Ngay khi Phượng Cửu hóa thành chim sẻ đỏ
bay đi, thì Lâm Quang và Tử Lạc cũng đồng thời tỉnh lại. Hai người đứng
lên, ngơ ngác nhìn quanh. Lâm Quang thì xoa xoa đầu, không hiểu chuyện
gì vừa mới xảy ra, đầu óc cứ lâng lâng mơ hồ. Trong đầu Lâm Quang dường
như không có một ấn tượng nào cả, và cũng chẳng hiểu vì sao mình lại bị
ngất đi. Còn với Tử Lạc thì, nàng chỉ nhớ được mình tiếp một quyền của
Trịnh Dương Không thay cho Tinh Hồn, vì bị phản phệ quá mạnh nên mới
ngất đi. Chuyện sau này thì đương nhiên nàng không nhớ gì cả. Chợt nhận
ra, vết thương trên thân thể mình đã hồi phục tám chín phần, khí huyết
lưu thông, tinh thần vô cùng sảng khoái. Nàng đưa mắt nhìn quanh, thì
nhìn thấy một thiếu niên mặc hồng y*, bạch phát bay phất phơ trong gió,
cơ hồ một khí chất tịch mịch bao quanh hắn. Vì hắn đứng quay lưng, nên
nàng không nhìn rõ chân diện của hắn. Chỉ là, cái bóng người này rất đỗi quen thuộc.
Bỗng có một giọng nam vang lên, chính là Lâm Quang vừa lên tiếng. Hắn mơ hồ, giọng có chút mệt mỏi:
- Bạch… à không, Tinh Hồn huynh đệ, tại sao chúng ta lại ở đây. Còn bằng hữu của huynh đi đâu rồi?
Trong đầu Lâm Quang chỉ còn sót lại cuộc nói chuyện giữa Tinh Hồn và đám Hồng Vu Đan, nên bây giờ hắn biết tên thật của Tinh Hồn, nên mới thay
đổi cách gọi. Nghe giọng Lâm Quang, Tinh Hồn dần bừng tỉnh, thoát khỏi
suy tư. Tinh Hồn quay lại nhìn hai người. Bỗng trong đầu lóe tinh quang, vừa nãy Lâm Quang hỏi là đám Hồng Vu Đan đi đâu rồi, còn về Phượng Cửu
và Uy lam thanh long thì không có nhắc tới. “Mấy tên này hành sự cũng
thật thần bí.” Có lẽ Phượng Cửu trước khi rời đi, đã sử dụng một chút
thủ đoạn làm cho Lâm Quang không còn chút ký ức về hai người họ. Nhưng
cũng chỉ vô dụng, bởi vì không sớm thì muộn Thiên Phong quốc cũng biết
chuyện này thôi. Tinh Hồn cũng chẳng quá để ý, mỉm cười đáp:
- Có lẽ bởi vì mệt mỏi sau một chuyến hành trình dài, ngươi vì quá mệt
mỏi nên mới thiếp đi. Mấy người bằng hữu của ta thì cũng vừa rời đi rồi.
- Ra là vậy.
Lâm Quang đầu óc mập mờ, nên hoàn toàn tin tưởng vào lời Tinh Hồn nói.
Tử Lạc thì không hiểu chuyện gì cả. Nghe Lâm Quang và Tinh Hồn nói
chuyện, nàng chợt nhận ra người tên Tinh Hồn kia và Bạch là một. Có
điều, trong chốc lát nàng khó mà tin tưởng được. Gương mặt tuy rằng
giống nhau, nhưng từ đôi mắt, mái tóc và khí chất thì dường như đối lập
hoàn toàn. Nàng mở to đôi mắt đẹp, thanh âm ôn hòa nhưng thập phần hoài
nghi hỏi:
- Ngươi là Bạch?
Tinh Hồn ngẩn người nhìn Tử Lạc, thì ra cô nàng này vẫn chưa kịp thời
thích ứng được nên mới có thái độ như vậy. Thần sắc đạm bạc, hắn lập tức đáp lời nàng:
- Đúng vậy, nhưng đó là thân phận lúc ta bị mất trí. Còn bây giờ, tên của ta là Tinh Hồn.
Tử Lạc trong lòng vốn đã xác định, khi nghe từ chính miệng Tinh Hồn nói, nàng mới hoàn toàn chắc chắn. Có điều, trong lòng dường như tiếc nuối
điều gì đó. Có lẽ, người tên Bạch Lưu Ly đến từ Đào Hoa đảo trước kia,
luôn hòa đồng, trên môi luôn giữ một nụ cười vui vẻ đã hoàn toàn biến
mất khỏi thế gian này. Còn người trước mặt nàng, không hiểu sao trực
giác của nàng luôn nơm nớp cảm nhận được một cái gì đó nguy hiểm. Tinh
Hồn đối với cô gái này có vài phần hoài niệm, có điều bây giờ hắn chẳng
còn quan tâm đến chuyện này nữa, bởi trong lòng hắn chỉ còn lại một ý
niệm duy nhất. Một lúc sau, hắn đưa mắt nhìn về phương nam, hờ hững nói:
- Chúng ta cũng nên trở về Lăng Vân tông thôi.
Mục tiêu đầu tiên của Tinh Hồn, chính là Lăng Vân tông. Coi như đây là
bước đệm đầu tiên trên con đường vương giả của hắn. “Trịnh Thần Không,
Sở Hóa Long, không lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại.” Lâm Quang và Tử Lạc
đồng thời nhìn nhau, sau đó thì đi theo Tinh Hồn trở về môn phái của
mình mà không biết được ý định đến từ người thiếu niên trước mặt mình.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Phía đông Huyền Thiên giới, chính là đại lục Thiên Lam trù phú.
Thiên Phong quốc. Đằng Vân lâu. Một nam tử ngọc thụ lâm phong, mi thanh
mục tú, thân vận hoàng bào thêu hình kim long. Hắn đứng cạnh lang cang
gỗ, ánh mắt xa xăm nhìn về hướng đông nam. Người phát ra khí tức đế
vương, cao cao tại thượng này, ngoài đệ nhất thiên tài Huyền Thiên giới, đương kim thái tử Thiên Phong quốc Trịnh Thần Không ra thì còn ai vào
đây nữa.
Mấy ngày nay, Trịnh Thần Không luôn một mực ở Đằng Vân lâu này, việc
triều chính thì tạm thời giao cho Đại hoàng tử Trịnh Ngọc Không giải
quyết. Nguyên nhân là do, mấy ngày nay Trịnh Thần Không luôn cảm thấy
khó chịu, dường như có một chuyện gì sắp xảy ra. Một cảm giác rất khó
chịu và nguy hiểm. Bỗng nhiên, đằng sau lưng Trịnh Thần Không xuất hiện
vài bóng người đang hớt hải chạy tới.
Trịnh Thần Không quay lại, nhìn thấy mấy vị hoàng huynh hoàng đệ của
mình đều tập trung ở đây, ngoại trừ hai người Trịnh Trường Không và
Trịnh Dương Không đang ở Di vong chi địa. Bỗng Trịnh Thần Không nhận ra, sắc mặt của bốn người kỳ lạ, trông rất nhợt nhạt, phẫn nộ và thoáng qua một tia sợ hãi. Trịnh Thần Không nhíu mày hói:
- Đã có chuyện gì xảy ra?
Bốn người nhìn nhau, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Dường như chẳng ai
dám mở miệng cả. Trịnh Thần Không cảm nhận được có một cái gì đó rất
trọng đại vừa mới xảy ra. Đang buồn bực trong lòng, lại gặp thêm mấy
người cứ ấp a ấp úng. Nộ hỏa bộ phát, uy áp cường giả Thần Vương cảnh
bao phủ, ánh mắt như muốn bốc lửa, quát lớn:
- Nói cho bổn thái tử biết, có chuyện gì? Lão thất, nói ngay.
Lão thất từ miệng Trịnh Thần Không, chính là người nhỏ tuổi nhất ở đây,
tên gọi là Trịnh Chính Không. Nghe Trịnh Thần Không gọi tên mình, Trịnh
Chính Không giật mình một cái, một hôi nhễ nhãi, ấp a úng nói:
- Bẩm Thái tử, vừa… vừa nãy, người canh giữ Ngọc Hồn điện truyền tới hung tin.
- Hung tin?
- Là… là ngọc bài của Lục hoàng huynh đã… đã bị vỡ nát.
Trịnh Chính Không cúi đầu nói, trong nội tâm gã vẫn tràn ngập sợ hãi. Trịnh Thần Không trợn mắt kinh ngạc:
- Đệ nói cái gì? Ngọc bài linh hồn của Dương Không đã vỡ nát?
Ngọc bài linh hồn, chính là một tia linh hồn của võ giả truyền vào một
loại ngọc thạch đặc biệt, đại biểu cho tính mạng của người đó. Hầu hết
các tông môn đại phái đều có một nơi trông coi ngọc bài linh hồn để biết được sống chết của đệ tử ra sao. Thiên Phong quốc cũng không ngoại lệ,
Ngọc Hồn điện chính là nơi đặt ngọc bài linh hồn, được trông coi hết sức nghiêm ngặt.
Trở lại với câu chuyện, ngọc bài của Trịnh Dương Không vỡ nát, chính là
muốn nói gã đã thân vẫn đạo tiêu. Trịnh Thần Không sững người, dường như không tin tưởng vào chuyện này. Hắn quay sang, trừng mắt nhìn Đại hoàng tử Trịnh Ngọc Không hỏi:
- Hoàng huynh, lời lão thất nói là thật sao?
Trịnh Ngọc Không động dung, từ từ gật đầu. Trịnh Thần Không chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ vang một tiếng thật lớn, ánh mắt không kìm nổi sự
phẫn nộ cùng với bi thương. Linh quang trong đầu chợt lóe, hắn ngẩn đầu
lên, đã không còn giữ được phong thái tiêu sái nữa, hắn hấp tấp hỏi:
- Vậy còn, lão ngũ, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân thì sao?
Bởi vì bốn người này đi cùng với nhau, Trịnh Dương Không bị sát hại, vậy ba người Trịnh Trường Không chắc chắn cũng đang gặp nguy hiểm. Nhị
hoàng tử Trịnh Minh Không giọng nói pha chút thương tâm lẫn phẫn nộ,
nói:
- Chấp sự Ngọc Hồn điện nói, ngọc bài của lão ngũ, Sở Hóa Long và Lý
Tinh Vân xuất hiện màu đỏ, có lẽ đang nguy hiểm đến tính mạng.
- Lập tức xuất phát đến Không Di sơn. Cho dù đắc tội với Viêm Dương quốc thì cũng mặc kệ.
Trịnh Thần Không lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Sát khí
bừng bừng, đây là lần thứ hai gã tức giận đến vậy. Không hiểu tại sao,
trong lòng y lại nhớ đến Tinh Hồn, địch nhân mà hắn căm ghét nhất. Hắn
lờ mờ cảm nhận chuyện này có gì đó liên quan đến Tinh Hồn.
- Tuân lệnh Thái tử.
Bốn người đồng thời nhận lệnh. Họ cảm nhận được vị Thái tử này nộ hỏa
mạnh đến nhường nào. Nhưng ngay khi bọn họ vừa đáp lời, thì bỗng giữa
mặt sàn rực lên một vầng bạch quang. Trên mặt sàn xuất hiện một trận đồ, liên tục di chuyển. Nhị hoàng tử Trịnh Minh Không biến sắc nói:
- Đây là Nghịch thiên di hành trận của lão ngũ.
Đúng là như vậy. Trịnh Minh Không vừa dứt lời, thì trung tâm trận xuất
hiện ba bóng người. Lần lượt là Trịnh Trường Không, Sở Hóa Long và Lý
Tinh Vân. Ba người, ai nấy đều trông rất thê thảm, hô hấp yếu ớt, khí
tức nhạt nhòa. Trịnh Trường Không thì người chi chít vết thương, máu
tươi không ngừng chảy ra. Lý Tinh Vân thì mất đi một tay, còn Sở Hóa
Long thì trông đỡ hơn hai người kia, trên ngực và mặt hiện rõ một thủ
ấn.
Ngoại trừ Trịnh Thần Không đứng sững người, thì Trịnh Ngọc Không cùng ba người kia hoảng hốt chạy tới đỡ ba người Trịnh Trường Không, truyền
nguyên khí vào cơ thể để bảo toàn tính mạng cho ba người. Trịnh Ngọc
Không sắc mặt trắng bệch, mồm hoảng hốt không ngừng nói:
- Trường Không, nói cho đại ca biết, tên hỗn đản nào gây ra chuyện này?
Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân đã bất tỉnh nhân sự, chỉ còn Trịnh Trường
Không là lưu lại một tia minh mẫn. Đầu óc gã lúc này đã chìm vào trạng
thái mơ hồ, tình huống nhao nhao của mấy người Trịnh Ngọc Không, hắn
chẳng nghe được câu nào ngoại trừ những tiếng ong ong. Trịnh Trường
Không ánh mắt vô hồn, giọng yếu ớt, hấp hối nói:
- Hắn… ác quỷ đó… đã… đã trở lại…
Nói được vài chữ, thì hắn lăn ra bất tỉnh. Nếu không nhờ Trịnh Ngọc
Không liên tục truyền nguyên khí vào, thì có lẽ Trịnh Trường Không đã đi vào Quỷ môn quan rồi. Trịnh Ngọc Không lập tức lệnh cho lão thất Trịnh
Chính Không đi Sinh tử các gọi các Luyện Dược sư đến đây tiến hành chữa
trị, đồng thời ra lệnh cho mọi người không được để chuyện này lọt ra bên ngoài.
Chỉ có duy nhất Trịnh Thần Không là đứng im bất động. Câu nói cuối cùng
trước khi Trịnh Trường Không ngất đi, tuy rằng rất khó nghe, mấy người
Trịnh Ngọc Không mập mờ không hiểu. Nhưng khi lọt vào tai hắn, thì liền
hiểu ngay. Ngây ra một lúc, bỗng khuôn mặt tuấn đãng của hắn nhăn nhó
lại, ánh mắt chằn chịt tia máu, thoạt nhìn không khác gì quỷ dữ. Bàn tay hắn nắm chặt tại, cũng chẳng còn cố kỵ gì nữa, hắn ngửa mặt lên trời
gào thét, chỉ trong chớp mắt, từ một người vốn trẩm ổn như bàn thạch,
hắn vẻ mặt hoảng loạn, bất lực, lo lắng dữ tợn, không khác gì một ác quỷ xuất thế. Sát khí, uy áp bốc lên. Đám Trịnh Ngọc Không hoảng hồn, linh
hồn chợt nhói lên.
- Tinh Hồn, tên hỗn đãn đáng chết. Ngươi hãm hại người của bổn hoàng tử, sau này bổn hoàng tử trả lại ngươi gắp trăm vạn lần.
Tiến hét phẫn nộ, bi ai của Trịnh Thần Không bao phủ khắp Thiên Phong
quốc, lan ra xa hơn trăm dặm. Thần Vương chi uy, đâu phải chuyện đùa, ai nấy đều nơm nớp sợ hãi. Đương kim thái tử nổi giận, chuyện đương nhiên
không hề nhỏ. Thoáng chốc bầu trời kinh đô Thiên Phong bao trùm bởi một
trận phong ba, thần kinh căng như dây cung, chết chóc và kinh hãi, lần
đầu tiên xuất hiện tại tòa kinh đô bậc nhất này.