- Phụ hoàng nói phải, Sở gia tạm thời cứ tiếp tục quan sát, trước mắt trong ba tháng này chúng ta phải sắp xếp đại cục.
- Được. Lão đại với lão nhị, hai người các ngươi chuẩn bị thiệp mời,
trừ Viêm Dương đế quốc, những thế lực còn lại đều phải mời đầy đủ. Lão
tam, lão ngũ với lão thất, ba người các ngươi thì nghe theo sắp xếp của
lão tứ, chuẩn bị thật tốt đại trận, tránh sơ sót xảy ra. Chuyện này
không chỉ là mặt mũi của Thiên Phong quốc của chúng ta mà còn liên quan
đến bá nghiệp thiên thu, bản hoàng không muốn một chuyện sơ xuất xảy ra
dù chỉ nhỏ nhất. Còn những người còn lại tùy theo tình hình mà hành sự.
Tất cả đã rõ chưa.
- Tuân lệnh hoàng thượng.
Người ngồi trong Ngự thư phòng gương mặt trịnh trọng, hướng Trịnh Khoát
Thiên nghi lễ, âm thanh đồng loạt vang lên. Chỉ thấy trong ánh mắt của
Trịnh Thần Không khe khẽ bao phủ một tầng hàn mang âm lệ, sâu không thể
đo, một cảm giác thật lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ. Không biết rằng
trong đầu hắn hiện giờ đang suy nghĩ điều gì.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Không lâu sau đó, khi buổi họp ở Ngự thư phòng kết thúc, Trịnh Thần
Không viết ra một loạt các tài liệu dùng để dựng đại trận, đưa cho ba
người Trịnh Mạn Không, Trịnh Trường Không và Trịnh Chính Không, để cho
bọn chúng tìm kiếm. Thiên Phong quốc thâm căn đế cố, đặc biệt là ở đế đô Thiên Phong, làm sao không có trận pháp phòng ngự cho được.
Tinh Hồn một thân tạo nghệ trận pháp phi thường, lúc trở lại tảo mộ Sở
Tiểu Điệp, bằng nhãn quang và thần thức của hắn, không quá khó khăn để
nhìn ra trận pháp này. Trận pháp này tồn tại ở thời thượng cổ, trải qua
biết bao nhiêu thâm trầm lịch sử, ngay cả những trận kinh biến, tỷ như
Thần ma chi chiến cách đây mấy vạn năm, thế nhưng Thiên Phong quốc, đặc
biệt là đế đô Thiên Phong vẫn sừng sững như thái sơn, đủ biết rằng Thiên Phong quốc này lợi hại như thế nào. Có đại trận này thủ hộ, chỉ sợ ngay cả cường giả cái thế Đấu thần kỳ trong truyền thuyết vẫn có thể bị lưu
lại.
Chỉ là bây giờ, Tinh Hồn đã lĩnh hội không ít tinh hoa kỳ môn trận pháp, còn có Càn khôn ngọc bích hỗ trợ khiến cho linh giác, thần thức của hắn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trận pháp bảo hộ đế đô Thiên Phong vẫn không
thể làm khó được Tinh Hồn. Mặc dù không phá trận được, nhưng muốn rời đi thì cũng không tốn quá nhiều công sức.
Trận pháp bảo hộ này tuy rằng phi thường chắc chắn, thế nhưng muốn khởi
động thì tiêu tốn rất nhiều tài nguyên và nhân lực. Sau mỗi lần sử dụng, Thiên Phong quốc lập tức rơi vào khó khăn, chí ít phải mất không dưới
mười năm để có thể phục hồi lại. Đối với võ giả mà nói, thời gian mười
năm chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Thế nhưng đối với một đại đế quốc
mà nói, đặc biệt là trong tình cảnh khó khăn, thời gian mười năm này là
một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Trịnh Thần Không đã tầm bảo trong Tử Vong chi địa, tuy rằng không đạt
được mục đích thu lấy Tử linh yêu tháp, thế nhưng cũng thu được không ít thứ tốt, tỷ như linh thảo kỳ dược, kỳ trân dị bảo, mật tịch thượng cổ,
kỳ môn trận pháp… đặc biệt nhất chính là thiên thư Địa ngục đạo. Trịnh
Thần Không không chỉ có ngộ tính kinh người, thiên tư tuyệt luân mà còn
có lão yêu Trấn hồn ma linh chỉ điểm, tu vi ngày đi ngàn dặm, đối với
những tạo nghệ khác cũng lĩnh hội được không ít.
Trận pháp mà Trịnh Thần Không đã trình bày tại Ngự thư phòng chính là
được lĩnh hội từ một quyển kỳ môn trận pháp mà hắn ngẫu nhiên tìm thấy
trong Tử Vong chi địa. Được ma linh Trấn Hồn chỉ dẫn, hắn sớm đã lĩnh
hội được, nay liền có cơ hội sử dụng. Ngồi trong căn phòng tối, xung
quanh là một khoảng không gian đen tối lạnh lẽo, khiến cho người ta sởn
gai óc, cơ hồ không dám đứng đây quá lâu.
Trên gương mặt phi thường anh tuấn như có nét gì đó quỷ mị của Trịnh
Thần Không nở một nụ cười âm lệ, độc ác cực điểm. Có vẻ như hắn đang suy nghĩ đến viễn cảnh Tinh Hồn tức giận như thế nào khi biết rằng nữ nhân
của mỉnh rơi vào tay Trịnh Thần Không. Bỗng sau lưng Trịnh Thần Không
dâng trào một luồng hắc khí, hắc khí âm hàn bay lượn xung quanh Trịnh
Thần Không, trong không gian truyền vào một giọng nói đanh ác, ghê rợn:
- Hắc hắc, nhìn vẻ mặt của ngươi như vậy, dường như kế hoạch đã bước đầu thành công rồi nhỉ?
- Phải, cái hiện tại chúng ta cần nhất là thời gian. Theo như tin tức
truyền về từ Tứ Hải vương triều, kẻ đó đã rời khỏi Tứ Hải vương triều,
nhìn phương hướng hắn rời đi, hình như là đang tiến đến cấm địa Phong
Bạo.
- Cấm địa Phong Bạo? – Ma linh nghi hoặc hỏi.
- Đó là một trong bốn cấm địa của Huyền Thiên giới. Tuy rằng chưa biết
hắn đến cấm địa Phong Bạo để làm gì, nhưng đối với chúng ta có lợi không có hại. Trong khoảng thời gian này, chúng ta chỉ cần tranh thủ thời
gian làm nốt những chuyện còn lại. Ngươi thấy bao giờ ta mới có thể tiếp tục đột phá đến tầng tiếp theo?
- Mấy tháng này ta liên tục trợ giúp ngươi tu luyện Bất tử chi thân,
tuy rằng đã hấp thụ không ít máu huyết nhưng vẫn không bù được cho
khoảng đã mất. Thế nên tạm thời ngươi tự thân tu luyện trong nửa tháng,
thời gian này, cứ cách một đoạn thời gian thì đưa tế phẩm đến để ta
luyện hóa, nhanh chóng khôi phục lại thực lực đỉnh phong.
Trịnh Thần Không lĩnh hội thiên thư Địa ngục đạo, ngộ tính của hắn chỉ
chiếm một phần nhỏ, quan trọng nhất vẫn là nhờ có ma linh Trấn Hồn chỉ
điểm. Hơn nữa còn không tiếc khí lực giúp hắn luyện hóa, cải thiện thể
chất, tu vi tiến cảnh cực nhanh. Nếu như không có gì bất ngờ, Trịnh Thần Không mất ít nhất nửa năm là có thể tu luyện Bất tử chi thân đến ngũ
đọan Toái thần bất tử.
Bỗng bên ngoài có âm thanh truyền vào:
- Bẩm thái tử điện hạ, người đã đưa đến.
- Dẫn người vào.
Trịnh Thần Không ý niệm khẽ động, cánh cửa phòng từ từ mở ra. Chỉ thấy
bên ngoài có mười một người đang đứng, dẫn đầu là một vị thái giám lớn
tuổi. Trên người lão thái giám này không hề có một chút khí tức nào,
chứng tỏ lão chỉ là một phàm nhân. Chỉ là mười nữ nhân đứng sau lưng
hắn, người nào người nấy tuy rằng không đến nỗi khuynh quốc khuynh
thành, thế nhưng đều là nữ nhân tuyệt sắc. Trong số mười nữ tử này, có
người chỉ là phàm nhân, nhưng cũng có người có tu vi.
Khoảng thời gian này, cứ cách một khoảng thời gian thì thái tử lại cho
người tuyển mười nữ tử đem vào nơi hắn bế quan, tuy rằng không biết để
làm gì, nhưng từ đó về sau chẳng ai biết được số phận của những nử tử
này như thế nào. Đương nhiên cũng có một số lời đồn không hay về Trịnh
Thần Không, nhưng dù sao cũng chẳng ai dám đồn thổi to lớn, bởi nếu bị
phát hiện thì kết cục chính là cái chết.
Dù đã vào đây không ít lần, nhưng vị thái giám lớn tuổi này vẫn cảm thấy lạnh toàn thân, không cầm được mà khe khẽ run lên. Bỗng trước mắt xuất
hiện một bóng người cao lớn, thân mặt tử dụ long bào, khí thế trên người có chút gì đó âm lệ khác thường, tựa hồ hòa cùng với không khí lạnh lẽo trong không gian. Gương mặt người này không nhìn rõ ràng được, nhưng
trên người khoác long bào thì cũng đủ để đoán ra được, người này chính
là thái tử Trịnh Thần Không.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, lão thái giám và mười nử tử lập tức cung kính hành lễ:
- Tham kiến thái tử điện hạ.
- Không cần đa lễ. Trần Tứ, chỗ này hết việc của ngươi, ngươi có thể
rời khỏi đây, đến chỗ ban thưởng nhận thưởng. Còn các ngươi đi theo bản
thái tử.
- Đạ tạ thái tử điện hạ. Tiểu nhân cáo lui.
Tuy rằng sợ hãi, thế nhưng khi nghĩ đến số ngân lượng sắp về tay, tâm
tình chợt thoải mái gấp mấy lần. Lão lập tức hành lễ một cái rồi lui đi. Lão vừa mới bước qua cánh cửa được vài bước cánh cửa đột ngột đóng sập
lại, tựa hồ không muốn người ngoài biết được những gì đang xảy ra bên
trong. Thái giám Trần Tứ không biết trong lòng nghĩ gì, trên gương mặt
bôi đầy phấn trắng lộ ra một tia thương cảm, có lẽ là đối với số phận
của mười nử tử kia, không quá khó đoán, có lẽ sẽ giống như những người
trước đây, biến mất không chút dấu vết. Chỉ là, lão không dám ở lại lâu, lập tức rời khỏi chỗ này nhanh nhất có thể.
Bên trong chỉ còn lại một bầu không khí huyễn tưởng lạ thường. Đứng
trước mặt vị thái tử tuấn tú hiếm có trong thiên hạ, không hiểu sao mười nữ tử này lại xuất hiện một cảm giác bất an. Vốn dĩ có thể được diện
kiến thái tử, còn được thái tử triệu vào, đây chính là phẩm hạnh mà ai
cũng mong muốn. Nhưng không hiểu sao, bọn họ lại có cảm giác như bản
thân đang rơi vào miệng cọp mà không thể vãn hồi.
- Các ngươi đang sợ sao?
Trịnh Thần Không bất ngờ hỏi, phá tan bầu không khí trầm lặng này. Dĩ
nhiên không ai dám làm phật lòng hắn, lập tức lắc đầu lia lịa, chỉ là
đầu không dám ngẩn lên nhìn sâu vào trong đôi mắt hắn. Bởi vì hành động
đó là bất kính, là tội chém đầu, thế nên không ai dám mạo phạm. Trên môi Trịnh Thần Không nở nụ cười lạnh lẽo, nói tiếp:
- Không cần phải sợ, cứ thả lỏng. Chúng ta đi thôi.