Hai con ngươi đen nhánh của Sino nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Vừa nãy còn cảm thấy thật thuận mắt, càng nhìn càng thấy thích.
Nhưng lúc này nhìn đôi chân thon dài trắng nõn của nàng.
Hai mắt Sino khẽ híp.
Hắn vung tay một cái.
Nháy mắt.
300 viên dạ minh châu Nam Nhiễm vừa mới đếm xong lập tức vỡ nát.
Nam Nhiễm nhìn dạ minh châu trong lòng mình bị nứt thành hai mảnh, vẻ mặt sửng sốt không thôi.
Sau đó, trong chớp mắt, tất cả dạ minh châu đều biến mất không còn tung tích.
Vẻ mặt hưng phấn của Nam Nhiễm từ từ biến mất, tiếp theo hai mày liền nhíu chặt.
Tầm mắt dời sang người Sino.
Thứ này lại muốn làm gì?
Tranh sủng ư?
Sino thấy nàng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình.
Lạnh nhạt lên tiếng: “Không có bất kỳ nhân loại nào có thể chấp nhận người yêu của mình là giao nhân.”
Vì thế không cần tiếp tục nghĩ đến tên vương tử kia nữa.
Hắn ta cũng sẽ không cho nàng một viên dạ minh châu nào.
Nam Nhiễm nghe câu này, hai mày càng cau chặt hơn.
Cô nghiêng đầu.
Mái tóc màu rong biển theo động tác của cô mà đong đưa.
Một tay chống cằm.
Giao nhân thì sao?
Cô là một con giao nhân vừa lương thiện vừa đáng yêu có được không?
Sino nhìn bộ dáng vũ mị lại không chút để tâm kia của Nam Nhiễm.
Có chút thất thần.
Biết hiện tại cho dù hắn có nói cái gì nàng cũng không thể trả lời mình.
Cũng hiểu những lời bản thân vừa nói thật khó hiểu.
Nên Sino chỉ có thể mang theo gương mặt khó chịu, vung ống tay biến mất.
Nam Nhiễm bĩu môi.
Ỷ vào cô không thể nói chuyện cũng không thể di chuyển có phải không?
Cứ chờ đó.
Cân nhắc trong chốc lát, Nam Nhiễm lại bắt đầu bừng bừng hứng thú đếm dạ minh châu.
Đây là lần đầu tiên hệ thống thấy ký chủ nhà mình có kiên nhẫn như vậy.
Sau khi 300 viên dạ minh châu vừa đếm xong bị hủy, ký chủ lại không hề nổi giận, còn rất kiên nhẫn bắt đầu đếm lại từ đầu.
Chỉ nghe ký chủ lẩm bẩm.
Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên...
Hệ thống nhịn không được xen mồm: [ký chủ? Hệ thống có chuyện cần nói với cô.]
Nam Nhiễm: “Hai mươi viên, 21 viên, 22...”
Ký chủ đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, dù một câu nó cũng không chen vào được.
Nam Nhiễm cứ duy trì tư thế đó đến vài tiếng đồng hồ.
Kéo dài từ sáng đến giữa trưa.
Đếm tới lúc mệt thì hưng phấn lăn qua lăn lại trên đống dạ minh châu.
Chơi đủ rồi lại tiếp tục đếm.
Ký chủ nhà nó cứ thế trải qua một ngày với đống dạ minh châu kia.
Cuối cùng.
Khi ký chủ chơi đã rồi.
Tay trái thì cầm viên dạ minh châu lớn nhất được gỡ từ trên tường xuống, tay phải lại nắm chặt một viên dạ minh châu khác.
Sau đó, ngồi lên vương tọa được khảm vô số loại đá quý kia. Truyện Đoản Văn
A.
Cuộc sống thật hoàn mỹ!
Hệ thống bất lực mở miệng: [ký chủ, cô có thể nói chuyện với ta một chút được không?]
Nam Nhiễm chuyên tâm thưởng thức dạ minh châu: “Muốn nói cái gì?”
Hệ thống thấy ký chủ cuối cùng cũng chịu nghe mình nói.
Lập tức nhắc nhở: [ký chủ! Cô... trong ngày hôm nay, sau khi mặt trời xuống núi, cô sẽ chết!!]
Nghe lời này, Nam Nhiễm liền không nghịch dạ minh châu nữa.
Sau đó, dường như nhớ tới nhiệm vụ gì đó.
Lập tức ngồi dậy.
“Quên mất.”
Hệ thống thật khóc không ra nước mắt: [ký chủ, mặt trời sắp xuống núi rồi, cô còn hai mươi phút.]
Nam Nhiễm lại tiếp tục thưởng thức dạ minh châu trong tay.
Môi đỏ khẽ cong, mỉm cười.
Thế mà cô có thể chuyên tâm đếm dạ minh châu đến lâu như vậy.
Đếm từ ban ngày đến tận chiều tối?
Hệ thống hoàn toàn không hiểu tại sao đến bây giờ ký chủ còn cao hứng như thế.
Nhịn không được gọi một tiếng: [ký chủ!]
Muốn khiến ký chủ nghiêm túc một chút.
Nam Nhiễm nghe giọng của hệ thống như sắp khóc.
Chậc.
Sao lại có thể yếu ớt như vậy chứ?
Ngày nào cũng sướt mướt.
Nghĩ là nghĩ thế nhưng cô vẫn đứng dậy.
Đi ra ngoài.
Đẩy đẩy vài cái.
Nhưng cái Nam Nhiễm chạm phải chỉ là một bức tường bình thường.
Lúc này cô mới phát hiện, ở đây chỉ có Sino có thể tự do ra vào.
Thời điểm đang suy nghĩ.
Bỗng nhiên, Sino mặc một thân áo đen, sắc mặt lạnh băng xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm nhìn Sino một lúc rồi lập tức ôm chặt dạ minh châu vào ngực, sau đó lui về sau hai bước.
Ánh mắt hiện lên tia cảnh giác.
Rất có bộ dáng nếu hắn dám ra tay nữa.
Sẽ lập tức đánh chết hắn.