Tinh Hồn đáp xuống mặt đất, mục quanh lành lạnh nhìn hướng Trịnh Dương Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân bỏ trốn,
song thủ nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, hiển nhiên trong lòng rất phẫn
nộ. Áp lực trong nháy mắt bao phủ, làm cho đám bằng hữu của hắn giật
thót. Nếu không phải bọn họ có định lực tốt, thì có lẽ đã nằm dài ra
đất, miệng sủi bọt mép rồi. Uy áp chớp mắt xuất hiện, cũng trong chớp
mắt tan biến. Tinh Hồn nhắm mắt dưỡng thần, thở nhẹ, sau đó từ từ mở mắt ra. Giọng điệu không buồn không vui:
- Coi như các ngươi may mắn, lần sau sẽ không được như vậy đâu. Nhưng không sao, sau này sẽ còn nhiều trò vui hơn nữa.
- Lục hoàn tử, ngươi thì không may mắn như chúng rồi. Thật đáng tiếc.
Tinh Hồn xoay lưng lại, nhàn nhạt nhìn Trịnh Dương Không bị phế một chân đang nằm dài trên đất. Cước bộ không nhanh không chậm, từ từ bước về
phía hắn.
Khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của Trịnh Dương Không bây giờ tràn ngập kinh hãi. Người trước mặt hắn chân chính là một ác quỷ. Lúc Tinh Hồn biến
thành yêu ma quỷ quái, Trịnh Dương Không cũng không có khiếp sợ bằng bây giờ. Hắn gồng sức bò lùi về, tránh càng xa Tinh Hồn càng tốt. Thanh âm
lấp ba lấp bấp nói:
- Đừng tới đây. Ngươi… ngươi không thể giết ta.
- Cho ta một lí do.
Tinh Hồn giọng bình thản, thần sắc đạm bạc. Có điều, đối với Trịnh Dương Không thì mỗi hành động nhỏ của Tinh Hồn thôi cũng đủ ném hồn vía hắn
lên mây.
- Chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng, ngươi muốn gì ta đều cho hết. Ta
còn có thể xin Thái tử không truy cứu chuyện trước đây nữa.
- Nghe cũng được đấy. Nhưng mà… ta không có hứng thú. Vậy nên, ngươi đi chết đi. Thôn phệ!
Tinh Hồn lãnh đạm nói. Dứt lời, hắn vận chuyển nguyên lực tạo ra một cái hố đen nằm phía trên đỉnh đầu Trịnh Dương Không. Cái hố đó, chính là
đại thần thông Thôn phệ, có thể hấp thu và hủy diệt mọi thứ, công năng
vô cùng mạnh mẽ. Đương nhiên Trịnh Dương Không chẳng biết nó là thứ gì,
tuy nhiên hắn lại cảm thấy thứ đó gây uy hiếp đến tính mạng hắn. Trịnh
Dương Không la hét thảm thiết, rồi lập tức bị vòng xoáy thôn phệ hút
vào, chỉ trong vài hơi thở, hắn ta vĩnh viễn biến mất trên thế gian.
Linh hồn hóa vào hư vô, không thể rơi vào luân hồi được nữa. Có lẽ,
Trịnh Dương Không vạn lần cũng không nghĩ được hắn lại tán thân ở nơi
này, và chết trong tay địch nhân của Trịnh Thần Không.
Giải quyết xong xuôi, Tinh Hồn thu lại nhẫn trữ vật của Trịnh Dương
Không, ném vào không gian Huyền tiên các. Rồi hắn lắc người một cái,
chớp mắt xuất hiện trước mặt đám Hồng Vu Đan. Uy lam thanh long và Cửu
vĩ hỏa phượng hoàng đồng thời bay đến đứng sau lưng hắn. Một vầng quang
mang rực lên trong chớp mắt. Khi quang mang biến mất, từ trong đó hiện
ra hai bóng người.
Đứng bên phải là một nam tử khoảng chừng hai bốn hai lăm, cao khoảng
chừng một thước bảy, gương mặt anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong.
Mái tóc và mắt màu lam nhạt, môi mỏng, trên đầu có hai cái long giác.
Thân vận một bột chiến giáp chạm khắc hình rồng. Hết thảy đều tạo nên
một vẻ uy phong mà người thường khó mà có được loại khí chất này.
Còn bên trái là một thiếu nữ toàn thân vận hồng y rực rỡ, vóc dáng cao
gầy tuyệt mỹ nhẹ nhàng đi vào, mắt phượng má hồng, bộ ngực đầy đặn vểnh
lên, eo thon bó chặt, nước da trắng ngần, chiếc mũi dọc dừa, đôi môi đỏ
hồng làm cho bất kỳ gã nam nhân nào cũng phải sau đắm. Thật giống như
một tiên nữ lạc bước chốn nhân gian này. Làm cho đám Hồng Vu Đan vừa
nhìn đã bị mị lực của nàng hớp hồn. Tinh Hồn thấy vậy liền khẽ lắc đầu,
ho khan một tiếng:
- Nơi này tạm thời không thể ở lâu. Chúng ta đi nơi khác nói chuyện.
Tinh Hồn có ý định thu họ vào không gian Huyền tiên các thì Uy lam thanh long phất tay một cái. Đám Hồng Vu Đan chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn,
vừa nhắm mắt mở mắt đã thấy mình đang ở trong một khu rừng. Trông cảnh
vật thì có lẽ là Phong linh sâm lâm. Siêu cấp cường giả quả nhiên là có
thủ đoạn, Tinh Hồn nội tâm khẽ động. Cũng may hai vị thánh thú này
không phải là địch, nếu không cho dù hắn có mạnh hơn nữa cũng chẳng thể
động vào một cái vạt áo người ta. Đưa Tinh Hồn và đám Hồng Vu Đan đến
đây trong chớp mắt, có lẽ đó chính là Không gian na di thuật của cường
giả Đấu thần chi cảnh.
- Cô ấy thế nào rồi?
Tinh Hồn đến chỗ Lâm Quang, cẩn thận ngồi xuống xem thương thế của Tử Lạc.
- Nội thương không quá nghiêm trọng, may là nhờ có kiện chiến giáp này chống đỡ quyền kình của Trịnh Dương Không.
Lâm Quang lập tức đáp. Chứng khiến Tinh Hồn đại triển thần uy, thực lực
cao thâm khó lường, bất giác trong lòng Lâm Quang nổi lên một cảm giác
úy kị. Còn Tinh Hồn thì dường như chẳng quan tâm đến thái độ của Lâm
Quang, trầm ngâm một lúc, nói:
- Đỡ cô ấy giúp ta.
Tinh Hồn ôm nàng vào lòng, vận dụng thần thức tra xét thân thể nàng.
Đúng như Lâm Quang nói, có vẻ như sức phản phệ quá mạnh nên mới làm cho
Tử Lạc hôn mê. Hắn đưa tay lên, một luồng khí tức màu lục xuất hiện giữa bàn tay, dần dần hình thành một quả cầu. Mấy người kia vừa nhìn qua thì thoáng giật mình, bởi sinh lực tồn tại trong quả cầu rất mạnh mẽ. So
với đan dược trị thương chỉ hơn chứ không kém. Hắn đưa lục quang cầu vào đan điền của Tử Lạc. Bống gương mặt diễm lệ của nàng khẽ động, chân mày như lá liễu nhíu lại, rồi từ từ giãn ra. Chớp mắt toàn thân Tử Lạc rực
lên một luồng lục quang, sau đó biến mất. Chỉ thấy gương mặt nàng hồng
hào trở lại, hơi thở bình ổn, mạch đập lưu loát. Xem ra vết thương cũng
đã phục hồi bảy tám phần rồi. Có lẽ do vẫn còn mệt mỏi nên nàng chưa có
tỉnh lại.
Một lần nữa hắn dùng thần thức quét qua, một lúc sau thì khẽ gật đầu,
lại để cho Lâm Quang chăm sóc cho nàng. Uy lam thanh long và Cửu vĩ hỏa
phượng hoàng thì đứng một góc nhắm mắt dưỡng thần, Già Diệp và Hoàng Bắc Nguyệt thì đứng cùng với đám Hồng Vu Đan. Bầu không gian thoáng chốc
trở nên trầm lặng, chỉ còn lại tiếng gió thôi vi vu, âm thanh thanh xào
xạc của những chiếc lá khô. Cuối cùng cũng có người lên tiếng phá tan
bầu không khí trầm lặng này, chính là Hồng Vu Đan:
- Tinh Hồn, bây giờ ngươi…
Hắn chưa nói hết lời, thì Tinh Hồn đã giơ lên chặn những điều mà Hồng Vu Đan sắp nói.
- Ngươi không cần phải nói nữa. Con đường duy nhất mà ta có thể đi vào lúc này, chính là đối đầu với Thiên Phong quốc.
Tinh Hồn đứng thẳng người dậy, quay người nhìn thẳng vào Hồng Vu Đan.
Ánh mắt tràn đầy thâm thúy cùng sự thống khổ vạn phần, tựa hồ như trong
nội tâm đang tranh đấu kịch liệt, nhưng rốt cuộc vẫn mở miệng nói tiếp:
- Và có thể một ngày nào đó, ta và ngươi sẽ gặp lại trên chiến tuyến. Không phải bạn, mà là địch.
Hồng Vu Đan thở dài thật sâu một tiếng, ảm đạm nói:
- Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?
- Vẫn còn.
Linh quang chợt lóe lên trong óc, hắn đưa tay về phía Hồng Vu Đan, tựa hồ như đang muốn chiêu mộ hắn, tiếp tục nói:
- Hồng Vu Đan, ta rất xem trọng ngươi. Tuy hiện giờ ta thân cô thế cô, nhưng trong vòng ba năm, ta chắc chắn sẽ xây dựng được một thế lực
riêng. Chưa kể đến ta còn có hai vị kia làm hậu phương nữa, sớm muộn gì
Thiên Phong quốc cũng sẽ bị ta đạp đổ dưới chân. Nếu bây giờ ngươi đi
theo ta, sau này nhất định không có chỗ thiếu cho ngươi. Hơn nữa, ta có
nhiều phương pháp giúp ngươi đề thăng thực lực một cách nhanh chóng,
giúp ngươi trong thời gian ngắn đặt chân vào hàng cao thủ. Ý ngươi thế
nào?
Nhìn ánh mắt, khí thế của Tinh Hồn lúc này hừng hực, mờ mờ ảo ảo xuất
hiện một khí chất đế vương mà người bình thường không có được. Tựa hồ
mỗi lời Tinh Hồn nói ra sẽ trở thành sự thật vậy. Đương nhiên đám Hồng
Vu Đan chỉ mơ hồ cảm nhận thôi, chỉ có Uy lam thanh long và Cửu vĩ hỏa
phượng hoàng là nhận thức rõ ràng.
Hồng Vu Đan ánh mắt ngạc nhiên, có lẽ hắn chưa từng nghĩ có một ngày sẽ
đi theo Tinh Hồn. Thật sự mà xem xét thì những lời Tinh Hồn nói không
phải là không thể. Tinh Hồn hiện giờ chưa đầy mười bảy tuổi, tu vi lại
là cường giả Thiên thần cảnh, tốc độ tu luyện so với đệ nhất thiên tài,
Thái tử Trịnh Thần Không chẳng hề kém cạnh. Tương lai đúng là không thể
lường trước được. Hồng Vu Đan ngẩn người một lúc, vài giây sau hắn cười
khổ nói:
- Ngươi xem trọng ta như vậy, trong lòng ta rất vui. Nhưng cả gia tộc
ta đều phụ thuộc vào triều đình Thiên Phong. Không chỉ riêng gia tộc ta, mà còn mấy người kia cũng thế.
Tinh Hồn hạ tay xuống, trong lòng có chút tiếc nuối, nói:
- Thật đáng tiếc. Nhưng không sao, sau này nếu thay đổi ý định, ta sẽ luôn rộng cửa chào đón ngươi, người huynh đệ.
Hồng Vu Đang ngạc nhiên, sau đó bật cả hai người đột nhiên bật cười. Quả nhiên dù trong hoàn cảnh nào, tình huynh đệ vẫn luôn rất đặc biệt.
- Bây giờ tạm thời chúng ta chia tay tại đây. Hy vọng sau này, có cơ hội gặp lại.
Trở lại với bộ mặt lãnh đạm, Tinh Hồn thở dài một cái rồi nói.
- Nhất định sẽ gặp lại.
Hồng Vu Đan gật đầu chắc nịch nói. Tinh Hồn mỉm cười. Ánh mắt quét qua
một vòng, dừng lại chõ người thiếu nữ xinh đẹp mảnh mai, chính là Nhậm
Phi Yến. Ánh mắt bắt gặp nhau, có chút vui mừng, nhưng phần nhiều lại là u buồn. Hắn phất tay, một tấm ngọc bài xuất hiện trên tay hắn. Tấm ngọc bài này chính vật mà trước đây Nhậm Phi Yến tặng cho hắn, Bích ngọc
huyết phượng bài. Nhờ vật này mà hắn mới tìm thấy được quyển thiên thư
thứ tư là Nhân gian đạo, đồng thời đoạt được luôn cả thần khí Phượng
Hoàng cổ cầm. Có thể nói là Bích ngọc huyết phượng bài là một vật rất
đặc biệt đối với hắn, và cả đối với nàng. Trong lòng thoáng qua chút
tiếc nuối, thực sự mà nói thì hắn không muốn làm điều này, nội tâm tranh đấu rất kịch liệt. Cuối cùng hắn cũng lựa chọn, hoàn trả nó lại có Nhậm Phi Yến.
Nàng vừa ngạc nhiên, vừa đau buồn nhìn tấm ngọc bài đang khe khẽ tỏa
quang mang trên tay mình, đôi mắt đẹp rưng rưng nước mắt, tựa lúc nào
cũng có thể rơi lệ. Thanh âm bi thương, lọt vào tai hắn làm cho hắn rất
đau đớn:
- Vật này muội đã tặng cho huynh, sao lại…
Nhìn đôi mắt ứa nước mắt kia, hắn lại muốn đưa tay đặt lên má, nhẹ nhàng lau nó đi, muốn ôm nàng vào lòng để an ủi. Nhưng hắn không làm, nói
chính xác hơn là không thể. Hắn siết chặt bàn tay, giọng nói khàn khàn:
- Xin lỗi, nhưng ta không thể giữ lại nó nữa. Hãy xem như, người mà
nàng tặng tấm ngọc bài này đã chết. Từ bây giờ không còn người tên là
Tinh Hồn tồn tại trên thế gian. Lúc hai người ấy mất trước mặt ta, thì
cũng là lúc người tên Tinh Hồn đi theo hai người đó rồi.
Hắn đau khổ thốt ra từng lời. Khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ thống khổ
vạn phần, mái tóc bạc phơ khẽ phất phơ càng làm bật lên vẻ u buồn của
hắn. Cuối cùng, hắn quay người lại, cất bước bỏ đi. Bỗng Tinh Hồn dừng
bước, nói một câu giống như đang nói vào hư vô:
- Ngươi thay ta chăm sóc tốt cho nàng. Chỉ cần nàng bị một chút tổn hại nào, ta sẽ tìm đến ngươi để tính sổ. Lâm Quang, chúng ta đi thôi.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Câu nói đó của Tinh Hồn, chính là
đang nói với Liễu Bách Sinh. Từ lúc gặp lại đám Hồng Vu Đan tại Vạn hồn
trì, hắn lờ mờ nhìn thấy được Liễu Bách Sinh có ý với Nhậm Phi Yến, chỉ
là hắn không dám nói ra với nàng thôi. Tinh Hồn thấy Liễu Bách Sinh
chính là một chính nhân quân tử, hành sự quang minh chính đại nên mới
yên tâm giao lại nàng cho hắn. Bằng là người khác, dù chỉ tồn tại một
phần vạn tà tâm đôi với Nhậm Phi Yến, Tinh Hồn chắc chắn sẽ không tiếc
tặng cho tên đó một vé xuống gặp Diêm la phủ uống trà.
Liễu Bách Sinh ban đầu ngẩn người ra, rồi trong lòng chợt nổi lên một
cảm xúc vui mừng, có điều không có biểu hiện trên khuôn mặt, cũng không
có nói ra lời nào. Khuôn mặt cảm kích hướng về phía Tinh Hồn rời đi mà
khẽ gật đầu. “Chắc chắn. Ta nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng. Đa tạ ngươi, Tinh Hồn.”
Trên môi Tinh Hồn khẽ nở ra một nụ cười thỏa mãn, cũng gật đầu đáp lại,
chính là muốn nói: Ta tin tưởng ngươi. Khi hắn định cùng với Lâm Quang,
Uy lam thanh long và Cửu vĩ hỏa phượng hoàng rời đi thì Già Diệp bỗng
nói:
- Tinh Hồn thí chủ, về việc thần khí ngươi định xử lí như thế nào?
Tinh Hồn bỗng dừng cước bộ. Khí thế tàn bạo lại nổi lên, quay người lại, đôi mắt huyết ngọc nheo lại nhìn thẳng vào Già Diệp. Lúc đó Già Diệp
cảm thấy dường như trước người này, mình giống như một con kiến vậy.
Tinh Hồn đưa tay lên, một luồng kim quang rực sáng lóe lên. Khi nó biến
mất, một luồng khí tức thần kỳ nhàn nhạt tỏa ra xung quanh, một cây cổ
cầm xuất hiện trên tay hắn. Đó chính là Phượng Hoàng cổ cẩm.Tinh Hồn
nhàn nhạt nói:
- Nếu ngươi muốn có nó, thì bước tới đây.
Già Diệp giật mình, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng. Vội xua tay nói:
- Thí chủ hiểu lầm rồi, bần tăng không có ý đó, cũng không có dám có dị tâm đối với người được thần khí nhận chủ. Bần tăng chỉ muốn nói là, hy
vọng thí chủ dùng nó để tạo phúc cho bá tánh.
Tinh Hồn không thèm để tâm với những gì Già Diệp nói, hừ lạnh một cái:
- Ta dùng nói để làm gì, đó là việc của ta, không cần ngươi phải bận tâm.
Rồi hắn dừng lại, vừa nhìn Già Diệp, nhìn cả Hoàng Bắc Nguyệt, nheo mắt nói tiếp:
- Nếu không phải ngươi đã cứu huynh đệ của ta một mạng, thì ngươi đã
không sống được đến giờ này. Đừng tưởng người tốt thì ta không dám giết. Hôm nay ta tha ngươi một mạng, nếu còn có lần sau, ta không ngại tiễn
ngươi một đoạn.
Tinh Hồn quay phắt người lại, nói với Uy lam thanh long:
- Đi thôi!
Chỉ trong chớp mắt đã không thấy Tinh Hồn, Lâm Quang, Tử Lạc, Uy lam
thanh long và Cửu vĩ hỏa phượng hoàng đâu. Không gian chỉ còn lại tám
người Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Phạm Tiêu, Long Vũ, Già Diệp, Mộc Lâm Nhi, Hoàng Bắc Nguyệt và Nhậm Phi Yến. Tinh Hồn bỏ đi, uy áp đặt nặng
trên người Già Diệp theo đó mà biến mất. Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm,
trong lòng không khỏi cảm thán: “Nguy hiểm thật. Mình mà nói thêm lời
nào nữa chắc đã không bảo toàn được cái mạng nhỏ này.” Hoàng Bắc Nguyệt
nhanh chân chạy đến đỡ hắn, lo lắng hỏi:
- Huynh không sao chứ?
Già Diệp nhẹ lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về hướng mà Tinh Hồn biến mất. Thật lâu một lúc, mới thốt lên một câu:
- Chúng ta cũng nên đi thôi.
- Ừ, nên rời khỏi đây.
Hồng Vu Đan gật đầu nói. Chuyến đi đến Di vong chi địa, cứ như vậy mà
kết thúc. Lúc đi có hơn ngàn người, toàn là tinh anh đệ tử các phái,
cường giả của các thần điện, đế quốc. Mà lúc kết thúc, chỉ còn lại mười
một người. Chiếm được lợi ích nhiều nhất, ngoài Tinh Hồn thì còn kẻ nào
khác. Có thể nói, thế cục mà trời đã định là dành cho hắn cũng nên.
Huyền thiên giới kể từ thời khắc này đã bắt đầu chuyển mình thay đổi. Kẻ nào sẽ vùi mình theo dòng lịch sử, còn ai sẽ là người quân lâm thiên
hạ, đứng trên đỉnh vinh quang, tương lai sẽ quyết định tất cả.