Không gian chớp nhoáng thay đổi. Tuy rằng
đã là lần thứ hai di chuyển kiểu này, nhưng Tinh Hồn vẫn chưa thể làm
quen được. Hắn vừa chớp mắt mở mắt, thì đã thấy mình đứng tại một không
gian khác. Quan sát cảnh vật xung quanh, dường như có chút quen thuộc.
Đây chính là chỗ mà các tinh anh đệ tử các phái tiến vào Di vong chi
địa, còn với hắn thì là lối ra. Cánh cổng Thời Không sừng sững trước mặt hắn, tuy rằng đã đóng nhưng vẫn nhàn nhạt tỏa ra một luồn chấn nhiếp.
Tử Lạc thì nằm thiếp đi trong vòng tay Tinh Hồn, còn Lâm Quang thì đã
ngất đi từ lúc nào. Tinh Hồn đặt Tử Lạc và Lâm Quang dựa vào một gốc cây bị bật gốc gần đó. Sau khi ổn thỏa thì hắn đứng thẳng người dậy. Mái
tóc bạc trắng bay phất phơ trong gió, ánh mắt huyết ngọc đăm chiêu chìm
trong suy tư. Bỗng nhiên từ đằng sau truyền tới một giọng nói thanh
khiết mang theo ý tứ lo lắng:
- Đại ca, ngươi không sao chứ?
Tinh Hồn quay người lại, thì thấy Uy lam thanh long trong hình dạng
người sắc mặt nhợt nhạt ngã người xuống. Hồng y thiếu nữ, chính là Cửu
vĩ hỏa phượng hoàng hoảng hốt đưa tay đỡ y lại. Nếu không thì có lẽ y đã khụy trên mặt đất rồi. Tinh Hồn vẫn đứng yên một chỗ, hai tay chắp phía sau lưng, ánh mắt lãnh đạm nhìn hai người bọn họ, không có lên tiếng.
Chỉ thấy Uy lam thanh long một tay xoa thái dương, giọng nói hơi mệt
nhọc đáp lời:
- Huynh không sao, chỉ là bị trúng phải phản phệ của Huyến hồn luyện
ngục trận. Hai lần xuất ra phân thân, xem ra huynh phải mất mấy ngàn năm nữa mới phục hồi lại được.
Nghe Uy lam thanh long nhắc tới cái gì Huyết hồn luyện ngục trận, trong
đầu Tinh Hồn lấp lóe tinh quang, hình như có chút quen quen. Sau vài
giây thì hắn nhớ ra, Huyết hồn luyện ngục trận là một pháp trận cao cấp ở Tiên Ma giới, lúc còn nhỏ hắn đã từng tham nghiệm qua ở Hắc ám động
phủ. Tuy rằng hắn không biết Tiên Ma giới là thế giới như thế nào, nhưng hẳn là một nơi rất cao cấp. Bởi vì công pháp, vũ kỹ mà hắn tu luyện
phẩm giai đều vượt xa những công pháp, chiến kỹ ở Huyền thiên giới. Tuy
rằng người ta thường nói, không có chiến kỹ mạnh, chỉ có con người là
mạnh. Thế nhưng công pháp, chiến kỹ cũng chiếm một phần không nhỏ trong
chiến lực của mỗi võ giả.
Nếu hai võ giả cùng giai giao đấu với nhau, một cường thi triển Hoàng
cấp sơ giai chiến kỹ, còn người kia thì thi triển Hoàng cấp trung giai
chiến kỹ, dĩ nhiên là người thứ hai chiếm cơ hội thắng cao hơn rồi. Lại
nói đến, từ trước đến giờ các vũ kỹ mà hắn sử dụng như Đà loa chưởng,
Bát hoang hợp công pháp… nếu mà đem ra so sánh ở thế giới này, thì ít
nhất cũng phải thuộc vũ kỹ Thần cấp. Cái này nói ra cũng khiến người ta
hoảng sợ rồi. Huyền thiên giới tuy rộng lớn, nhưng chiến kỹ Thần cấp thì được bao nhiêu.
Mà hắn tu luyện từ năm bảy tuổi đến giờ, nhờ vào thiên phú, trí óc và nỗ lực hơn người, giờ thi triển ra mấy loại chiến kỹ mà hắn luyện cũng đạt đến cảnh giới Đại thành. Bí tịch trong Hắc ám động phủ vẫn còn rất
nhiều quyển mà hắn chưa luyện qua, hiện đang cất trong Huyền tiên các,
chỉ cần cho hắn một khoảng thời gian thì tâm pháp Hỗn nguyên thiên thần
quyết do chính Tinh Hồn sáng tạo ra chắc chắn sẽ còn hoàn thiện hơn rất
nhiều.
Lại nói đến Huyết hồn luyện ngục trận, Uy lam thanh long nói rằng y bị
nhốt trong cái trập pháp này đã mấy trăm vạn năm. Mà Tinh Hồn nhìn Cửu
vĩ hỏa phượng hoàng, tuy rằng tình trạng không có giống như Uy lam thanh long, nhưng cũng không tốt lắm. Nếu không thì vừa nãy làm gì có chuyện
mà Tinh Hồn để sổng ba tên Trịnh Trường Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh
Vân trốn thoát được. Dường như hai người này cố kỵ hay bị thứ gì đó ngăn cản, không thể thi triển hết hoàn toàn chiến lực được. Trập pháp này
vốn chỉ có tại Tiên Ma giới, hắn đoán rằng nó có phẩm giai rất cao, cao
đến nỗi mà chính hắn vẫn không thể tưởng tượng ra được. Vậy làm sao mà
nó lại xuất hiện trên thế giới này? Nếu có ai nói rằng một cường giả nào đó tại Huyền thiên giới thi triển để phong ấn Tứ linh thần thú, thì có
đánh chết hắn cũng không tin. Quái sự này thật khiến người ta kích
thích, đặc biệt là người như Tinh Hồn. Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng hắn
cũng bước đến chỗ hai người, vẫn cái phong thái cao ngạo, nhìn hai đại
nhân vật này nói:
- Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại xuất hiện giúp đỡ ta? Còn nữa, ngươi…
Tinh Hồn nhìn Uy lam thanh long, nói tiếp:
- Tại sao vừa rồi, ngươi lại gọi ta là chủ nhân? Ta và ngươi rõ ràng
không có quan hệ, chỉ là gặp nhau đúng hai lần, và chỉ có lần này mới
chính thức giáp mặt nói chuyện.
Uy lam thanh long và Cửu vĩ hỏa phượng nhìn nhau. Uy lam thanh long
chuẩn bị đứng dậy thì một lần nữa khụy xuống, sắc mặt đau đớn, nhắm chặt mắt lại, trông bộ dạng so với vừa nãy tệ hơn gấp mấy lần. Cửu vĩ hỏa
phượng hoàng thanh âm lo lắng:
- Đại ca.
Uy lam thanh long nhẹ xua tay, ngẩn đầu nhìn Tinh Hồn khàn khàn nói:
- Hiện giờ ta vẫn chưa thể nói chuyện với ngươi được. Một thời gian
nữa, ngươi hãy đến Đông hải, cách Bàn long đảo năm ngàn dặm, nơi có tên
gọi là Đông ly thánh cảnh tìm ta, khi đó chúng ta sẽ nói chuyện.
Rồi hắn quay đầu nói với Cửu vĩ hỏa phượng hoàng:
- Phượng Cửu, chuyện ở đây ta giao lại cho muội. Một thời gian nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Phượng Cửu chính là tên của Cửu vĩ hỏa phượng hoàng, khuôn mặt mỹ lệ nàng mang vài phần u buồn, nhẹ nhàng gật đầu đáp:
- Được, huynh nhất định phải bảo trọng đấy.
Uy lam thanh long khẽ mỉm cười. Y phất tay một cái, xuất hiện vài trăm
cái nhẫn trữ vật. Đây chính là nhẫn trữ vật của những kẻ bị y giết chết, y khu động nó đưa tới cho Tinh Hồn. Lúc đầu Tinh Hồn hơi ngạc nhiên,
nhưng cũng không có ngần ngại thu lại nó. Đây toàn bộ nhẫn trữ vật của
tinh anh đệ tử, vương tôn quý tộc, tài sản dĩ nhiên là rất lớn rồi. Làm
xong, thân thể Uy lam thanh long rực sáng, lam quang chớp lóe, trong vài giây đã tan biến vào không trung, đồng thời cũng không thấy bóng dáng
của Uy lam thanh long đâu nữa. Có lẽ y đã trở về lại Đông ly bí cảnh gì
đó rồi.
Phượng Cửu đưa mắt nhìn về phương đông, mái tóc đen huyền tung bay trong gió, hồng y đỏ rực như ánh lửa cũng phất phơ, đôi mắt nhu tình sánh như nước hồ thu, thiệt làm cho bất kỳ nam tử nào cũng phải điên đảo tâm
hồn. Có lẽ, nàng mang một tâm sự nào đó. Tinh Hồn đứng một bên quan sát, không có lên tiếng phá hoại tâm cảnh của nàng, một mực im lặng. Cho đến một lúc sau, tâm trạng Phượng Cửu bình ồn lại, nàng quay người lại nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt mình. Tinh Hồn là người mở miệng nói
trước:
- Bây giờ chúng ta nói chuyện được rồi chứ?
Phượng Cửu khẽ gật đầu. Tinh Hồn nói tiếp:
- Tứ linh các ngươi, rốt cuộc là tồn tại như thế nào? Còn cả Huyết hồn
luyện ngục trận nữa, theo ta biết thì trập pháp này không có tồn tại ở
Huyền Thiên giới. Và cuối cùng, các ngươi có chủ ý gì với ta?
Tuy rằng đứng đối diện với một trong Tứ linh thần thú danh chấn Huyền
Thiên giới, tu vị cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần, hoặc thậm chí là không thể tưởng tượng được. Nhưng hắn hoàn toàn không tỏ ra một nét
kinh sợ hay nhún nhường nào cả. Phong tao cao ngạo đến tận trời, gây cho người ta một ấn tượng không nhỏ. Phượng Cửu thưởng thức hắn vài giây,
sau đó tiếng nói trong trẻo như phượng hót từ cái miệng nhỏ phát ra,
đáp:
- Câu hỏi thứ nhất và thứ hai của ngươi, bọn ta không thể trả lời được. Chính xác hơn, bốn người chúng ta cũng không biết chúng ta đến từ đâu,
nhưng có một điều mà tứ linh chúng ta khẳng định là tứ linh không thuộc
về thế giới này.
Tinh Hồn khẽ cau mày, ánh mắt lấp lóe tinh quang. Đúng như hắn nghĩ, có
thể tứ linh là thần thú vốn sống ở Tiên Ma giới cũng nên. Bằng một cách
nào đó mà bị phong ấn và đưa đến Huyền Thiên giới cũng nên. Tạm thời hắn chỉ có thể kết luận như vậy. Có điều hắn cũng không quá lưu tâm đến vấn đề này, quan trọng là tứ linh có chủ ý gì trên người mình. Trong lúc
hắn chìm trong suy tư, Phượng Cửu tiếp tục nói:
- Còn câu hỏi thứ ba, cái này thì ta cũng không xác định rõ ràng lắm.
- Không xác định rõ ràng? – Tinh Hồn bỗng ngẩn người một giây.
- Ta chỉ biết, giữa ngươi và tứ linh chúng ta có mối liên kết nào đó.
Hiện giờ có thể không rõ ràng, nhưng sau này biết chừng lại có câu trả
lời cũng nên.
Tinh Hồn gật đầu nhẹ, lãnh đạm nói:
- Nếu các ngươi đã không rõ ràng thì ta cũng không ép hỏi làm gì. Mà hai tên còn lại đâu, sao không thấy họ xuất hiện?
Phượng Cửu thở dài một tiếng, nói:
- Nhị ca và tam ca, một người bị nhốt ở bắc phương, người kia thì bị
nhốt tại tây phương. Đã lâu chúng ta không có gặp lại, nên cũng không
biết tình hình của hai vị ca ca như thế nào. À, mà ta muốn hỏi, ngươi
nói ngươi biết qua Huyết hồn luyện ngục trận, vậy ngươi có biết cách phá giải không?
- Phá giải sao? Cái này đương nhiên là ta biết, có điều với tu vi hiện
tại, ta không có cách nào giúp các ngươi được. Nếu ta có thể đột phá đến Độ kiếp kỳ đệ tứ trọng lôi kiếp, thì miễn cưỡng có thể phá giải một
lần. Có điều, tuy rằng ta tự nhận mình thiên tư hơn người, nhưng không
phải trong một thời gian ngắn có thể tiến cấp nhanh đến vậy. Hơn nữa, ta còn có chuyện riêng phải làm.
Tinh Hồn không buồn không vui nói. Phải nói rằng, trong đợt lịch lãm tại Di vong chi địa, hắn từ một tên Phân Thần kỳ đột phá lên Hợp Thể kỳ,
thuận thế bước vào Độ kiếp kỳ đệ nhất trọng lôi kiếp, đã tạo nên một
trận kinh động rồi. Nếu đây không phải Huyền Thiên giới, mà là một thế
giới của tu chân giả, thì phải xác định rằng Tinh Hồn là bất thế thiên
tài vạn năm khó gặp.
Lần này đối với ý tứ của Phượng Cửu, hắn đương nhiên cũng có cân nhắc
nặng nhẹ. Nếu tứ linh có thể trở thành hậu thuẫn, như vậy thì muốn đối
phó với Thiên Phong quốc tựa hồ không có chút khó khăn. Chỉ là, ma thú
trời sinh cao ngạo. Mà tứ linh lại là vương trong vương, được tôn vinh
không khác gì thần thánh, ngạo khí có thừa, làm sao dễ dàng thuần phục
Tinh Hồn được. Ai mà đoán được, nếu hắn giải phong ấn được cho chúng,
thì sau này chúng sẽ có chủ định như thế nào đối với hắn. Nói rằng hắn
lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử cũng không sai, nhưng hắn không thể
không cẩn thận được. Phượng Cửu thoáng qua đã nhìn thấu được tâm tư Tinh Hồn, trong lòng có chút bất mãn, nhưng không có biểu hiện ra mặt. Nàng
nhẹ nhàng đáp lời hắn:
- Trong thời gian ngắn tăng trưởng tu vi, ta có thể giúp ngươi. Hơn nữa là rất thuận lợi, không gặp chút phản phệ nào cả. Ta cũng biết ngươi
hoàn toàn không tin tưởng chúng ta, nhưng chúng ta có thể thề trên danh
nghĩa, chỉ cần một trong tứ linh có tà tâm, tuyệt sẽ chết không chốn
dung thân. Đương nhiên, quyết định cũng là nằm ở ngươi.
Có lời này, Tinh Hồn thầm nghĩ bản thân mình cũng hơi lo lắng rồi. Nhưng không vì thế mà hắn lơ là cảnh giác, vẫn một mực giữ khoảng cách. Trầm
ngâm một hồi, hắn mới đưa ra quyết định.
- Chuyện này tạm thời gác lại sau. Bây giờ ta phải đưa hai người kia
trở về Lăng Vân tông, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, ta sẽ trở lại
Không Di sơn tìm ngươi.
Phượng Cửu nội tâm mừng rỡ, giọng như thanh ngọc:
- Một lời đã định.
Nói rồi, Phượng Cửu dùng niệm lực vẽ ra một cái dấu ấn hình hỏa phượng, dán lên tay Tinh Hồn rồi nói:
- Có dấu ấn này trên người, sau này ngươi có thể tùy ý ra vào Di vong
chi địa. Bây giờ ta phải trở trở về tịnh dưỡng, hy vọng sớm gặp lại
ngươi.
Tinh Hồn gật đầu đồng ý. Chỉ thấy khắp người Phượng Cửu rực sáng ánh lửa hồng đẹp rực rỡ, sau khi tan biến thì một con chim sẻ đỏ xuất hiện,
hướng về phía Thời Không môn bay vào. Thời Không môn trong một giây rực
sáng, bao lấy thần thể chim sẻ đỏ, chớp mắt đã không còn thấy đâu. Tinh
Hồn đứng ngây người, đắm chìm trong suy tư. Không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy trên môi hắn cong lên một nụ cười tà dị, kỳ quái.