Bàn Long đảo, trời hiện tại đã hừng đông, mặt trời như thường lệ soi sáng thế gian vạn vật.
Hôm nay chính là ngày một trăm sáu mươi long tộc chiến sĩ tiến vào Đông
Ly thánh cảnh lịch lãm. Đây toàn bộ là tinh anh đệ tử, là tương lai của
long tộc, tất nhiên sẽ được long tộc chú trọng bồi tài. Phong thần chiến chỉ còn năm năm nữa là bắt đầu, thời gian không còn nhiều, thế nên Đông Ly thánh cảnh mở ra lần này đối với long tộc mà nói phi thường quan
trọng.
Mặt trời đã lên cao, Long hoàng Ngao Bắc Hành và toàn bộ trưởng lão long tộc từ sớm đã đến Bàn long môn, chính là cánh cửa dùng để ra vào Bàn
Long đảo. Một trăm sáu mươi long tộc tinh anh đệ tử đứng ở phía sau, tâm tình cực kỳ kích động. Trong số một trăm sáu mươi người này, có kẻ đã
trước đó đã từng tiến vào một lần, và đương nhiên cũng không ít người
lần đầu tham dự. Đông Ly thánh cảnh, bí địa quan trọng nhất đối với long tộc, là nơi giúp bọn họ nâng cao thực lực lên tầm cao mới chỉ trong một thời gian ngắn. Sớm hơn người khác đặt chân vào hàng ngũ cao thủ, làm
sao tâm tình không kích động cho được.
Long hoàng Ngao Bắc Hành ánh mắt nhìn qua một lần. Ánh mắt thâm thúy
nhìn sắc mặt của đám long tộc đệ tử đứng bên dưới, có lẽ trong lòng y
đang đồng cảm với bọn chúng. Trước đây Ngao Bắc Hành cũng đã từng hai
lần được đi vào Đông Ly thánh cảnh, một thân tu vi vượt xa cao thủ trang lứa, hơn ngàn năm sau thì trở thành Long hoàng long tộc. Thương hải
tang điền đã bao nhiêu năm, trong lòng bất giác không khỏi bồi hồi. Hít
thở một hơi sau, chấn chỉnh lại tâm tình, Long hoàng Ngao Bắc Hành lên
tiếng trấn an bọn chúng:
- Long tộc đệ tử chú ý, một khi tiến vào Đông Ly thánh cảnh phải chú
tâm tu luyện, nếu có nguy hiểm xảy ra thì phải hỗ trợ cho nhau. Đông Ly
thánh cảnh là nơi tràn ngập cơ duyên, nhưng kèm theo đó cũng là nguy
hiểm muôn phần, nếu không tương trợ thì có thể sẽ gặp nguy hiểm. Long
tộc chúng ta tuy rằng không bằng được với trước đây, thế nhưng chỉ cần
có thời gian, long tộc chúng ta nhất định sẽ có ngày quật khởi. Tất cả
điều này đều phụ thuộc không nhỏ vào các ngươi.
- Đệ tử vâng lệnh Long hoàng.
Trừ Tinh Hồn đứng sang một bên ra thì toàn bộ long tộc đệ tử tinh anh
đều tỏ thái độ cung kính với Long hoàng Ngao Bắc Hành. Nhìn thấy như
vậy, Ngao Bắc Hành gật đầu hài lòng.
Tính toán thời gian, chỉ còn nửa khắc nữa là Bàn long môn sẽ mở ra. Bởi
vì muốn đệ tử tộc mình có sự chuẩn bị thật tốt, tộc trưởng và trưởng lão các bộ tộc căn dặn bọn họ, đồng thời còn tặng cho một ít linh dược và
pháp bảo, hy vọng bọn họ tại Đông Ly thánh cảnh có biểu hiện thật tốt.
Nữa khắc trôi qua, chỉ thấy Bàn long môn khổng lồ xuất hiện dị tượng,
tám con rồng đá khổng lồ tựa hồ như sống lại, đột nhiên ngẩn đầu lên
cao, long uy khí thế tản mát trong thiên địa, vô cùng chân thực, tựa hồ
là chân long hồi sinh vậy. Chỉ thấy đôi mắt của tám con rồng đá bắn ra
hồng mang, toàn thân phát tám màu sắc khác nhau, tựa hồ chính là lão
long tổ của tám bộ tộc vậy.
Tám đạo quang sắc bắn thẳng về phía Bàn long môn nằm ở trung tâm. Bị cỗ
lực lượng khổng lồ tác động, Bàn long môn khổng lồ không thể suy siển,
không ngờ bây giờ lại tựa động tách ra làm hai. Khi cánh cửa mở ra hoàn
toàn, chỉ thấy đằng sau cánh cửa là những đạo quang sắc xen kẽ lẫn nhau, so với Thời không môn tại Di Vong chi địa cơ hồ không hề khác biệt bao
nhiêu.
- Bàn long môn đã mở, các ngươi lần lượt tiến vào. Sau ba tháng, Bàn
long môn sẽ một lần nữa mở ra để các ngươi trở ra bên ngoài. Hy vọng
trong ba tháng này các ngươi tu luyện thật tốt, đạt thành tích tốt nhất.
Sau khi Long hoàng Ngao Bắc Hành nói xong, không để thời gian chậm trễ,
long tộc đệ tử lần lượt tiến vào. Tinh Hồn là người cuối cùng đi vào.
Nhìn thấy một nhân loại được đặc cách tiến vào Đông Ly thánh cảnh, dù
rằng thiếu Tinh Hồn một món ân tình vô cùng lớn, thế nhưng tâm tình cũng không dễ chịu gì. Dù sao thì thù oán giữa long tộc và nhân tộc tồn tại
đã chừng ấy năm, đã ăn sâu vào trong xương tủy của họ, nhất thời khó mà
có thể thích ứng được.
Khi đến gần Bàn long môn, chỉ thấy một đạo hư huyễn bao phủ thân thể,
cảnh tượng trước mắt chớp mắt liền biến đổi. Trời đất đảo lộn, khi mở
mắt ra, Tinh Hồn thấy mình đứng trên cạnh một bờ hồ rộng lớn.
Linh khí ở đây thật tinh thuần, so với Di Vong chi địa cơ hồ cao hơn một bậc. Chẳng trách vì sao long tộc lại thủ hộ Đông Ly thánh cảnh này
nghiêm mật đến như vậy. Nếu không phải bởi vì Đông Ly thánh cảnh này tồn tại cấm chế, giới hạn số lượng và tu vi của người tiến vào, chỉ sợ mỗi
khi mở ra thì toàn bộ long tộc tiến vào rồi.
Chỉ là, tuy rằng linh khí ở đây sung túc, nhưng vẫn không thể sánh bằng
Huyền Tiên các được. Huyền Tiên các bên trong có sự tồn tại của U minh
chi thụ, không ngừng sản sinh U minh chi khí giúp Tinh Hồn cải thiện thể chất, mỗi giây mỗi phút đều xâm nhập vào thân thể Tinh Hồn. Câu nói làm chơi ăn thiệt đối với Tinh Hồn thực sự không sai chút nào.
Mục đích Tinh Hồn đến đây không phải là để tu luyện, mà là giải trừ cấm
chế cho Mặc Uyên. Có lẽ Mặc Uyên đã phát hiện ra khí tức của Tinh Hồn,
chỉ cảm giác trong đầu minh vang lên một giọng nói quen thuộc:
- Cuối cùng ngươi cũng đã đến.
- Ngươi đang ở đâu? – Tinh Hồn chậm rãi đáp lại.
- Ta đang ở nơi sâu nhất tại Đông Ly thánh cảnh, từ chỗ ngươi muốn tới
được nơi này tốn ít nhất một tuần. Chỗ mà ngươi đang đứng gọi là Khuê
Thủy hồ, từ đây ngươi di chuyển về hướng đông là có thể đến được chỗ của ta. Ta sẽ lưu lại một tia thần thức, ngươi dựa vào đó mà tìm. Trên
đường có không ít cạm bẫy, ngươi nhớ cẩn thận.
- Được. Bây giờ ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đợi tin tức của ta.
Khi nói xong, Tinh Hồn không còn cảm giác được khí tức của Mặc Uyên đâu
nữa. Có lẽ hắn tiếp tục bế quan hoặc là ngủ một giấc trong lúc chờ đợi
Tinh Hồn. Đã xác định được phương hướng, Tinh Hồn không chậm trễ mà bắt
đầu phóng người phi hành về hướng đông.
Trên đường đi, Tinh Hồn bắt gặp không ít long tộc đệ tử, hoặc là tầm
bảo, hoặc là hợp sức giết chết yêu thú trong bí cảnh, thu hoạch tài
liệu. Bởi vì hắn vận dụng thủ thuật ẩn dấu khí tức, thế nên mặc dù ngự
không phi hành trên bầu trời, người bên dưới không một ai có thể phát
hiện ra hắn cả.
Sau hai ngày phi hành, vốn tưởng rằng với tốc độ phi hành này, lúc đến
cho của Mặc Uyên sẽ sớm hơn dự tính. Chỉ là, khi đến gần khu rừng già
thì bỗng một lực lượng vô hình mạnh mẽ áp chế trên thân thể, tựa hồ nơi
này tồn tại một đại trận cấm chế vô cùng cường đại. Mạnh mẽ như Tinh Hồn cũng không thể phi hành trên không trung ba mươi trượng, hơn nữa tốc độ phi hành rất hạn chế, khiến cho nguyên lực tiêu hao nhanh chóng. Chẳng
trách trước đó Mặc Uyên nói rằng cần ít nhất bảy ngày mới đến được chỗ
của hắn.
Không còn cách nào khác, Tinh Hồn đành phải hạ xuống mặt đất. Chỗ hắn
đang đứng hiện tại cách bên ngoài khu sâm lâm này chừng năm mươi mét,
vừa nãy trên không trung phóng tầm mắt nhìn, Tinh Hồn không thấy được
điểm cuối. Tinh Hồn tản thần thức, âm thầm đánh giá khu sâm lâm này.
Giống với Di Vong chi địa, bên trong sâm lâm là nơi sinh sống của yêu
thú. Nằm trong phạm vi thần thức của Tinh Hồn, yêu thú mạnh nhất cũng
chỉ là Thiên cấp mà thôi.
Dù thần thức có cường đại như thế nào đi nữa, tại nơi rộng lớn này,
không biết phương hướng thì chẳng khác nào người mù. Cũng may Mặc Uyên
đã lưu lại cho hắn một đạo thần thức, tuy rằng mờ ảo, nhưng vẫn đủ để
xác định được. Không dừng lại quá lâu, Tinh Hồn bắt đầu dựa vào đạo thần thức này, bắt đầu đi sâu vào bên trong.
Ba ngày trôi qua, trên đường đi, Tinh Hồn gặp không ít trở ngại. Bởi vì
không muốn bị thu hút, khiến cho đám yêu thú mạnh mẽ tìm đến nên hắn
phải thu liễm khí tức lại. Chỉ là cũng không ít đầu yêu thú chặn đường,
và dĩ nhiên là Tinh Hồn đều kết liễu cả. Khiến cho Tinh Hồn kinh ngạc
nhất là, không ngờ tại cái nơi này lại có không ít cấm chế nguy hiểm
chết người.
Những cấm chế này được bố trí cực kỳ tinh tế, không ít lần Tinh Hồn bị
lạc vào. Nếu không phải hắn có tạo nghệ đối với trận pháp hơn người, chỉ sợ đã không thảnh thơi như lúc này rồi. Càng tiến vào trong, những cấm
chế càng lúc càng nhiều, uy lực so với trước không chỉ mạnh mẽ hơn gấp
hai lần. Nghĩ lại cũng đúng, có thể giam cầm một thượng cổ thần thú Uy
lam thanh long há có thể tầm thường. Chẳng biết nhân vật nào có thể làm
ra đại sự này, Tinh Hồn trong lòng nổi lên cảm giác cảm khái lạ lường.
Chẳng biết lại tiếp tục rơi vào một đại trận cấm chế nữa hay không, Tinh Hồn chỉ cảm giác không gian truyền đến một luồng sát lục chi khí dường
như là vô cùng vô tận. Sát lục chi khí cuồng bạo như thế này, dù huyết
sát như Tinh Hồn cũng phải lộ ra nét kinh sợ. Cái cảm giác này đã lâu
rồi hắn chưa gặp lại. Là thứ gì mà ẩn chứa sát lục kinh khủng đến như
vậy?