Sino rũ mắt, ngón tay thon dài giơ lên, nhẹ nhàng nghịch nghịch tóc Nam Nhiễm.
Nhàn nhạt nói: “Nếu thắng, tất cả sơn động chứa dạ minh châu của bọn họ đều sẽ thuộc về nàng.”
Nam Nhiễm nghe vậy, lập tức ngẩng đầu.
Đôi mắt đen láy chớp chớp vài cái.
“Rất nhiều?”
“Rất nhiều.”
Sino vừa dứt lời liền cảm nhận được hai mắt Nam Nhiễm như sáng lên.
Vừa cầm tay Nam Nhiễm.
Vừa mở miệng nói: “Phải giữ chút hơi thở cuối cùng cho bọn họ thì mới hỏi được dạ minh châu ở đâu.”
Thời điểm hắn nói lời này, trên khuôn mặt hoàn mỹ không hề có một tí cảm xúc dư thừa nào.
Hệ thống nghe thế, vô cùng sửng sốt.
Càng nghe, nó càng cảm thấy hai người này đang âm mưu đoạt tiền tài của người khác.
Quả thực là một cặp phu thê phúc hắc.
Hệ thống nhịn không được nói thầm: [ký chủ, cô phải phấn đấu làm một người tốt.]
Nam Nhiễm vén tay áo lên, đi thẳng về phía trước.
Vừa đi vừa trả lời một cách tùy ý: “Ta không có phạm tội cũng chẳng có làm gì trái với pháp luật, ngươi đừng ở đó bôi nhọ ta.”
Đây là một cuộc mua bán vô cùng công bằng.
Mà bên này, ác long nhìn thấy thân ảnh nhỏ yếu của Nam Nhiễm đang đi về phía mình.
Liền điên cuồng hét lớn: “Rống rống rống!!!”
Ánh mắt mang theo sự khinh miệt rất rõ ràng.
Nó giơ chân ra nghĩ muốn dẫm lên người nàng.
Căn bản không cần phải ra tay.
Tùy tùy tiện tiện dùng một chân cũng có thể dẫm chết nàng.
Nhưng suy nghĩ khinh địch này cũng chỉ duy trì được mười lăm phút.
Mười lăm phút sau.
Ác long đã bị Nam Nhiễm hạ đo ván.
Mà Nam Nhiễm thì một chân đạp lên đầu ác long, một chân đứng trên đất.
Thoải mái, hạ tầm mắt.
“Nói, mấy tòa sơn động kia của ngươi ở đâu?”
Ác long bị đánh đến mặt mũi tím bầm, sưng vù vù, hét lớn: “Rống rống rống!!!”
Nam Nhiễm: “Không phục?”
Vừa nói vừa nắm chặt hai cánh của ác long.
Một bộ dáng nếu không khai ra thì sẽ bẻ cánh của nó xuống.
Cả người ác long cứng đờ, tiếp tục mở miệng rống: “Rống rống rống, rống rống rống, rống rống rống!!!”
Hệ thống ở một bên vô cùng tri kỉ trở thành máy phiên dịch online.
Nãi thanh nãi khí nói: [ký chủ, những lời nó nói, ta đã giúp cô nhớ kỹ rồi.]
Hệ thống không tự giác gia nhập vào hàng ngũ của cặp phu thê phúc hắc.
Còn cần cù chăm chỉ mở ra sổ công tác của mình chăm chú ghi lại những địa điểm ác long vừa nói.
Nam Nhiễm nghe vậy, lập tức rút cái chân đang đạp trên đầu ác long về.
Vỗ vỗ tay.
Tâm tình vô cùng tốt.
Nghĩ lại, trước đây cô đã phải bỏ biết bao công sức cực khổ mới sưu tập được dạ minh châu.
Hiện tại chỉ cần đánh nhau là có thể có được vài sơn động chứa đầy dạ minh châu.
Nam Nhiễm duỗi người.
Mái tóc màu rong biển rũ xuống, đung đưa dưới ánh mặt trời.
Khung cảnh trông vô cùng đẹp.
Sau đó, cô nói với Sino đang đứng ở phía xa: “Người tiếp theo đi.”
Rồi hăng hái chơi đùa với một đám long tộc đứng ngoài cửa động.
Ba ngày sau.
Cũng không biết là đã có bao nhiêu long tộc bị treo lên đánh.
Một nửa thì gãy cánh, trên mặt có vài vết thương đang rỉ máu.
Nửa còn lại thì cả khuôn mặt đều sưng tấy lên giống hệt cái màn thầu.
Lúc này, hệ thống vẫn đang ra sức làm tròn nhiệm phiên dịch của mình: [ký chủ, nó nói nó có mười cái sơn động.”
Nam Nhiễm vừa nghe vậy, mí mắt giật giật vài cái.
Đây hẳn là long tộc có nhiều sơn động nhất mà cô từng gặp?
Nghĩ thế.
Nam Nhiễm liền giơ tay lên, vỗ vỗ đầu nó mấy cái.
Đang định khen nó vài câu.
Kết quả, vừa mới vỗ một cái, ác long đã tự giác rụt cổ lại trốn về phía sau.
Từ sau trận khiêu chiến này.
Nam Nhiễm không những thu hoạch được hơn phân nửa tài phú của Long tộc trên đảo.
Mà còn cho tất cả long tộc biết được sự lợi hại của Long hậu.
Khiến toàn bộ long tộc sợ hãi kiên dè.
Không dám tiếp tục tìm tới cửa khiêu chiến.
Đương nhiên, thứ chân chính khiến bọn nó công nhận thân phận của giao nhân Nam Nhiễm vẫn là câu nói kia của Sino.
Nhắc đến chuyện này thì phải kể về thời gian trước, từng có long tộc vì quan tâm đến an nguy của thủ lĩnh nhà mình nên đã cả gan hỏi thủ lĩnh làm sao giải trừ được phong ấn.
Lúc ấy, Sino chỉ lãnh đạm nói: “Nàng ấy đoạt lấy vòng nguyệt quế của rừng rậm chi thần.”
Việc này vừa truyền ra đã khiến cả Long tộc ồ lên.
Rừng rậm chi thần a~.
Trong mắt Long tộc, sự tồn tại của rừng rậm chi thần cũng giống như một tòa núi lớn đang đè lên đầu bọn chúng.
Là sự tồn tại duy nhất khiến bọn chúng dè chừng, sợ hãi.
Mà nay, tiểu giao nhân này lại có thể đoạt được vòng nguyệt quế của rừng rậm chi thần?
Hung tàn như vậy?