Nam Nhiễm đứng trước cửa.
Đầu tiên là nhìn Bạc Phong một chút, sau đó, toàn bộ lực chú ý đều rơi vào hộp đồ ăn cao cấp kia.
Vừa thấy liền biết nhất định ăn rất ngon.
Bạc Phong nhìn Nam Nhiễm đứng ở cửa, mặt không tí cảm xúc, nửa ngày sau mới mở miệng.
“Nếu nước miếng của cô chảy xuống sàn nhà, tôi sẽ bắt cô lau sạch.”
Nam Nhiễm tùy tiện đi vào, ngồi xuống.
Tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn.
“Cơm hộp của anh trông ngon quá!”
Giọng nói vừa dứt.
Lập tức, không chút để tâm, đầu ngón tay quang minh chính đại vươn ra, đem hộp đồ ăn kia tới trước mặt mình.
Cô có thể ngửi được một hương thơm ngào ngạt truyền đến.
Chỉ là...
Cô nhìn trái nhìn phải.
Không mở nắp, há mồm, trực tiếp cắn một cái.
Tức khắc, không khí liền yên tĩnh.
Nam Nhiễm nhìn về phía khác.
Ân, răng đau quá!
Tiểu Hắc Long trầm mặc ba giây, sau đó thanh âm nãi khí vang lên.
[ký chủ, một tay cô cầm đáy hộp, mặt khác bàn tay còn lại thử xoay nắp hộp vài cái.]
Nam Nhiễm vươn tay, nghe theo chỉ thị của Tiểu Hắc Long, xoay bên này một cái, xoay bên kia một cái.
Ân, hộp đồ ăn không chút sứt mẻ.
Một người một hệ thống, lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Tất cả lực chú ý của Nam Nhiễm đều đặt lên hộp cơm trong tay.
Nề hà không mở ra.
Cô đẩy hộp cơm sang một bên.
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Phong.
“Chúng ta đánh cược một ván, lấy hộp đồ ăn này làm phần thưởng, đánh một trận. Tôi thắng, nó là của tôi.”
Con mẹ nó, chủ yếu là cô mở không được.
Nếu mở ra được còn cùng anh đánh nhau làm gì?
Thân là hệ thống cải tạo, đương nhiên không có khả năng im lặng nhìn ký chủ đánh nhau.
Thanh âm nãi khí của Tiểu Hắc Long lại vang lên.
[ký chủ, hắn chính là dạ minh châu mà cô thích nhất, vạn nhất cô đem hắn đánh hỏng, hắn không thể phát sáng nữa thì làm sao bây giờ?]
Nam Nhiễm không chút để ý.
“Vừa hay, xem thử lúc hắn bị đánh hỏng rồi có còn tiếp tục phát sáng nữa được không?!”
Tiểu Hắc Long không còn gì để nói.
Vừa nghe đến hai chữ “đánh nhau”, Bạc Phong liền cảm thấy sau ót của mình vẫn còn hơi ê ẩm một chút.
Chỗ bị đau chính là chỗ lúc trước bị cô cầm ly nước đập một cái.
Anh cởi áo ngoài, hiển nhiên đồng ý với lời thách đấu của Nam Nhiễm.
Năm phút đồng hồ sau.
Trong phòng họp của Hội Học Sinh truyền đến tiếng đánh nhau thật lớn.
'Rầm', kệ sách đổ xuống, giá sách luân phiên đè lên nhau.
Mười phút sau.
'Phanh!' Cái bàn bị đụng đổ.
Mười lăm phút sau.
Trận đánh đang đến thời khắc quyết định.
Tiểu Hắc Long nãy giờ im lặng bỗng chen ngang.
[cảnh cáo, giá trị hắc ám của ký chủ sắp lên tới 50%, thỉnh ký chủ dừng tay, nếu không sẽ phải chịu sự trừng phạt.]
Ba phút sau.
Tiểu Hắc Long lại lên tiếng.
[cảnh cáo, cảnh cáo, giá trị hắc ám của ký chủ đã vượt quá 50%! Ký chủ chuẩn bị chịu trừng phạt.]
Tiểu Hắc Long hơi lo lắng cho ký chủ nhà mình một chút.
Bởi vì đối với việc trừng phạt ký chủ.
Nó cái gì cũng không biết, chỉ có thể thông tri, cũng không biết rốt cuộc “trừng phạt” ở đây là làm cái gì.
Mắt cá chân của Nam Nhiễm hiện lên một luồng ánh sáng.
Nháy mắt, động tác của Nam Nhiễm liền dừng lại.
'Phanh!'
Chỉ dừng lại một giây nhưng đảo mắt cả người cô đã bị người ta áp sát vào tường.
Bạc Phong có chút ngoài ý muốn.
Anh không nghĩ cô sẽ dừng lại.
Thế cho nên lực tay cũng không tiết chế.
Nam Nhiễm dán mặt lên tường.
Chờ đến thời điểm Bạc Phong buông tay.
Nam Nhiễm bụm mặt, dựa cả người vào trên vách tường.
Cô giơ tay lên xem xét một chút, nơi đó đã bị tím bầm.
Bạc Phong nhíu mày.
Nhìn chằm chằm.
Sau đó, từ trong đám phế tích tìm thấy hộp đồ ăn vẫn còn nguyên vẹn chưa bị hư tổn chút nào.
Kéo lấy cái bàn ở trong góc cùng một chiếc ghế.
Bình thản ngồi xuống.
Ngón tay ấn một cái lên nắp hộp, 'lạch cạch', hộp đồ ăn mở ra.
Nam Nhiễm nhìn hình ảnh này, hai mắt trợn to.
Tiếp theo, liền nhìn nam nhân đang ngồi trên đống phế tích kia, mặt không cảm xúc, từ tốn thưởng thức chiến lợi phẩm của anh.
Thời điểm hộp đồ ăn vừa mở ra, mùi hương kia càng rõ hơn.
Nam Nhiễm nhìn nhìn.
Bỗng nhiên nam nhân kia ngẩng đầu nhìn về phía cô, lãnh đạm.
“Lau nước miếng đi.”
Nam Nhiễm yên lặng duỗi tay, sờ sờ miệng mình.
...
Cảm thấy nữ chính thật đáng yêu ~~~. Nam chính thật cao lãnh~~~~