Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 326: Chương 326: Thất vọng…




Giọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa cuồng phong mãnh liệt, từng trận gió điên cuồng gào thét thổi qua cùng với tiếng gầm hung lệ, thế nhưng không hiểu sao câu nói với ngữ điệu tràn ngập tự tin kia không hề bị che lấp, ngược lại nó in hằn sâu vào trong đầu của những kẻ đang ở đây và chứng kiến trận đấu hấp dẫn này.

- Đại Thiên Phong Vân Chưởng.

Chỉ thấy công tử Quân tư thế hơi chuyển, tiên lực chạy khắp toàn thân, ở bàn tay lóe lên ánh sáng màu vàng, rồi sau đó, đột nhiên những cơn gió đang điên cuồng gào thét kia bị một sức mạnh vô hình nào đó thao túng, toàn bộ hướng về phía chỗ công tử Quân đang đứng, lấy vị trí đó làm trung tâm, tạo thành một cơn cuồng phong vô cùng kinh khủng.

Trên bầu trời, từng đám mây vân cơ hồ cũng bị sức mạnh vô hình kia thao túng. Công tử Quân xuất ra một chưởng, người ta chỉ cảm giác không gian này biến thành chính giữa bầu trời với phong vân ngập tràn.

Thân thể khổng lồ của Càn Phổ sau khi hóa hình chạm vào một chưởng mang huyễn cảnh trời đất kia, một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, mặt đất như bị một cơn lốc khủng bố phá hoại, đất đá bị xới tung lên, lộ ra bên dưới là một tầng kết giới thủ hộ.

Nếu không nhờ kết giới được bố trí vô cùng chắc chắn, chỉ sợ nơi này đã bị một chưởng uy lực khủng bố kia đánh tan thành tro bụi.

Tiếng *graooo… graooo…* thảm khốc vang lên. Khi khói bụi tan biến, thân thể khổng lồ như tòa thiết sơn kia đã bị đánh thành một đống thịt nhày nhụa, máu tươi chảy lên lán khắp sân đấu trường, da thịt bị cắn xén bay tứ tung, lộ ra những chiếc xương to lớn bên trong, nhưng cũng đã bị đập vỡ bởi một sức mạnh khủng khiếp nào đó.

Một chưởng cực mạnh kia của công tử Quân trực tiếp tiễn đưa Càn Phổ, từ lúc này Đấu Trường Tán Tiên đã không còn một đầu tượng yêu tộc tên Càn Phổ nữa.

- Công tử Quân uy vũ, công tử Quân bách chiến vô địch.

- Thắng rồi, ha ha ha… lão tử phe này lời to rồi…

- Tuyệt hảo… quá tuyệt hảo… không hổ danh là công tử Quân, kẻ bất bại dưới Thiên Tiên cảnh.

- Công tử Quân thiên hạ vô địch, thực sự quá kinh người rồi.

- Công tử Quân…

Vô số tiếng gào thét phấn khích bởi vì công tử Quân không chỉ chiến thắng, mà còn giành chiến thắng một cách tuyệt đối. Thực lực Càn Phổ mạnh mẽ không thể không công nhận, thế nhưng như vậy thì đã thế nào, sử sách chỉ lưu danh kẻ chiến thắng, và đó chính là công tử Quân. Còn kẻ chiến bại, dù thành tích lúc trước như thế nào đi chăng nữa, khi đã chết đi thì liền hóa thành một đống tro bụi lịch sử, dần dần đi vào quên lãng mà thôi.

Trọng tài cũng phản ứng nhanh chống, gồng hết sức mà hô vang:

- Công tử Quân giành chiến thắng. Công tử Quân bách chiến vô địch.

Dù được vô số tiếng vỗ tay, tiếng hò hét khen ngợi cổ vũ, thế nhưng công tử Quân phản phất như không hề nghe thấy, cũng chẳng thèm quan tâm. Chỉ thấy hắn bước chân chậm rãi tiến về phía thân thể đã tử vong của Càn Phổ, tựa hồ trong lòng có ý định gì đó.

Lúc này, kết giới bảo vệ xung quanh sân đấu trường được giải trừ, bởi vì Sư Thứu đã chết, thế nên gã trọng tài đành phải tự thân chạy vào.

Gương mặt cười cười tràn đầy phấn khích, nhìn công tử Quân hỏi:

- Công tử Quân, thi thể của Càn Phổ, ngài đã có dự tính gì chưa?

Một trong số các quy tắc của Đấu Trường Táng Tiên, kẻ chiến thắng sẽ giành được mọi thứ, bao gồm cả tài sản và nhục thân của kẻ chiến bại. Thế nên trước khi xử lý thân thể Càn Phổ, tên trọng tài này mới hỏi ý kiến của công tử Quân, xem hắn muốn xử lý như thế nào.

- Ta chỉ lấy yêu đan, còn lại, cứ quy đổi thành linh thạch.

- Hắc hắc, như ý muốn của công tử Quân. Ngày hôm sau chúng ta sẽ đem số linh thạch quy đổi cùng với tài sản của Càn Phổ sang cho ngài.

Gã trọng tài cười hắc hắc, đồng thời chà xát hai tay, gương mặt đê tiện cùng tham lam nhìn thân thể Càn Phổ đã chết. Thân thể tượng yêu tộc, tuy rằng đã bị hư hoại, nhưng chỉ cần sử dụng tài liệu bổ sung thay thế, nhất định sẽ luyện chế thành một kiện khôi lỗi thực lực cường hãn.

Còn công tử Quân, hắn thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài tựa hồ hơi chán nản, thu ánh mắt thất vọng lại rồi nhìn lên bầu trời trong xanh kia.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên **********

Đêm đến, ánh trăng non treo giữa màn đêm u tối, ánh sáng mặt trăng yếu ớt như muốn phá vỡ đi hắc ám vô tận. Gió thổi qua từng ngõ ngách, mang theo hơi lạnh của những ngày cuối năm.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên giữa một hành lang trống vắng, hai bên là hồ nước treo veo in lên hình bóng trăng nên trên bầu trời kia, thi thoảng xuất hiện một vài con cá chép đột ngột bơi qua, cùng với tiếng gió thoảng tạo nên những âm thanh tự nhiên nghe khá vui tai.

Trong ánh sáng mờ mờ huyền ảo của ánh đèn lồng treo bên trên hai cây đòn gỗ phía trên trần, đột nhiên có ba bóng người xuất hiện. Đó là một gã đàn ông tuổi ước chừng năm mươi cùng với hai vị cô nương yêu kiều, thập phần xinh đẹp. Dù trong ánh sáng mờ ảo, thế nhưng vẫn không thể nào che lấp đi vẻ đẹp kiều mị của đôi nữ tử trẻ tuổi này.

Gã đàn ông trung niên tướng mạo tầm thường kia ánh mắt hơi liếc nhìn hai cô gái này, trong mắt thoáng qua tia ô dâm, cổ họng nước miếng nuốt vào ừng ực, chỉ là bởi vì có nguyên nhân đặc biệt, thế nên dù thèm muốn cách mấy đi chăng nữa, hắn ta vẫn phải kiềm chế dục vọng của bản thân lại.

Bởi vì nếu không kiềm chế lại, chỉ cần chạm nhẹ vào xiêm y của bất kỳ cô gái nào trong hai người thôi, điều đó đồng nghĩa với việc hắn tự mình kết thúc tính mạng.

Phía cuối con đường xuất hiện một căn phòng khá lớn, ánh sáng từ trong phòng hơi hắt ra, nhìn ánh sáng có vẻ huyễn hoặc vi diệu, tựa hồ trong căn phòng đó đang có rất nhiều hơi nước bốc lên.

Khi còn cách căn phòng khoảng chừng ba mươi thước thì gã đàn ông kia dừng bước chân lại, hai cô gái mặc xiêm y màu hồng đôi mắt đang bị một tấm lụa trắng che đi tầm mắt tự nhiên cùng dừng lại.

Gã đàn ông trung niên ôm quyền vái chào trước cửa phòng, rồi sau đó quay sang nhìn hai cô gái kia. Thật sự mùi hương thơm dịu nồng cùng với sự quyến rũ chết người kia quá sức mê hoặc, khiến cho thân dưới của hắn nóng lên liên hồi, tim đập thình thịch, bất quá vì cái mạng nhỏ, hắn vẫn hết sức kiềm chế. Hít vào một hơi sâu, lúc này mới nói:

- Vào trong đi, phục vụ cho tốt, kẻo khiến công tử Quân lạnh lòng.

Hai cô gái xinh đẹp kiều mị kia ân một tiếng, rồi sau đó bước chân nhẹ nhàng bước về phía trước, từ từ tiến gần về phía căn phòng.

Đứng đằng sau, gã đàn ông nhìn với dáng vẻ thèm khát, trong lòng âm thâm nuối tiếc, chỉ ước rằng người ở trong gian phòng kia chính là bản thân mình. Được thưởng thức hai nữ tử trẻ đẹp, xinh xắn, mị hoặc như vậy, thật đúng là quá thống khoái.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị xoay người bước đi thì trên cổ xuất hiện một vệt máu. Đôi mắt của gã ta trợn ngược tràn đầy vẻ không thể tin nổi, như không hiểu tại sao mình lại bị xử chết. Khi máu tươi từ cổ chuẩn bị bắn ra thì đột nhiên một cái hắc thủ như từ trong hư vô thò tới, chụp lấy cổ họng cùng với miệng của gã đàn ông trung niên, để cho hắn ta không thể phát ra một tiếng động nào, ảnh hưởng đến nhân vật đang ở trong phòng kia.

- Ngươi chết bởi vì ngươi không nên xuất hiện ý tứ dâm ô trong đầu.

Câu nói của hắn y nhân – kẻ đã hạ sát thủ với hắn vang lên trong đầu, rồi sau đó mang theo khiếp sợ mà tử vong.

Hành động vô cùng gọn gàng sạch sẽ, không hề gây ra một tiếng động nào, hai cô gái kia sẽ không thể nào biết được, người đàn ông vừa mới dẫn mình đến đã chết một cách vô thanh vô tức như vậy.

Khi hai cô gái này bước đến gần cánh cửa thì âm thanh kẽo kẹt vang lên, hai cánh cửa lớn như bị một bàn tay vô hình kéo qua hai bên, tạo thành một khoảng trống để cho hai cô gái này bước vào. Từ bên trong ánh đèn hắt ra, cùng với hơi nước trộn lẫn với hương thơm nước hoa, vừa mới hít vào thôi đã làm cho người ta tâm tình tràn đầy thống khoái.

Lúc đứng ở bên ngoài, ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo, vốn đã thấy thân thể của hai nàng rất tuyệt hảo rồi. Nay khi được nhìn một cách rõ ràng, thực sự chỉ có mỹ từ vưu vật mới có thể miêu tả được thân thể tuyệt hảo này.

Cả hai xinh đẹp không kém gì nhau, với làn da trắng như tuyết, mềm mại như làn da em bé, đôi bình phong to tròn căn mọng, vòng eo thon gọn, cặp mông tròn trịa tràn đầy sức sống.. Khi vừa mới bước vào trong, chiếc áo khoắc trên người lập tức được hai nàng cởi xuống, chỉ còn lại bên trong là một lớp xiêm y màu trắng mỏng tanh, mặc như không mặc, tựa như một làn sương mờ ảo chỉ đợi ai đó phá tan đi để tận hưởng bảo vệ ẩn bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.