Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 58: Tử khí cực đoan
Ngọn lửa giữa lòng bàn tay tuy lờ mờ, tuy nhiên ánh lửa hất lên mặt cũng đủ để nhìn thấy được dung mạo của người thanh niên này. Thoạt nhìn vẻ bề ngoài, tuổi tác cũng hắn không sai biệt so với Kha Thiên Lạc bao nhiêu cả. Gương mặt tuấn phi phàm, nhưng đôi mắt lại lộ vẻ âm trầm lạnh lùng. Mái tóc của hắn đỏ như rực như ngọn lửa phát ra ánh kim, nếu đi vào chỗ đông người thì tuyệt đối là nổi bật.
Trông ngữ điệu nói chuyện, người thanh niên tóc đỏ này dường như chính là người dẫn đầu trong năm người.
Bốn người còn lại mở mắt ra, đôi mắt cũng lộ ra một tia âm trầm khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của A Công trong ngọn lửa.
-Đúng là khí tức của Tử Ma, lão phu đã gặp hắn trong trận chiến khi đó, không thể nào sai được. Nhưng trông phong thái của hắn bây giờ không giống với năm đó. Thật kỳ lạ.
Một giọng nói ồ ồ chậm rãi vang lên. Người vừa nói là một ông lão đầu tóc đã hoa râm, thế nhưng trong đôi mắt lại sáng quắt, làn da căng mịn hồng hào, vừa nhìn đã biết không phải là một lão nhân tầm thường.
Khi nhìn thấy A Công, trong sự âm trầm của lão bất chợt lóe qua một tia kinh sợ. Tuy nhiên tia kinh sợ này được che giấu rất kỹ, ngay cả người thanh niên tóc đỏ và ba người còn lại cũng không phát hiện ra được.
-Nếu Minh lão đã nói y là Tử Ma thì chắc chắn là hắn rồi. Còn vì sao Tử Ma lại đột nhiên yếu ớt như vậy, chuyện này để sau hẳn điều tra. Chúng ta đi thôi.
Người thanh niên siết bàn tay lại, ngọn lửa cũng bởi vì vậy mà bị dậy tắt, cả không gian hang động trong giây lát bị bóng đêm bao phủ.
Chỉ là bóng đêm không thể hoàng hành được bao lâu thì một ánh hào quang đỏ rực bỗng bừng lên, tựa hồ như một ngọn lửa đang âm ỉ trong đống tro tàn được kích thích mà thổi phồng lên.
Người làm ra hành động đó dĩ nhiên chính là người thanh niên tóc đó. Hắn chỉ mới sơ sơ bộc phát khí thế của mình, thế nhưng không ngờ tu vi đã đạt đến Tẩy Cốt cảnh trung kỳ. Nếu bộc lộ thực sự, chỉ sợ tu vi còn cao hơn một tầng.
Gã thanh niên nhìn về hướng diễn ra cuộc chiến giữa A Công và Mộ Lan man công, bàn tay nâng lên, chỉ thấy những ký hiệu hình hỏa diễm hội tụ về phía trước, giây lát sau những ký tự hỏa diễm kết hợp lại thành một đầu hỏa sư có hai cánh.
Hỏa Diệm Phi Sư này dĩ nhiên chính là man văn của người thanh niên này. Sau khi xuất hiện, Hỏa Diệm Phi Sư gầm lên một tiếng uy dũng. Người thanh niên nhảy lên lưng Hỏa Diệm Phi Sư, bốn người còn lại đồng dạng cũng nhảy lên, đứng ngay sau lưng y.
Kế tiếp người thanh niên vuốt nhẹ lông bờm Hỏa Diệm Phi Sư, lãnh đạm nói:
-Đi!
Hỏa Diệm Phi Sư lại gầm ra một tiếng lớn khiến cho dã thú tại ngọn núi hoang vắng này kinh sợ, run rẩy không dám ra khỏi hang, chim chóc thì bay tán loạn trên bầu trời, không dám quay đầu nhìn lại ngọn núi này.
Một đạo quang mang màu đỏ từ giữa ngọn núi bay vụt lên, chính là Hỏa Diệm Phi Sư đang chở năm người trên lưng, sau đó nhìn về phía trước, bắt đầu gia tăng tốc độ mà bay đi. Bọn họ đã rời đi, nhưng phải đến một canh giờ sau, ngọn núi hoang vắng này mới trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
Trở lại với trận chiến giữa A Công và Mộ Lan man công. Ngay sau khi Mộ Lan man công bóp nát tấm thẻ đá truyền tin thì ngay lập tức phải chứng kiến thêm gần mười tộc nhân Mộ Lan nằm xuống nữa.
A Công xuống tay không chút lưu tình. Giống như cái cách mà bọn chúng xuất hiện, trong lửa giận ngút trời, những Mộ Lan nhân chết đều giống nhau, đầu bay lên trời, máu bắn thành vòi, trong gió tuyết biến thành bức tranh huyết vũ rung động lòng người.
Mộ Lan man công phải điên cuồng ngăn chặn, nhưng lão căn bản không thể theo kịp tốc độ của A Công được. Không những không chặn nổi mà bản thân còn bị A Công làm cho trọng thương.
Con Lục Tích được lão triệu hồi ra giờ đây đã không còn chân thật như lúc trước nữa, trông nó mờ đi rất nhiều, nét hung dữ thay bằng sự uể oải mệt mỏi, tùy thời có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Đến lúc này, Mộ Lan man công mới thực sự sợ hãi thực lực của A Công. Quyết định đưa hàng trăm tộc nhân tổng tấn công đúng là một quyết định sai lầm của lão. Nếu sứ giả Xích Dung bộ lạc chậm trễ, tầm một canh giờ nữa thôi, có lẽ Mộ Lan nhân ở đây toàn bộ sẽ chết hết.
-Tức giận đi, thống khổ đi Hoằng Phong. Cảm giác này không tệ chứ?
A Công nói trong sự lửa hận, vết thương lúc trước đã tái phát, máu tươi túa ra ngoài, trông bộ dạng vô cùng thê lương. Chỉ là sự đau đớn thê lương đó đều bị nét điên cuồng vì giận dữ của A Công lấn chiếm toàn bộ rồi. Trong mắt A Công chỉ còn đọng lại cỗ sát ý ngút trời.
Nói đến mấy người U Đô tộc trưởng, nhờ sự điên cuồng của A Công mà bọn họ một khoảng thời gian ngắn để hô hấp lấy lại sức.
Tuy nhiên cũng không được bao lâu, hai man công của hai bộ lạc nhập vào cuộc chiến khiến nó trở nên hỗn loạn. Mười mấy người U Đô nhân ở đây giờ chỉ còn lại mỗi U Đô tộc trưởng và hai người khác.
Mà nhìn tình huống cũng chẳng khả quan gì. Hai người kia sắc mặt nhợt nhạt, người đầy vết thương, như đèn dầu đã cạn, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Còn U Đô tộc trưởng thì đã mất đi một cánh tay, gương mặt có thêm vài vết chém, phối hợp với nét điên cuồng khiến y cực kỳ đáng sợ.
Một gã tộc nhân Mộ Lan giơ nắm đấm về phía trước, một đấm này ẩn chứa kình lực chạm thẳng vào người U Đô tộc trưởng khiến y bị bức lui về phía sau, nôn ra một ngụm máu lớn. Trong máu này có một vài mảnh vụn của nội tạng.
Xem ra U Đô tộc trưởng không thể chịu đựng thêm được nữa rồi.
-Tộc trưởng.
Hai người còn sống nhìn thấy U Đô tộc trưởng ngã xuống thì cả kinh hét lên. Nhưng vào lúc này, ngay cả bản thân của mình cũng không lo được thì làm sao có thể giúp đỡ cho người khác.
Chỉ trong một cái sát na lơ là, một mũi dao sắc bén từ đằng sau lưng đâm tới, xuyên thủng qua lồng ngực hai người.
Ngay sau mũi dao ấy thì lại thêm vô số binh khí tiếp tục bồi vào. Phút cuối đời, vào khoảng khắc sắp chết đi, hai người ngẩn đầu lên trời, hét lên bốn chữ “U Đô bất diệt”. Tiếng hét chứa đựng niềm tự hào, là hy vọng trước lúc ra đi của hai người.
U Đô tộc trưởng nước mắt rơi lã chã, trong lòng đau đớn vô hạng, càng vậy, y càng thêm căm hận đám Mộ Lan nhân này. Thương thế nặng nề thay bằng sự điên cuồng, giống như A Công vậy, một lần nữa cầm vũ khí của mình mà lao vào mấy chục tên Mộ Lan nhân.
Đúng lúc này thì từ đằng sau, có một tiếng hét vang lên:
-Cha, nhi tử đến giúp đỡ người đây!
Tiếng hét này không hề xa lạ gì, đối với U Đô tộc trưởng hết sức quen thuộc, tiếng hét chứa đựng tình cảm ruột thịt. Hắn, Kha Thiên Lạc đã quay trở lại với cuộc chiến.
Nhưng hắn vừa đến nơi thì nhìn thấy một hình ảnh bi thương tột cùng. Kha Thiên Lạc chỉ biết trợn mắt lên, thân thể như bị đông cứng, thậm chí muốn sụp đổ xuống.
Hắn không thể nhìn thấy bằng mắt chính đôi mắt của mình, nhưng bằng linh thức, hình ảnh phụ thân hắn bị năm gã Mộ Lan nhân cầm ngọn thương đồng thời đâm xuyên qua cơ thể, máu tươi túa ra xung quanh.
U Đô tộc trưởng trước khi chết đi không thể nhìn thấy được gương mặt đứa con của mình. Trong mắt ông hiện lên một nỗi lo, nỗi lo đó không phải lo lắng an nguy của bản thân, mà là đang trách móc, vì sao Kha Thiên Lạc lại quay trở lại.
Nhưng y không thể lên tiếng quát mắng, không thể đuổi hắn đi, chỉ đành mang theo nỗi uất hận mà chết đi.
Người chết mang theo điều nuối tiếng, kẻ sống thì phải cảm nhận sự đau đớn giày xéo tâm can.
Kha Thiên Lạc hét lên, hắn cứ tưởng mình không thể nào khóc được nữa. Nhưng khi chứng kiến phụ thân chết thảm ngay trước mắt mà bản thân không thể làm được gì, hắn mới biết thì ra mình ngây thơ, yếu đuối biết chừng nào.
Đột phá đến Tẩy Cốt cảnh thì sao chứ? Rốt cuộc cũng chỉ có thể bất lực nhìn người thân cuối cùng ngã xuống.
-Mộ Lan nhân đáng chết, Kha Thiên Lạc ta thề sẽ đồ sát cả Mộ Lan nhân các ngươi, gà chó cũng không tha!
Kha Thiên Lạc ngửa đầu hét lên, từ trong cơ thể hắn, tử khí dần dần xuất hiện. Khí vụ màu tím này trong khá giống với tử khí của A Công, tuy nhiên nó lại lạnh lẽo hơn rất nhiều, bởi vì nó chứa đựng nỗi bi thương đến cực đoan, nỗi bi thương thống hận vì kẻ thù giết chết phụ thân trước mặt mình, cũng là nỗi thống hận bản thân vì sao lại yếu đuối đến như vậy.
Khoảng khắc Kha Thiên Lạc nước mắt rơi lăn xuống hai gò má nhợt nhạt, tử khí cực đoan bay thẳng lên trời, đột nhiên bầu trời mây đen kéo đến ngùn ngụt. Trời vốn đã tối tăm, thế nhưng mây đen xuất hiện càng khiến cho sự tối tăm này trở nên đáng sợ, ngột ngạt hơn rất nhiều.
Có tiếng sấm ầm ầm nổ vang, ánh chớp xé ngang bầu trời. Vào mùa đông vốn không nên có hiện tượng này. Nhưng vì sự bi thương đến cực đoan của Kha Thiên Lạc mà đã khiến cho thiên địa nổi lên dị tượng. Phảng phất như thời khắc này đang xuất hiện một cái thế ma thần.