Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 138: Chương 138: Uy hiếp




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 23: Uy hiếp

Vĩnh Dạ Cốc theo cách nói của Lục Phong hay Dương Khai, chính là một trong những lối vào của Vĩnh Dạ Thâm Uyên. Vĩnh Dạ Cốc thuộc về phần lãnh thổ của Nhân Loại phía đông Hư Thần Tinh, được phát hiện cũng đã được gần vạn năm nay.

Tuy nhiên, bởi vì lo ngại nguy hiểm ẩn tàng tại Vĩnh Dạ Thâm Uyên, vậy nên cũng không có nhiều người có ý định tiến vào cái nơi nguy hiểm này, trừ phi gặp phải bình cảnh, muốn tìm kiếm cơ duyên, hy vọng tìm được một cơ may đột phá.

Vào năm trăm trước, một trưởng lão ngoại môn Thiên Kiếm Tông, trong một lần tìm kiếm cơ may để đột phá Địa Tiên Cảnh đã không ngại nguy hiểm mà tiến vào Vĩnh Dạ Cốc.

Tuy y không thể nhìn ra được cơ may của mình, thậm chí suýt chút nữa mất đi cái mạng nhỏ, nhưng không phải là không có thu hoạch.

Người này đã vô tình phát hiện một gốc U Hải Chi Thụ đang ra quả tại Thanh Nhai Trạch.

Mặc dù quả của U Hải Chi Thụ vẫn chưa thành thục, tuy nhiên nếu quả này đi luyện đan thì có thể giúp tăng hai thành xác suất đột phá Địa Tiên Cảnh.

Tiếc rằng U Hải Chi Thụ này bị canh giữ bởi Lục Nhãn Tử Văn Hạc có tu vi Hậu Thiên hoang thú cấp ba. Vậy nên người này đành phải cắn răng thối lui.

Y đã ghi rõ lại địa điểm này trên bản đồ, sau đó đem thông tin U Hải Chi Thụ bán cho một gia tộc tiên giả tại Phong Lâm Thành, chính là gia tộc của Dương Khai, thu được một tạo hóa khổng lồ, đủ giúp cho y đột phá Địa Tiên Cảnh. Mà người này chính là Xích trưởng lão trong lời Dương Khai nói.

Theo hiểu biết của các Luyện Đan sư Dương gia, bọn họ khẳng định muốn U Hải Quả đạt hiệu quả tốt nhất khi luyện đan thì cần phải có thêm thời gian năm trăm năm nữa.

Vậy nên Dương gia mới bỏ ra thời gian năm năm trăm chờ đợi, mỗi mấy mươi năm lại cho người đến xem tình hình U Hải Chi Thụ.

Vốn U Hải Quả này không dành cho Dương Khai, mà là cho một người sư ca của Dương Khai. Tuy nhiên, người sư ca đó thiên tư yêu nghiệt xuất chúng, không còn thèm để mắt đến U Hải Quả nữa. Nghiễm nhiên U Hải Quả liền được để dành cho Dương Khai.

Thời gian năm trăm năm trôi qua, U Hải Quả đã hoàn toàn thành thục, đạt hiệu quả tốt nhất để luyện U Hải Thiên Đan, Dương Khai liền dẫn người đến Vĩnh Dạ Cốc này để thu hoạch.

Mọi kế hoạch đã vạch ra sẵn từ trước, mặc dù cũng tồn tại đôi chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút thì không ảnh hưởng đến cái mạng nhỏ. Xem như đây là một chút khảo thí đối với Dương Khai, để cho hắn có cơ hội gia tăng kinh nghiệm thực chiến.

-Một lát nữa theo lệnh của ta mà hành động.

Dương Khai trừng mắt nhìn đám người đi cùng, chậm rãi cảnh báo một câu.

Tinh Hồn đi sau cùng, ban đầu hắn không quá quan tâm đến mục đích chuyến đi của Dương Khai. Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng cùng mong chờ trong đôi mắt hắn ta, Tinh Hồn nội tâm lóe lên linh quang.

Hắn âm thầm mở ra một cái khe hở Động Thiên, trong lúc không ai để ý, có một đóm sáng nho nhỏ be bé xuất hiện, như hòa quyện cùng với ánh sáng huyền ảo của không gian nơi đây, lặng lẽ di chuyển đi.

Theo sự chỉ dẫn của Dương Khai, mọi người đều thu liễm đi khí tức, tận lực che dấu bản thân, rồi sau đó chậm rãi tiến về phía trước.

Một canh giờ sau, không có bất kỳ biến cố gì diễn ra, đoàn người Dương Khai thuận lợi đến gần Thanh Nhai Trạch.

Thanh Nhai Trạch rộng khoảng trăm trượng, trong không gian ẩn ẩn có mùi hôi tanh khó chịu của nước bùn.

Từ chỗ đám Dương Khai nhìn xuống, Thanh Nhai Trạch giống như một cái lòng chảo, xung quanh có rất nhiều mỏm đá mọc lên, rêu xanh bám đầy, hoàn toàn không có một dấu chân của con người.

Chính giữa Thanh Nhai Trạch có một mỏm đá khá lớn, phía bên mỏm đá có một gốc cây cao tầm một mét mọc thẳng đứng, trên đỉnh của cây mọc ra nhiều cuống, lá nhỏ màu xanh lam mọc san sát nhau, phân rõ ra hai bên đối xứng nhau

Phía dưới nách của mỗi bên cành có ba quả rủ hình trái xoan, có hình giống quả trứng, màu u lam tản ra xung quanh.

Gốc cây đó chính là U Hải Chi Thụ, chính là nguyên nhân mà Dương Khai đi đến Vĩnh Dạ Cốc.

U Hải Chi Thụ trưởng thành, khi đạt đến một mét, tuổi đời ba ngàn năm thì mới có khả năng thụ quả. Từ nụ thành hoa mất bốn trăm năm, từ hoa thành quả mất thêm sáu trăm năm, và khi quả thành thục thì phải mất thêm ba ngàn năm nữa.

Tổng cộng mất hết chín ngàn năm thì U Hải Chi Thụ mới sinh ra được sáu cái quả. Nếu trong vòng một năm quả không được thu hoạch, sau khoảng thời gian này, quả sẽ rụng xuống, tiếp tục một cái vòng đời khác của nó.

Dương Khai nhìn chằm chằm sáu khỏa U Hải Quả kia, mắt lộ vẻ tham lam, hận không thể ngay lập tức lao xuống Thanh Nhai Trạch để hái nó.

Tuy nhiên hắn vẫn ráng nhịn xuống. Chỉ thấy hắn lấy ra từ Nhẫn Trữ Vật một chiếc mũ màu trắng.

Cái mũ trắng này được gọi là Ẩn Nặc Quan, một pháp bảo có công dụng che giấu đi khí tức của tiên giả trong một khoảng thời gian nhất định. Đây là vật gia tộc đưa cho hắn mượn để phục vụ việc thu hoạch U Hải Quả.

Phía trên cái mũ trắng có một cái lỗ nhỏ, tựa hồ để khảm một vật gì đó bảo.

Chỉ thấy Dương Khai lại lấy ra thêm mười viên linh thạch nữa. Tinh Hồn từ xa chú ý đến, linh thạch kia tán ra ánh sáng bốn màu, ẩn chứa linh khí vô cùng to lớn. Viên linh thạch này ít nhất cũng đạt đến trung phẩm linh thạch.

Dương Khai đem mười viên nhị phẩm linh thạch khảm vào mũ quan màu trắng, ngay lập tức có tiếng lách tách khe khẽ, toàn bộ mười nhị phẩm linh thạch vỡ nát thành tro bụi, hóa thành một cỗ linh thạch khổng lồ dung nhập vào mũ quan.

Đội nó lên đầu, Dương Khai vận chuyển thần niệm dung nhập vào mũ quan, trong một hơi thở, mặc dù vẫn nhìn thấy Dương Khai đứng ở trước mặt, thế nhưng mà khí tức toàn thân không hề tồn tại, chẳng khác gì một bóng ma cả.

Đây chính là tác dụng Ẩn Nặc Quan này, giúp che đi khí tức của một người rất hoàn hảo. Nếu không phải là tiên giả Địa Tiên Cảnh thì tuyệt đối không thể nào phá vỡ được công dụng thần kỳ của Ẩn Nặc Quan.

Lục Phong nhỏ giọng giải thích Ẩn Nặc Quan với hai người Tinh Hồn, thực ra Ẩn Nặc Quan này có một bộ, tuy nhiên giá cả cực kỳ đắt đỏ, cả Phong Lâm Thành cũng không có quá mười bộ.

Cái Ẩn Nặc Quan trong tay Dương Khai thực ra chỉ là một kiện pháp bảo phỏng chế mà thôi.

Dương Khai sau khi che giấu được khí tức, hắn bắt đầu một mình tiến vào phạm vi đánh giấu nguy hiểm. Hắn nấp sau một tảng đá lớn phía bên trên Thanh Nhai Trạch, rồi cắn nuốt một viên linh đan.

Đôi mắt Dương Khai trong thoáng chốc sáng rực lên, nhìn giống như Hỏa Nhãn Kim Tinh, bắt đầu quan sát bên dưới.

Dương Khai chỉ có thể quan sát bằng mắt thường chứ không dám dùng thần niệm để dò xét tình hình, bởi như vậy sẽ làm kinh động Lục Nhãn Tử Văn Hạc.

Trong lúc Dương Khai dùng mắt thường quan sát thì toàn bộ tình hình bên dưới Thanh Nhai Trạch đã bị Tinh Hồn nắm trong tay.

So với việc nhìn bằng mắt thường, Thanh Nhai Trạch này không gian bên dưới cơ hồ còn rộng hơn gấp ba, gấp bốn lần sự tưởng tượng của đám Dương Khai này.

Trước khi đi đến Thanh Nhai Trạch, Tinh Hồn đã âm thầm thả ra một con đom đóm, để cho nó đi đến Thanh Nhai Trạch này trước hòng quan sát tình hình.

Nhưng quan sát đã khá lâu, Tinh Hồn vẫn không hề nhìn thấy Lục Nhãn Tử Văn Hạc đâu cả.

Bình thường, vào những thời điểm nhạy cảm như thế này, hoang thú thường sẽ không rời bỏ mà túc trực một bên, đợi khi quả cây thành thục nó sẽ ăn đi để tích lũy năng lượng tiến hóa.

Không nhìn thấy Lục Nhãn Tử Văn Hạc, không những không làm Tinh Hồn yên tâm, mà ngược lại còn sinh ra một cảm giác bất an.

Dương Khai đồng dạng của như vậy, suy nghĩ hắn hoàn toàn giống hệt với Tinh Hồn, vì vậy tuy nóng lòng muốn hái xuống U Hải Quả, hắn vẫn cố gắng áp chế xuống cảm xúc.

Có điều, đây cũng là một cơ hội tốt để bố trí trận pháp.

Dương Khai rút lui trở lại, gọi đám người Thiên Kiếm Tông đến.

Lục Phong là đệ tử Thiên Kiếm Tông, lần hành động này tuyệt đối phải nghe theo Dương Khai. Lục Phong tạm thời rời khỏi hai người Tinh Hồn, đi đến chỗ Dương Khai để được phân công.

Mọi bố trí đã được Dương gia chuẩn bị sẵn từ trước, Dương Khai chỉ việc thuận theo kế hoạch mà sắp xếp vị trí cho từng người.

Nhìn sắc mặt của Lục Phong, sau khi nghe sắp xếp thì không tốt cho lắm, nhưng chỉ có thể cắn răng mà cam chịu.

Tinh Hồn và Cố Tinh Hải đứng ở một góc, bỗng nhiên Dương Khai tiến đến, mỉm cười nói:

-Sắp tới chúng ta sẽ hái xuống U Hải Quả, hy vọng hai vị tham gia cùng.

Ngữ điệu nhìn thì khách khí, nhưng biểu cảm trên mặt trông chẳng khác gì đang ra lệnh cả.

Cố Tinh Hải gương mặt khó chịu, chống nạnh nhìn Dương Khai hỏi:

-Tại sao ta phải nghe theo ngươi?

Dương Khai khóe miệng nở nụ cười chế nhạo. Rồi cô gái vũ mị đi cùng với hắn, tên là Tô Đài cười khẽ một tiếng:

-Tiểu cô nương này thật thô tục quá.

Cố Tinh Hải trừng mắt nhìn Tô Đài, nhìn đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy. Thấy vậy, Tô Đài tiếu ý, đắc ý cười, càng khiến cho Cố Tinh Hải lửa giận trong lòng bừng bừng.

Đúng lúc ấy, thanh niên mặt vuông bước lên giải thích:

-Các ngươi muốn ra khỏi Vĩnh Dạ Cốc thì phải biết điều một chút đi, nếu không…

-Nếu không thì sao?

Cố Tinh Hải cả giận, quát lớn một câu. Nếu không phải nơi bọn họ đang đứng có cấm chế ngăn cách âm thanh thì có lẽ âm thanh đã truyền lớn ra không gian rồi.

Cố Tinh Hải một thân tu vi Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ, mà tên thanh niên mặt vuông chỉ là Phàm Tiên Cảnh sơ kỳ, lập tức bị uy áp của nàng làm cho chấn động, lùi về phía sau một bước.

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, tản ra tu vi chấn áp Cố Tinh Hải lại, sau đó nói:

-Nếu không thì đừng trách ta ném các ngươi xuống dưới làm mồi cho Lục Nhãn Tử Văn Hạc.

Dương Khai búng ngón tay một cái, một đám người Thiên Kiếm Tông, ngoại trừ Lục Phong ra, tất cả dương cung bạt kiếm, sát khí nổi lên bao vây Tinh Hồn và Cố Tinh Hải lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.