Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 57: Chương 57: Tử Ma




Quyển 1: Ti Mệnh

Chương 57: Tử Ma

So với Tán Cốt Thủy Độc thì Hỏa Tâm Độc còn ở một cấp độ khủng khiếp hơn. Độc này một khi trúng phải, trong vòng một canh giờ không có thuốc giải thì chết là điều không thể tránh khỏi. Khi nghe A Công nhắc đến Hỏa Tâm Độc thì nội tâm Mộ Lan man công nội tâm khẽ biến, dường như trong đầu đang nhớ ra viễn cảnh gì đó.

Bỗng thấy Tử Kim Điểu hai cánh vỗ mạnh, phần lông vũ bị Tán Cốt Thủy Độc vấy bẩn lập tức bị bức ra ngoài, ở giữa không trung dần tiêu tán đi.

Tán Cốt Thủy Độc trong mắt người khác lại một sự uy hiếp trí mạng, thế nhưng đối với A Công, nó chỉ là một vật tầm thường không hơn không kém.

-Giờ đến lượt lão phu. Phiên Kiếm Vũ.

A Công vỗ mạnh vào đầu Tử Kim Điểu, nó bỗng gầm lớn, những cái lông vũ ở hai bên cánh giống như bị một lực lượng thần bí nào đó rút ra. Những cái lông vũ này tựa hồ có linh tính, trong gió lớn không hề bị cuốn đi mất mà lơ lửng giữa không trung.

A Công điều động lực lượng man huyết nhập vào gần trăm cái lông vũ đang bay lơ lửng xung quanh mình. Bỗng A Công mở mắt ra, trong đôi mắt là vô tận sát cơ, ngón tay chỉ thẳng xuống dưới, quát lớn:

-Tử Kim Kiếm Vũ, đi!

Những cái lông vũ này vốn là một phần cơ thể Tử Kim Điểu, dĩ nhiên cũng chính là man văn. Lực lượng công kích của man văn rất mạnh mẽ, cũng chính là nguyên nhân gây ra sự cách biệt rất lớn giữa Dẫn Huyết cảnh và Tẩy Cốt cảnh.

Uy lực man văn mạnh yếu tùy thuộc vào mỗi loại, bởi man văn tồn tại nhiều trạng thái khác nhau. Có loại chuyên dùng để phòng phủ, có loại dùng để tấn công, lại có loại dùng để phi hành với tốc độ cực nhanh…

Mà man văn của A Công tuy thuộc hình dạng hoang thú công kích là Tử Kim Điểu, nhưng với trí tuệ vô song của mình, A Công đã biến Tử Kim Điểu từ loại man văn công kích tầm thường trở thành loại man văn có tính công kích cực mạnh.

Biến hóa đó chính là Tử Kim Kiếm Vũ này.

Tuy nói biến đổi man văn không phải là không có, nhưng xác suất thành công thấp đến mức đáng thương, hơn nữa còn tồn tại sự nguy hiểm rất lớn. Bởi vậy không ai dám đem man văn của mình ra biến đổi cả, dù sao vẫn còn cách để man văn trở nên mạnh mẽ hơn chính là dùng biện pháp lột xác tiến hóa man văn. Có điều cũng phải nói đến, phàm là người có thể biến đổi trạng thái man văn của mình, không ai không phải là nhân vật vô danh tầm thường.

Nhìn thấy A Công thực hiện biến đổi trạng thái man văn, gương mặt của Mộ Lan man công biến mạnh, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi trước nay chưa từng gặp lại. Cái lần hắn sợ hãi như thế này cũng là lần trước đây bị A Công hành hạ đến sống dở chết dở.

Mộ Lan man công sợ hãi quát lớn:

-Thì ra ngươi chính là kẻ mà sứ giả Xích Dung bộ lạc nhắc đến, Tử Ma.

-Cái xưng hào này thật hoài niệm, đã mấy mươi năm rồi mới nghe lại.

A Công lãnh đạm nói, tuy nhiên không có dừng lại hành động của mình. Một góc trời hàng trăm cái lông vũ được dung nhập lực lượng man huyết vào, uy lực phải nó tăng lên một cách khủng bố.

Khiếp sợ vì nhận ra thân phận của A Công, tuy nhiên Mộ Lan man công cũng không phải loại người đứng yên chịu chết. Thay vào đó là sự sợ hãi còn xen lẫn vui mừng nữa.

Bởi vì theo như cảm nhận của lão, A Công này thực lực so với Tử Ma mà Xích Dung bộ lạc nhắc đến không mạnh đến như vậy. Thậm chí lão ta còn nghi ngờ, thần thông này của A Công chỉ phần nào tương tự với Tử Ma mà thôi. Có thể A Công chỉ đang dựa vào uy thế Tử Ma mà khiến lão lung lạc.

-Là Tử Ma thì thế nào. Để lão phu chứng kiến thực lực thật sự của Tử Ma có đúng như lời đồn hay không.

Chỉ trông thấy Mộ Lan man công cắt đứt đầu ngón tay rồi vẽ thành một cái huyết văn, huyết văn này hàm chứa lực lượng man huyết của lão ta, lực lượng man huyết của cường giả Tẩy Cốt Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Đem cái huyết văn này dung nhập vào đầu Lục Tích, đột nhiên cơ thể Lục Tích giống như bị một cái gì đó kích thích.

Cơ thể nổi lên cơ bắp vạm vỡ, trông rất dữ tợn. Không còn sợ hãi đối với Tử Kim Kiếm Vũ nữa, nó há cái miệng lớn phun ra một đoàn khí vụ.

Lớp khí vụ này nhanh chóng biến thành một tấm màn khổng lồ, che chắn ngay trên đỉnh đầu Mộ Lan man công.

Những tiếng nổ vang ầm ầm vang lên, Mộ Lan man công đứng trên đỉnh đầu Lục Tích thổ ra một ngụm máu tươi. Lão đã bị trọng thương, mà con Lục Tích này được tạo thành bởi man văn của chính ông ta, thế nên nó cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có thể thấy bằng mắt thường chính là hình ảnh của nó mờ đi.

Nhìn lại trên không trung, tại lớp màn màu xanh lục kia, vô số cái lông vũ ghim bên trên. Nếu không nhờ lớp màn quỷ dị này, e rằng Mộ Lan man công gặp nguy hiểm trí mạng rồi.

Một đòn tấn công bất thành, A Công sắc mặt không chút biến đổi, lại vỗ đầu con tử điêu một lần nữa. Nó rít lên một tiếng chói tai, vô số lông vũ kia dường như được kêu gọi, toàn bộ rút ra khỏi lớp màn xanh.

Có tiếng hét thê lương quen thuộc vang lên, A Công nhìn về phía những tộc nhân do U Đô tộc trưởng dẫn xuất ngăn cản Mộ Lan nhân, nơi đó có ít nhất hai người đã tử thương. Cả người bị vô số vết thương, máu thịt lẫn lộn với nhau thành một đống nhày nhụa, nhìn thê thảm vô cùng.

Chỉ là hai người này lúc chết đi, chiến ý trong mắt không hề tiêu tán, không chút hoảng sợ. Nhưng lọt vào mắt A Công là một sự đau khổ khôn cùng.

-Hoằng Phong, ngươi giết tộc nhân của lão, đã vậy hôm nay dù có chết, lão phu cũng phải đem cả Mộ Lan bộ lạc các ngươi bồi táng cùng.

-Tử Kim Kiếm Vũ.

Nộ hỏa trong lòng A Công chưa bao giờ tan biến, một lần nữa khu động Tử Kim Kiếm Vũ. Vào lúc này, A Công nếu toàn tâm toàn lực đối phó với Mộ Lan man công, có lẽ sẽ có cơ hội giết chết được lão ta. Nhưng đến khi ấy, cơ thể già yếu của A Công cũng không chịu nổi.

A Công không sợ, nhưng phải nhìn từng tộc nhân của mình ngã xuống, cái loại cảm giác đau đớn không thể diễn tả này A Công thực sự không muốn chứng kiến, cũng chẳng muốn cảm nhận thêm.

Nếu đã vậy, A Công quyết định bỏ qua Mộ Lan man công, dùng sức lực còn sót lại huyết tẩy tất cả Mộ Lan nhân, để cho Mộ Lan man công cũng phải chịu đựng sự giày vò khi tộc nhân của mình từng người từng người ngã xuống mà không thể làm được gì.

Tuy khoảng cách nơi A Công đang đứng so với nơi U Đô tộc trưởng đang kịch chiến khá xa, thế nhưng thực lực của A Công thực sự rất siêu phàm, kiếm vũ được thôi động bay với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong vài cái sát na đã tiếp cận đến nơi kịch chiến rồi.

Một loại nguy cơ trí mạng ập đến, nhất là Vưu Thành, tu vi của hắn cao nhất ở đây, thế lực việc cảm nhận nguy hiểm cũng mạnh hơn mấy người khác. Nhưng việc hắn làm cũng chỉ là hét thảm một tiếng mà thôi. Mười sáu người của Mộ Lan bộ lạc, trong đó có cả Vưu Thành đầu bay lên trời, những vòi máu từ cổ của bọn hắn bắn thẳng lên, gió thổi mạnh biến máu nóng đó thành một cơn mưa máu rơi xuống nền tuyết.

Một khung cảnh nhìn thì tuyệt đẹp, nhưng nếu cảm nhận thì chỉ cảm thấy lạnh người sợ hãi.

Dù sao cũng là tộc nhân của mình, dù thường ngày chẳng xem bọn chúng ra gì, nhưng thân là man công của bọn họ, Mộ Lan man công cũng không khỏi tức giận.

Cũng may trong khoảng khắc lão đã ngăn cản được không ít kiếm vũ, nếu không số người ngã xuống không chỉ là mười sáu người.

-Tức giận sao? Chưa đủ đâu, lão phu phải khiến ngươi chịu đựng sự thống khổ dày vò, giống như những gì lão phu phải chịu đựng.

-Ngươi không có cơ hội đó đâu, Dịch Ân.

Mộ Lan man công lạnh lùng nói từng chữ, đối với A Công thù càng thêm thù. Bỗng lão lấy ra từ trong ngực áo một cái thẻ đá. Thoạt nhìn tấm thẻ đá này giống với tấm thẻ đá của Ti Mệnh khi tiến vào Thanh Phong trấn được một người quản sự cấp cho. Tuy nhiên, tấm thẻ đá trong tay Mộ Lan man công dường như cao cấp hơn. Nhất là ở chính giữa của tấm thẻ đá có khắc một hình thù một ngọn lửa.

Mộ Lan man công truyền man lực vào khiến tấm thẻ đá bị vỡ nát. Đồng thời lão ta nói lớn:

-Sứ giả Xích Dung bộ lạc, lão phu Hoằng Phong, man công Mộ Lan bộ lạc đã tìm thấy Tử Ma mà sứ giả đã yêu cầu lão phu tìm kiếm. Lão phu chỉ có thể cầm cự được một thời gian, mời sứ giả nhanh chóng xuất hiện để bắt lấy Tử Ma.

Ở một nơi nào đó, trên một ngọn núi hoang vu không có bóng người nào qua lại. Trong một cái động phủ của ngọn núi này không ngờ lại có năm bóng người. Những kẻ này tuy đã liễm khí tức của mình đi, nhưng trên người lại tồn tại một loại khí chất bất phàm.

Mà ngọn núi này vốn có nhiều dã thú qua lại, nhưng tuyệt nhiên ở cái động phủ lại không có một con dã thú nào. Dã thú vốn có linh tính cực mạnh, nhất là đối với sự tồn tại nguy hiểm. Những kẻ này có thể khiến dã thủ hoảng sợ mà bỏ trốn, chứng tỏ thực lực của bọn chúng cực kỳ kinh khủng.

Trong năm người đang xếp bằng tu luyện, đột nhiên có một người chân mày nhíu lại, hai mắt đang nhắm nghiền bỗng mở ra. Trong đôi mắt mơ hồ có một ngọn lửa, nhìn giống hệt với ngọn lửa đồ đằng được khắc ở tấm thẻ đá trong tay Mộ Lan man công.

-Tử Ma? Quả nhiên hắn trốn ở Phong Tuyết bộ lạc.

Giọng nói chậm rãi vang lên, nghe giọng nói này có vẻ như phát ra từ một người nam tử trẻ tuổi, ẩn bên trong là một sự sắc lạnh. Hắn giơ bàn tay phải ra, giữa bàn tay là một ngọn lửa nhỏ đang bốc cháy. Nhưng kỳ lạ là, bên trong ngọn lửa đang phản chiếu hình ảnh Mộ Lan man công và A Công đang chiến đấu kịch liệt với nhau.

-Đi thôi, không thể để cho Tử Ma một lần nữa trốn thoát được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.