Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 174: Chương 174: Bổn long trên thông thiên văn, dưới tường địa lý…




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 59: Bổn long trên thông thiên văn, dưới tường địa lý…

Trong đầu Tinh Hồn vang lên giọng nói của con Tiểu Ứng Long mập mạp – vốn là một phần khí linh của cây thương mục kia.

-Ngươi ra đây làm gì?

Tinh Hồn thanh âm lãnh đạm hỏi.

-Khà khà, dĩ nhiên là bổn long muốn giúp ngươi rồi.

-Không tin.

-Ặc, bộ trông bổn long gian lắm à?

Ngữ điệu Tiểu Ứng Long có chút bất mãn, lườm mắt với Tinh Hồn. Hắn chỉ im lặng, từ chối cho ý kiến.

-Ài, được rồi, bổn long nói thật là được chứ gì.

Nó thở dài một tiếng, có điều trong đầu vẫn còn đang chửi thầm Tinh Hồn, cứ nhìn đôi mắt lấp lém, lầm bà lầm bầm là biết.

-Có nhớ lần trước bổn long nói rằng muốn ngươi tạo cho bổn long một cái thân thể không?

Giọng nói của Tiểu Ứng Long lần này có chút nghiêm túc. Chỉ thấy Tinh Hồn gật đầu, đôi mắt vẫn tiếp tục theo dõi tình huống bên kia, nơi tám đệ tử Linh Lôi Tông đang vây khốn Xích Tuyến Xà.

-Trứng của Xích Tuyến Xà có chút tác dụng đối với việc tạo thân thể của bổn long. Ngươi xuống đó lấy về cho bổn long đi.

-Ngươi đang mơ ngủ à?

-Nhóc con, mắng ai đó.

Như bị dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt, Tiểu Ứng Long gào lên inh ỏi. Cũng may là nó đang ở trạng thái khí linh, ngoại trừ Tinh Hồn đã liên kết với nó nên chỉ có một mình hắn nghe được tiếng kêu đinh tai nhức óc này.

-Nhìn tình hình đi, ngươi nghĩ ta có bao nhiêu cơ hội để lấy trứng Xích Tuyến Xà về cho ngươi ăn?

-Xì, bổn long trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, mấy chuyện cỏn con đó há làm khó được bổn long.

Bị Tinh Hồn nhắc khéo, Tiểu Ứng Long liếc mắt nhìn tình hình, sau đó ho khan một tiếng, bắt đầu ngâm nga vài câu.

-Bổn long sẽ cho dạy cho ngươi một chút thần thông để có thể điều khiển cây thương nát kia. Chỉ cần câu thông được với nó, thực lực của ngươi sẽ tăng lên rất nhiều. Đám nhóc loi choi kia tuyệt không phải đối thủ của ngươi, muốn chơi chúng thế nào của được.

-Có di chứng gì không?

Thần thông này khiến cho nội tâm Tinh Hồn sinh ra hứng thú. Hạn chế của Tinh Hồn hiện nay đó chính là về mặt tu vi cùng thực lực.

Bàn về thực lực mà nói thì đừng nói là vượt cấp khiêu chiến, ngay cả những người đồng cấp hắn chưa chắc nắm được phần thắng, đương nhiên đó là đối đầu trực tiếp không sử dụng thủ đoạn.

-Chắc là không có, ài… bổn long mặc dù trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không gì không biết, nhưng tội cái mắc cái chứng hay quên. Này đúng là lão thiên không muốn cho ai hoàn hảo cả mà.

Tiểu Ứng Long gãi đầu trả lời, vậy mà vẫn không quên quảng cáo độ đẹp trai của bản thân.

Mấy câu tự sướng của nó, Tinh Hồn không có tâm tình để nghe, cái chính là hắn muốn biết về hạn chế của cái thần thông mà Tiểu Ứng Long nhắc đến. Thế nhưng không ngờ Tiểu Ứng Long lại quên mất, không khỏi khiến Tinh Hồn trầm tư.

-Nghĩ ngợi cái quái gì, thần thông mà bổn long dạy ngươi tuyệt đối chín phần tốt, không phải lo lắng.

-Thế còn một phần còn lại?

-Phần còn lại… có thể là phần cực tốt chăng, ha ha…

Tiểu Ứng Long cười khàn khàn.

-Mà thôi, bỏ qua đi, thế rốt cuộc là ngươi muốn học hay không?

-Truyền khẩu quyết đi.

-Phải thế chứ, hắc hắc… nghe cho kỹ đây, bổn long chỉ nói một lần thôi đó.

Trong mắt Tinh Hồn lóe lên một tia quyết đoán. Theo hắn nghĩ, Tiểu Ứng Long dù sao cũng là viễn cổ thần thú, thuộc loại vương tộc trong huyết thống Long Tộc, mặc dù thần thông kia chịu một chút hạn chế nào đó, nhưng hẳn sẽ không quá đáng kể. Cùng lắm lao hao tổn nguyên lực rất nhanh mà thôi.

Vậy nên cũng không lo lắng gì quá nhiều, lập tức đáp ứng ngay.

Tiểu Ứng Long thông qua kết nối khí linh để truyền thụ khẩu quyết cho Tinh Hồn. Trong đầu hắn xuất hiện một đoạn khẩu quyết, không ngắn không dài, ước chừng chỉ có một ngàn ký tự mà thôi.

Đoạn khẩu quyết đó được viết bởi ngôn ngữ của viễn cổ Long Tộc, so với Long Tộc ngày nay cơ hồ khác biệt rất lớn, bên trong ắt hẳn là ẩn chứa huyền cơ.

-Có cần bổn long phiên dịch không?

Sợ Tinh Hồn không hiểu ý nghĩa của đoạn khẩu quyết, Tiểu Ứng Long hỏi một câu.

-Không cần, việc ngươi làm là im lặng một lúc.

Với người khác, thậm chí là Long Tộc hiện nay chưa chắc đã hiểu được ngôn ngữ của viễn cổ Long Tộc, có chăng là thông qua huyết mạch Long Tộc mà nhận ra chút ít truyền thừa mà thôi.

Nhưng Tinh Hồn thì khác. Thứ nhất, bản thân hắn trong cơ thể một nửa là huyết mạch Long Tộc vương giả; thứ hai, trước đây khi còn là một gã tu sĩ tại Huyền Thiên Giới, Tinh Hồn đã bắt đầu nghiên cứu về những loại cổ ngữ này rồi, thế nên ngôn ngữ viễn cổ Long Tộc này chẳng thể gây khó khăn được cho hắn.

Đoạn khẩu quyết Tiểu Ứng Long truyền thụ lại có tên là Chiến Thần Biến.

Đoạn khẩu quyết này hình như là chỉ là một phần nhỏ trong Chiến Thần Biến mà thôi. Tinh Hồn lĩnh ngộ kinh người dễ dàng lĩnh ngộ được ngay, tuy nhiên hắn có chút bất ngờ, Chiến Thần Biến này thiết nghĩ là cho vị Chiến Thần Vu tộc sáng tạo, nhưng thế lý nào lại chuyển sang ngôn ngữ viễn cổ Long Tộc?

Có lẽ điều này chỉ có Tiểu Ứng Long mới giải thích được, nhưng việc quan trọng trước mắt chính là đoạt lấy trăm quả trứng Xích Tuyền Xà, việc hỏi han tạm thời đặt sang một bên.

-Thế nào?

Tiểu Ứng Long đột ngột hỏi.

-Chuyện nhỏ, đợi thời cơ thích hợp thì xuất thủ.

Tinh Hồn nhàn nhạt trả lời.

Đúng lúc này, từ trên trời xuất hiện một đám mây đen, từ đám mây đen truyền ra âm thanh tiếng sấm rền vang.

-Thanh Lôi Giáng Lâm.

Cô gái họ Mai lớn giọng nói, thủ quyết trong tay biến đổi liên tục, rốt cuộc sau đó cầm bảo kiếm chỉ thiên, sấm chơp trên bầu trời giáng xuống. Chỉ thấy màu sắc của đạo thiên lôi này có màu xanh lục khá nhạt, rất khác biệt so với thiên lôi bình thường.

Thanh lôi đánh thẳng xuống bảo kiếm của nàng ta, trong giây lát nữ tử họ Mai như hóa thành sứ giả lôi điện, tùy ý có thể khiến cho lôi điện trên bầu trời đánh xuống.

Nhưng nhìn thần sắc của nàng, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, gương mặt tuyệt trần nhưng băng lãnh trở nên tái nhợt, chắc là do sử dụng quá nhiều nguyên lực làm cho nguyên khí bị tổn thương.

-Mau tránh đi chỗ khác.

Chịu áp lực của Vẫn Lôi Trận, nàng vẫn dồn sức lực nhắc nhở đám đồng môn. Có thể thấy, tuy nàng rất lạnh lùng, nhưng đối với đồng môn một mực quan tâm.

Thấy vậy, sáu người kia lập tức tản ra xung quanh, ngay cả pháp khí dùng để duy trì Vẫn Lôi Trận cũng bị bỏ lại, để cho nữ tử họ Mai toàn lực điều khiển. Áp lực trên cơ thể ngày một lớn, nhưng nàng không quan tâm đến bản thân, đôi bàn tay trắng như bạch ngọc, mềm mại tựa bông tuyết đầu mùa bỗng siết chặt cáng kiếm, từ trên không trung mà trảm xuống.

Thanh lôi theo đường kiếm của nàng mà hàng lâm, ẩn chứa lực lượng lôi điện pháp tắc, sức mạnh hủy diệt đủ để cho Xích Tuyến Xà cảm nhận được sự uy hiếp đến tính mạng.

Trong đôi mắt của nó sinh ra một tia sợ hãi, muốn bỏ chạy nhưng đã muộn.

Khí thế của thanh lôi rất khủng bố, nhìn từ đằng xa chẳng khác thì một cái cột điện màu xanh lục, tản mát uy thế kinh thiên, không gian xung quanh như bị vặn vẹo.

Xích Tuyến Xà hình thể khá to lớn, nhưng trước uy thế của thanh lôi chẳng khác gì giun dế, cơ thể bị thanh lôi bao bọc trong. Nó rít lên một tiếng bi thương, nhưng trong lôi điện cuồng bạo, âm thanh bi thương của nó đã hoàn toàn bị lấn áp.

Chấn động truyền ra xung quanh, hấp dẫn không ít những thợ săn tại Hằng Nhạc Sơn Mạch.

Nhưng thần thông kia uy lực khủng bố, đối với những thợ săn không hề xa lạ, chính là Vẫn Lôi Trận uy danh hiển hách của Linh Lôi Tông.

Đương nhiên Vẫn Lôi Trận được bảy đệ tử Linh Lôi Tông bày ra không thể đạt đến uy lực chân chính của Vẫn Lôi Trận hộ tông, nhưng để học được một phần Vẫn Lôi Trận thì nhất định là một đệ tử quan trọng của Linh Lôi Tông.

Linh Lôi Tông là một trong năm tông môn cường đại tại Phong Lâm Thành, không ai muốn trêu chọc họ cả, thế nên tất cả đều xem như không thấy gì, tiếp tục chuyến du hành của bản thân.

Đương nhiên không phải ai cũng như vậy, Tinh Hồn chính là một ví dụ.

Chỉ thấy trong tay Tinh Hồn xuất hiện cây thương mục nát. Sau khi lĩnh ngộ được Chiến Thần Biến, Tinh Hồn cảm giác mình có thể điều động một phần lực lượng bị phong ấn của cây thương này. Chỉ một phần nhỏ mà đã rất mạnh mẽ, chẳng biết khi giải phong hoàn toàn sẽ còn bá đạo đến cỡ nào nữa đây.

-Ra tay đi, còn chờ đợi gì nữa?

Tiểu Ứng Long thúc giục. Tinh Hồn không đáp lại, lập tức hành động ngay.

Nữ tử họ Mai từ trên không trung đáp xuống, y phục bị dính bụi bẩn, đầu óc cũng hơi tán loạn, tuy nhiên không vì thế mà mất đi vẻ đẹp tuyệt trần của nàng.

-Hoàng Tiểu Ngư, ngươi giúp ta đi thu hoạch trứng Xích Tuyến Xà.

-Được, nghỉ ngơi đi.

Hoàng Tiểu Ngư chính là người dẫn dụ Xích Tuyến Xà trước đó, tạo cơ hội cho nữ tử họ Mai cùng những sư huynh đệ khác thiết lập Vẫn Lôi Trận, qua đó thành công giết chết được Xích Tuyến Xà. Nhưng cái giá phải trả cũng hơi đắt, đó chính là nàng bị tổn thương nguyên khí nặng nề, những đồng môn khác cũng chẳng khá hơn là bao.

Duy chỉ còn lại Hoàng Tiểu Ngư là duy trì được vài thành thực lực.

Hoàng Tiểu Ngư hướng đến cái hốc cây. Uy lực của Vẫn Lôi Trận rất mạnh, tuy nhiên mục tiêu chính là nhắm vào Xích Tuyến Xà, vậy nên không ảnh hưởng gì đến số trứng trong cái hốc cây này cả.

Hoàng Tiểu Ngư chuẩn bị tiến vào thu hoạch số trứng thì bỗng dưng trong đầu cảm giác được một tia nguy hiểm. Hắn lập tức chuyển người lại, dùng bảo kiếm chắn trước người, chỉ nghe một tiếng *oong oong* đinh tai nhức óc.

Bởi vì khói bụi chưa tan biến, Hoàng Tiểu Ngư không phát hiện ra được là kẻ nào đã ám toán mình. Nhưng hắn có thể cảm nhận được, kẻ kia lực lượng thân thể rất mạnh, va chạm một lần mà đã khiến hắn bị đẩy lùi lại.

-Là kẻ nào, mau báo danh?

Nữ tử họ Mai lập tức nhận ra kinh biến, liền ngừng lại việc phục hồi nguyên lực, nhìn về phía làn khói bụi mờ ảo, tức giận quát lên.

Chỉ thấy từ trong khói bụi, Tinh Hồn tay phải cầm cây thương mục nát dần dần hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.