một cái Phù Lục, đem ném qua cho Tinh Hồn và Cố Tinh Hải, sau đó cầm bản đồ bố trận vạch ra, một luồng khí vàng trong như vô hình vô tướng tán ra, chỉ thấy Triệu Cơ cười cười, sau đó mới nhìn vào bản đồ mà giải thích:

-Đây là Bạo Huyết Đan, Ẩn Khí Đan và Tật Phong Phù Lục. Bạo Huyết Đan sau khi uống vào sẽ giúp tăng cường thực lực trong thời gian ngắn, Ẩn Khí Đan giúp che giấu khí tức, còn Tật Phong Phù Lục thì đem dán vào chân sẽ giúp gia tăng tốc độ, hai ngươi liệu đó mà dùng, mở nắp kiểm tra thử đi. Tiếp theo, đây là vị trí của hai người các ngươi, một lát nữa theo hiệu lệnh mà vây công Lục Nhãn Tử Văn Hạc. Đầu hoang thú Lục Nhãn Tử Văn Hạc này khá mạnh, nhưng trước sự vây công của hơn bốn mươi tiên giả, nó sẽ không gây ra nguy hiểm gì quá nhiều. Đương nhiên với điều kiện là phải nghe hiệu lệnh mà hành động, nếu không có chết thì cũng đừng hỏi tại sao. Còn thắc mắc gì không.

Cố Tinh Hải mở hai lọ đan dược ra quan sát, cảm thấy không có vấn đề gì cả.

Thấy Tinh Hồn im lặng, Triệu Cơ cười khẽ một tiếng rồi quay lưng bỏ đi, chuẩn bị sắp xếp nhân sự cho việc đối phó với Lục Nhãn Tử Văn Hạc.

Lúc này Lục Phong mới đến chỗ Tinh Hồn và Cố Tinh Hải. Vị trí xếp trận của hắn, không rõ là vô tình hay cố ý mà lại chung với hai người Tinh Hồn. Hắn tiến lên trò chuyện với Cố Tinh Hải, tâm tình nàng vốn đang rất tệ, nhưng sau khi nói chuyện cùng Lục Phong thì dần dần khá lên.

Về Tinh Hồn, trong đầu hắn nhớ lại từng vị trí mà Triệu Cơ sắp xếp trận pháp.

Trận pháp mà mấy người Dương Khai bố trí chính là một cái khốn trận, mục đích chính là ngăn cản Lục Nhãn Tử Văn Hạc, không cho nó có cơ hội tiếp xúc với U Hải Chi Thụ.

Lục Nhãn Tử Văn Hạc là một đầu Hậu Thiên hoang thú cấp ba, thực lực tương đương với tiên giả Phù Tiên Cảnh, thực lực cực mạnh, lại thêm một lớp da bên ngoài rất cứng cáp.

Cho dù hơn bốn mươi tiên giả tại đây liên thủ đôi công cũng chưa chắc là đối thủ của Lục Nhãn Tử Văn Hạc, tuy nhiên vây khốn tranh thủ một chút thời gian cũng không phải là không có khả năng.

Có điều trận pháp mà Triệu Cơ sắp xếp, thoạt nhìn ai nấy đều có thể đảm bảo được tính mạng, nhưng với một tông sư trận pháp như Tinh Hồn, suy nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn liền nhìn ra được những điểm bất thường.

Trong trận pháp này có bốn vị trí nguy hiểm, một khi bố trận thì tỉ lệ tử vong đến chín thành. Mà Tinh Hồn, Cố Tinh Hải lại được xếp vào một trong bốn vị trí đó. Xem ra Dương Khai căn bản đã không thèm để ý đến sống chết của hai người bọn họ.

Tinh Hồn trong lòng lạnh lẽo, nhưng tạm thời hắn không có hành động gì, trong lòng âm thầm điều chỉnh lại một chút.

Một khắc sau, Triệu Cơ thay mặt Dương Khai kêu gọi mọi người tập trung lại.

-Bây giờ liền bắt đầu tiến xuống Thanh Nhai Trạch. Các ngươi di chuyển cẩn thận, đừng để Lục Nhãn Tử Văn Hạc bị kinh động.

Vừa nói, hắn vừa ra đưa tay ra hiệu. Mọi người đã được hướng dẫn từ trước, nên vừa nhìn thấy hiệu lệnh thì lập tức chia ra làm ba cánh, lần lượt mà di chuyển xuống dưới Thanh Nhai Trạch.

Trước đó, bọn họ đều nuốt vào Ẩn Khí Đan để che giấu khí tức của bản thân.

Tinh Hồn và Cố Tinh Hải dĩ nhiên theo cánh tu sĩ phía bên phải, nhảy xuống dưới Thanh Nhai Trạch.

Quan sát Thanh Nhai Trạch tận mắt, tuy rằng trong không gian có mùi bùn khó chịu, nhưng lại ẩn chứa một cỗ linh khí khá nồng đậm. Linh khí này chính là từ U Hải Chi Thụ tản mát ra.

Nhìn sáu khỏa U Hải Quả đang sắp lột xác hoàn toàn, ai nấy đều lộ vẻ tham lam. Nhưng có lẽ bọn họ biết thân biết phận, lại đang trong tình huống nguy nan, vậy nên đều mạnh mẽ áp chế xuống, lặng lẽ vừa di chuyển theo trận pháp đã bố trí từ trước, vừa quan sát xem Lục Nhãn Tử Văn Hạc đang ở nơi nào.

Đứng trên cao, phía trên đó chỉ còn lại có bảy người mà thôi. Trong đó có Dương Khai, Tô Đài, Triệu Cơ và bốn tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ khác. Ngoại trừ Triệu Cơ có chút đặc thù ra, sáu tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ kia chính là nhân tố quan trọng để trợ giúp Dương Khai thu hoạch U Hải Quả dưới Thanh Nhai Trạch.

Thấy vị trí sắp xếp đâu đã vào đó, Dương Khai gật đầu hài lòng.

-Đều ổn thỏa cả. Có điều vẫn không thấy Lục Nhãn Tử Văn Hạc đâu? Súc sinh này đang ở chỗ nào đây?

Dương Khai đảo mắt nhìn liên tục, không thấy Lục Nhãn Tử Văn Hạc khiến nội tâm hắn có chút hơi bất an.

Nếu không phải sợ bị kinh động, Dương Khai đã mở ra thần thức để tìm kiếm vị trí ẩn nấp của Lục Nhãn Tử Văn Hạc rồi.

-Nghiệt súc này chắc đang ẩn nấp gần đây, U Hải Quả sắp thành thục, nó sẽ không dễ dàng rời đi.

Tô Đài ánh mắt trở nên nghiêm túc, nói.

Bảy người khác gật đầu đồng ý.

-Ai có ý kiến gì không?

Dương Khai bỗng hỏi một câu.

Nhưng không ai nói gì cả, bất giác đều rơi vào trậm lặng. Bỗng Tô Đài trong đầu lóe lên một tia linh quang, đôi mắt vũ mị nhìn xuống bên dưới, ngón tay chỉ xuống cánh tu sĩ đang ẩn nấp bên cánh phải, nói:

-Không phải chỉ cần ném ra một con mồi là được sao? Hắn ta chính là nhân tuyển thích hợp.

Dương Khai và những người khác nhìn theo hướng ngón tay thon dài của Tô Đài. Dương Khai ngay lập tức mỉm cười.

-Đúng là một ý kiến hay, hắc hắc. Trầm sư đệ, ngươi xuống dưới nói chuyện với hắn ta đi.

Vừa nói, Dương Khai vừa ném qua một cái Nhẫn Trữ Vật qua cho người gọi là Trầm sư đệ.

-Vậy đợi tin tức của đệ.

Vị Trầm sư đệ bắt lấy cái Nhẫn Trữ Vật, ôm quyền hành lễ, rồi sau đó nhảy xuống Thanh Nhai Trạch.

Dương Khai mắt dõi theo, sau đó nhìn qua phía Tô Đài, trong mắt như muốn khen ngợi nàng. Bỗng hắn nhìn thấy chỗ cây trâm cài tóc của nàng ta có một đốm sáng kỳ lạ. Chỉ thấy hắn tiến gần đến, định sờ xem thử tia sáng đó là gì.

Nhưng chưa kịp thì đóm sáng đó đã bay mất đi.

Tô Đài cũng nhận ra sự bất thường, hỏi:

-Dương sư huynh, có chuyện gì thế?

-À… là một con đom đóm đậu trên trâm cài tóc của muội, nó bay mất rồi.

-Đom đóm?

Tô Đài hai hàng chân mày như lá liễu nhíu lại, đảo mắt nhìn quanh. Nhưng con đom đóm trong lời Dương Khai nói đã bay đi mất rồi.

Mà nàng cũng không nghĩ ngợi gì về chuyện này nữa, tập trung toàn bộ tinh lực để quan sát diễn biến tiếp theo.

Không ai hay biết được rằng, toàn bộ kế hoạch đằng sau việc bố trí trận pháp mà bọn họ bàn luận từ nãy đến giờ, tất cả đều rơi vào tai Tinh Hồn cả.

“Lại dám tính kế ta?”

Tinh Hồn trong lòng lạnh lẽo.

Đúng lúc này, người gọi là Trầm sư đệ đi đến gần Tinh Hồn, lạnh lùng nói:

-Ngươi mặc thứ này vào, rồi bước ra ngoài kia.

Trên tay hắn lóe lên một vầng hào quang, một cái giáo giáp màu xanh hiện ra, đem áo giáp này chuyển đến cho Tinh Hồn.

-Đây là Vân Lam Khải, mặc vào không chỉ giúp tăng cường lực phòng hộ, mà tốc độ cũng được cường hóa, ngoại trừ việc tiêu hao nguyên lực để sử dụng nó thì không có tác dụng phụ khác.

Vân Lam Khải bay đến trước mặt Tinh Hồn, ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt hắt vào gương mặt hắn. Nhìn phẩm chất Vân Lam Khải này không tồi, tuy nhiên nếu so sánh với lực công kích của Lục Nhãn Tử Văn Hạc thì không thấm vào đâu, tùy tiện dậm xuống một cái thì liền bẹp dí, nát tinh tươm.

-Các ngươi ép người quá đáng!

Cố Tinh Hải nộ hỏa trùng thiên, không nhịn được mắng gã Trầm sư đệ một câu.

-Ép người quá đáng? Vậy thì sao, ngươi nghĩ ngươi có quyền tự quyết?

Trầm sư đệ cười tàn nhẫn.

-Đã vậy, ta không làm nữa. Cùng lắm thì chết chung với nhau.

-Như vậy là không được, người đâu, bắt cô ta lại.

Dường như việc này, toàn bộ đã nằm trong sự tính toán cả rồi. Cố Tinh Hải chưa kịp làm gì thì những tiên giả đứng xung quanh nàng lập tức bao vây, trên tay mỗi người xuất hiện một thanh kiếm chĩa thẳng vào cổ nàng.

Cố Tinh Hải hừ lạnh một tiếng. Nàng mấy tháng nay được Tinh Hồn huấn luyện thế nào, dù bây giờ bị bao vây cũng không hề hoảng loạn. Một thân tu vi Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ, đám người này há có thể là đối thủ.

Có điều, khi Cố Tinh Hải vận chuyển nguyên lực, ý định thi triển Hồng Ngọc Kinh, nhưng gương mặt nàng bỗng biến sắc, bởi vì không hiểu tại sao nàng lại không thể vận chuyển được nguyên lực.

*********

Cầu vote mười sao cuối chương!

Cầu cmt để trỗ trợ con tác!

Cầu Nguyệt phiếu, Đậu... để tăng động lực cho con tác!

Cảm ơn mọi người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.