Sino giơ tay lên, nắm lấy bàn tay của Nam Nhiễm, dùng lực kéo người về phía mình.
Hắn ôm chặt eo cô.
Giữa hai người bị ngăn cách bởi một viên dạ minh châu vô cùng lớn.
Nam Nhiễm ôm dạ minh châu trong tay, cúi đầu nhìn thoáng qua nó một chút.
Sau đó, lại ngẩng đầu nhìn Sino.
So sánh một hồi liền kết luận ánh sáng trên người Sino mạnh hơn một chút.
Bên này hệ thống nhìn tình hình không ổn này, gấp gáp lên tiếng: [ký chủ, cô còn mười phút! Nếu không nghe thấy hắn nói thích cô, cô sẽ chết!]
Hệ thống vô cùng sốt ruột.
Ký chủ mà chết thì nó cũng sẽ bị triệu hồi về, sau đó bị đưa đi tiêu hủy.
Nó không muốn đâu ~.
Đồng chí Nam Nhiễm nghe vậy, tay trái cầm dạ minh châu, tay phải thì nắm chặt góc áo của Sino.
Cô mở to mắt nhìn Sino.
Nhanh, nhanh nói thích ta đi.
Hệ thống: [...]
Ký chủ cảm thấy chỉ cần chớp chớp mắt là hắn có thể hiểu được cô ấy muốn cái gì?
Hệ thống nhìn thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Càng lúc càng tuyệt vọng: [ký chủ...]
Nam Nhiễm lật bàn tay Sino ra.
Sau đó viết vài chữ lên lòng bàn tay của hắn.
[Nói thích ta, ta sẽ đem viên dạ minh châu này tặng cho chàng.]
Chờ đến khi Nam Nhiễm viết xong.
Sino liền nhướng mày.
Cánh tay đang ôm Nam Nhiễm cũng dùng sức hơn.
Hắn rũ mắt, con ngươi đen nhánh không chút cảm xúc cuối cùng cũng hiện lên vẻ ấm áp.
Yết hầu khẽ động.
Nói nhỏ một tiếng đồng ý: “Được.”
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn Sino.
Chỉ thấy môi mỏng Sino khẽ mở: “Thích nàng.”
Nam Nhiễm đạt được đáp án mình muốn, đôi môi đỏ lập tức cong lên, nở nụ cười nhẹ.
Tay trái vẫn cầm dạ minh châu, còn tay phải thì ôm chặt Sino.
Hệ thống thấy vậy, vô cùng kích động: [chúc mừng ký chủ nhận được một lời tỏ tình thật lòng. Vu thuật đã được giải trừ. Cô có thể nói chuyện bất cứ lúc nào, hơn nữa về sau khi đi đường hai chân cũng không còn cảm thấy đau nữa.]
Nó cũng rất cao hứng a~.
Vì quá mừng nên mới khóc.
Sino thấy Nam Nhiễm vui vẻ như vậy, hỏi: “Hài lòng?”
Nam Nhiễm: “Đương nhiên.”
Sino giơ tay đoạt lấy viên dạ minh châu trong tay Nam Nhiễm.
Nhưng lại không lấy được.
Mà Nam Nhiễm thì càng nắm chặt tay hơn: “Ta.”
Đồng chí giao nhân nói trở mặt liền trở mặt.
Hoàn toàn vứt điều kiện vừa mới trao đổi ra sau.
Còn Sino cũng không tiếp tục giành đồ với cô.
Chỉ ôm Nam Nhiễm, qua một hồi lâu mới ẩn ý nói một câu: “Thật là một con giao nhân giảo hoạt.”
Bên ngoài.
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi.
Bóng tối bao trùm cả không gian.
Bởi vì có dạ minh châu nên trong sơn động lúc này vẫn sáng như ban ngày.
Nam Nhiễm định quay lại, tiếp tục sự nghiệp đếm dạ minh châu của mình.
Cho nên muốn thoát khỏi cái ôm của Sino.
Kết quả, vừa động.
Người nào đó liền ôm chặt hơn.
Cô vẫn bị hắn ôm chặt trong ngực.
Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn Sino.
Sino nhấp môi, nhàn nhạt nói: “Nghe được thứ mình muốn nghe, dùng xong rồi liền vứt bỏ?”
Nam Nhiễm: “Vậy chàng còn muốn cái gì nữa?”
Sino cúi đầu, khom lưng tới trước mặt Nam Nhiễm.
Cuối cùng vì ở giữa có một viên dạ quá lớn ngăn cách.
Nên khoảng cách của hai người cũng hơi lớn.
Thấy thế, Sino liền lấy tay chạm vào viên dạ minh châu có kích thước giống hệt sọ người kia.
Nháy mắt, dạ minh châu liền nứt thành hai phần.
Sau cùng thì biến thành bột phấn.
Không bị thứ gì ngăn cách nữa, hắn lập tức ôm chặt người vào ngực.
Nam Nhiễm bị một loạt thao tác này của Sino làm cho ngây ngốc.
Sino dán vào tai cô, nhẹ giọng nói: “Nàng có được bảo tàng của ta rồi thì ít nhất cũng phải đánh đổi vài thứ chứ!”
“Tỷ như?
“Tỷ như kéo dài huyết mạch của Long tộc.”
Hệ thống lập tức tặng kèm giải thích: [ký chủ, ý là muốn cô sinh trứng rồng.]
Nam Nhiễm quay đầu sang chỗ khác, nói thầm một câu: “Không cần.”
Ai muốn sinh cái đó chứ?
Sino lại nhàn nhạt nói tiếp: “Sinh một con rồng, để nó giúp nàng tìm dạ minh châu.”
Nam Nhiễm đang đi, nghe lời này, bước chân liền dừng lại.
Cô nhìn một đống dạ minh châu của mình.
Trong lòng nghĩ, nếu nàng sinh một con rồng, có khi nào sẽ có thêm một tòa sơn động chứa đầy dạ minh châu như này nữa không?
Ừm.
Hình như cũng không tệ lắm.